Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82


Buổi tối đầu tiên Nhiễm Nhiễm xuất viện, cũng là đêm đầu tiên ta ở nhà nàng, ý nghĩ trong đầu của ta là, ta và Nhiễm Nhiễm đương nhiêm là không thể ở cùng một phòng, một là Nhiễm gia có phòng dành cho khách, hai là Nhiễm Nhiễm mới giải phẩu xong cần phải nghỉ ngơi thật tốt, thế nhưng nhân gia Nhiễm Nhiễm điều không phải muốn như vậy? Lúc chuẩn bị đi ngủ, Nhiễm mụ nói phải giúp ta thu dọn phòng, Nhiễm Nhiễm không đồng ý, cùng Nhiễm mụ nói:

"Mụ mụ, Ngôn Ngôn ngủ phòng con là được rồi, không cần làm phiền người đi thu thập phòng buổi tối nàng cũng thuận tiện đi chiếu cố ta"

"Như vậy sao được? Ngày hôm qua Tiểu Ngôn ở bệnh viện khẳng định không có ngủ ngon, đêm nay để cho nàng hảo hảo ngủ bù, con ở đây có mụ mụ a, cần gì thì kêu mụ mụ đến, lại nói con bây giờ buổi tối cũng không cần người chiếu cố nữa"

Ta cười nhìn về phía Nhiễm Nhiễm, thấy trên mặt nàng nhất thời có loại cảm giác vô lực, khi đó ta không biết, sau này mới biết được, đừng xem Nhiễm Nhiễm ở bên ngoài là người khéo nói, kỳ thực ở trước mặt Nhiễm mụ nàng liền túng, luôn luôn nói không lại bà, sau cùng ta vẫn là ngủ ở phòng dành cho khách.

Người trong nhà đều đã đi ngủ, ta cũng nằm ở trên giường, nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, chúng ta từ cãi nhau đến hòa hảo, giống như đã trải qua một thế kỷ vậy. Trong đầu của ta vẫn còn một cái vấn đề, ta trước khi tới, Nhạc Kỳ rõ ràng đã nói với ta, cô ấy gọi cho Nhiễm Nhiễm rất nhiều lần, còn gửi rất nhiều tin nhắn, tuy rằng nàng vẫn khóa máy, nhưng tin nhắn vẫn là có thể nhận được đi? Nàng xử lý như thế nào? Thế nhưng, chúng ta tựa hồ rất có ăn ý, đều không có nhắc đến cái tên này, nhưng ta không đề cập đến không phải là trong lòng ta không muốn, ta không biết Nhiễm Nhiễm trong lòng nghĩ như thế nào, ta chỉ biết là, ta không muốn nhắc tới là bỏi vì ra sợ chúng ta thật vất vả mới có thể mỹ hảo trở lại, không muốn lại một lần nữa bị phá hỏng, Nhiễm Nhiễm vẫn còn trong thời kỳ dưỡng bệnh, ta muốn nàng hảo hảo tĩnh dưỡng, trong lòng luôn luôn có loại cảm giác không nói rõ được, cảm giác Nhạc Kỳ giống như là viên thuốc nỗ luôn chôn ở giữa hai chúng ta, nói không chừng một lúc nào đó sẽ làm nổ tung, ta luôn mơ hồ bất an như vậy.

Thở dài, tự nói với chính mình không nên suy nghĩ lung tung, ta phải tin tưởng nàng, càng phải tin tưởng tình cảm giữa hai chúng ta, lo được lo mất chung quy là vẫn không tốt, đang chuẩn bị ngủ, điện thoại di động chợt sáng [Trải qua mấy lần mâu thuẫn, ta dưỡng thành một thói quen, chính là thời điểm nàng không ở bên cạnh ta, ta tuyệt đối sẽ không tắt điện thoại, bởi vì ta đã đáp ứng nàng, sẽ không để nàng không tìm được ta mà sốt ruột, cho tới bây giờ vẫn là như vậy.], ta cầm điện thoại di động lên xem, là Nhiễm Nhiễm nhắn tin tới:

"Bảo bảo, đã ngủ chưa?"

"Đang chuẩn bị ngủ a, làm sao vậy?"

"Ta không ngủ được, làm sao bây giờ?"

"Nhắm mắt lại, đếm cừu, chúng ta cùng nhau đếm, có được không?"

"Vô dụng, nghĩ ngươi đang ở cách ta không quá năm mét, mà ta lại không thể ôm ngươi ngủ, ta liền không vui" giọng điệu vô cùng ủy khuất nói.

Bị điệu bộ của nàng chọc cười, nhắn lại nàng: "Ngoan ~ ngủ một giấc, ngày mai mở mắt ra là có thể thấy ta a, ta đảm bảo, ngày mai ta sẽ tỉnh dậy trước, sau đó đến phòng ngươi chờ ngươi, để cho ngươi vừa tỉnh dậy là có thể thấy ta, có được không?"

Ta cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể tận lực dụ dỗ nàng, phát xong tin nhắn này, chờ thật lâu nàng cũng không có nhắn lại cho ta, ta nghĩ nàng đã ngủ rồi, liền phát thêm một tin nhắn nữa:

"Ngủ ngon, bảo bối của ta, yêu ngươi"

Nhắm mắt lại bắt đầu đếm cừu "Cừu vui vẻ, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng, cừu chậm chạp, cừu nhanh nhẹn, cừu lãng mạn, cừu yếu đuối, sói xám, sói hồng. . . Một con, hai, ba con. . .", ai ~ vẫn là không ngủ được, lúc này đến lượt ta mất ngủ. . .Đang ngáp, chợt nghe đến âm thanh phát ra từ cửa phòng ta, ngồi dậy nhìn, Nhiễm Nhiễm đang một tay che vết thương, chậm rãi đi tới, ta vội vàng xuống giường đỡ nàng, nhỏ giọng nói:

"Ngươi đây là muốn làm gì a?"

Nàng bĩu môi, làm nũng nói với ta, "Ta nhớ ngươi, ngày mai ngươi sẽ đi, ta luyến tiếc ngươi, muốn cùng ngươi ngủ"

"Ta cũng luyến tiếc ngươi a, nhưng là như vậy không tốt đâu? Ngày mai chúng ta sẽ phải giải thích thế nào đây?" Ngực mâu thuẫn, vừa muốn cùng với nàng cũng vừa sợ bị phát hiện.

"Chúng ta đi phòng ta đi, ngày mai ta có biện pháp cùng bọn họ nói"

"Ngươi sẽ nói thế nào?"

"Ngươi chớ xía vào, dù sao ta đã có biện pháp, ngươi không đi vậy ta liền ở nơi này, tự ta đi tới, đã dùng hết tất cả khí lực rồi, sợ không đi trở về được" nàng bộ dáng ăn vạ, nói xong hướng trên giường của ta đi tới.

Ta đối với nàng không có biện pháp, vội vàng kéo nàng nói: "Hảo hảo hảo, ta cùng ngươi đi phòng ngươi, được chưa?"

"Ngươi đỡ là ta có thể đi" nàng cười nói với ta, ta thế nào cảm giác nàng như là đạt được mưu kế a.

Ta đỡ nàng, hai người thận trọng từ phòng của ta từ từ trở lại phòng nàng, sau khi đỡ nàng về đến phòng, cho nàng nằm xuống giường, sau đó ta cũng nằm xuống theo, vuốt ve mặt của nàng nói:

"Đều đi qua đi lại đến toát mồ hôi, ngươi xem ngươi, chỉ cần gọi ta là được rồi, tự mình đi qua làm cái gì a?" Thương tiếc nàng, còn có chút nho nhỏ oán giận nàng.

"Ta nếu là không qua tìm ngươi, ngươi có thể sang đây sao?"

Nàng vẫn là hiểu rõ ta, nếu như nàng không tới, ta phỏng chừng sẽ không có can đảm đi qua tìm nàng, trong lúc nhất thời thật không biết nên trả lời nàng thế nào, không thể làm gì khác hơn là lảng sang chuyện khác, bởi vì trong lòng ta vẫn là không yên lòng, cho nên hỏi nàng, "Ngươi dự định ngày mai sẽ nói với a di và thúc thúc như thế nào?"

"Được rồi, bảo bảo, ngươi đừng để ý, ngày mai ngươi sẽ biết, chúng ta ngủ thôi, khuya lắm rồi" nói xong, nàng ở trong lòng ta tìm một tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ, ta cũng không hỏi tiếp nữa, hôn lên trán nàng một cái, chuẩn bị cùng nàng ngủ, trong mơ màng, ta tựa hồ nghe nàng nói:

"Bảo bảo, chỉ có như vậy, ta mới có thể an lòng, ngủ ngon"

"Ừ" mơ mơ màng màng đáp, liền triệt để ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, có thể là trong đầu lo lắng có chuyện xảy ra, ta thực sự tỉnh trước nàng, chúng ta vẫn duy trì tư thế ngủ như cũ không thay đổi, sợ Nhiễm mụ bọn họ đột nhiên tiến vào, nếu như thấy chúng ta ôm nhau ngủ như vậy thì không tốt lắm, nhẹ nhàng chuyển động người muốn đem cánh tay nàng đang gối lên lấy ra, cuối cùng vẫn là đem nàng đánh thức, nàng nhắm mắt nỉ non nói:

"Bảo bảo, đừng nhúc nhích, ngủ tiếp một chút đi, ta hảo buồn ngủ"

"Bảo bối, trời sáng rồi, chúng ta không khóa cửa, a di tùy thời sẽ vào"

"Yên tâm, mụ mụ một hồi sẽ gõ cửa, ngoan ~ đừng. . .động nữa" vẫn là nhắm mắt lại nói với ta.

Nàng không lo lắng, nhưng ta là đang sợ a, rất sợ những chuyện ngoài ý muốn. . .Bất quá nhắc tới cũng thấy kỳ quái, ở nhà ta, lá gan của ta khá lớn, nàng thì sợ cái này cái kia, ở nhà nàng, nàng ngược lại lá gan lớn, nghĩ thầm, nàng nói không sao liền không sao đi, tạm thời tin nàng, bất tri bất giác liền ngủ, không biết ngủ bao lâu, thẳng đến khi ta hình như nghe được tiếng gõ cửa, theo bản năng mà ngồi dậy, đầu óc vẫn đang mơ hồ, ta hình như nghe Nhiễm Nhiễm đang cười, tiếp theo chính là một màn như vậy:

Nhiễm Nhiễm thu hồi dáng tươi cười, hướng cửa nói: "Vào đi, mụ mụ"

Nhiễm mụ đẩy cửa đi vào, ta thấy mặt bà sửng sốt một chút, sau đó mang theo dáng tươi cười nói:

"Tiểu Ngôn cũng ở đây sao?"

"Mụ mụ, người không biết xấu hổ mà còn nói nữa sao, ngày hôm qua con nói để cho Ngôn Ngôn cùng con ngủ để nàng có thể chiếu cố con, người không đồng ý, nửa đêm, ly không có nước, con muốn uống nước, kêu người, các người cũng không nghe, ngược lại đem Ngôn Ngôn gọi tới, uống nước xong lại muốn đi vệ sinh, cũng là nhân gia đỡ con đi, sau lại con liền để cho nàng ở chỗ này của con ngủ, đi qua đi lại nhân gia sẽ không ngủ ngon, ngủ thẳng đến bây giờ mới vừa tỉnh, cũng là người đánh thức" nữ nhân này, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, nói dối mắt đều không nháy, thật đáng sợ.

"Thật sao? Ai ~ ta thật không có nghe thấy, ta đây còn nghĩ muốn đi gọi các con rời giường ăn sáng a, Tiểu Ngôn ngủ không ngon, nếu không, con ở đây ngủ tiếp một hồi đi? Một lát nữa a di sẽ hâm nóng đồ ăn lại cho con" Nhiễm mụ thực sự tin, một chút cũng đều không có hoài nghi, trong giọng nói còn mang theo chút xin lỗi.

Nghe được Nhiễm mụ nói như vậy, ngượng ngùng, vội vàng nói: "Không cần, không cần, a di, con ngủ rất ngon, con nên rời giường"

Nhiễm mụ đi rồi, nhân gia Nhiễm Nhiễm đá lông mi, vẻ mặt cười, một bộ biểu cảm xem náo nhiệt nhìn ta, trong lòng thầm khí nàng, ta đều sợ hãi, nàng lại còn la ó, còn ở bên vui vẻ nhìn ta, ta nói:

"Bại hoại, ta sợ đến tim đều muốn nhảy ra ngoài, ngươi còn cười? Ngươi thế nào không sớm một chút đánh thức ta a?"

"Nhìn ngươi ngủ thật ngon a, ta liền ngồi dậy đọc sách một hồi, chờ ngươi, ai biết được ngươi có thể ngủ ngon như vậy, ngủ thẳng cái một canh giờ" nói xong nàng còn đang cười.

"Đáng ghét ~ rời giường!" sau đó đứng lên đi rửa mặt, nghe nhân gia ở phía sau nói một câu:

"Bảo bảo, ngươi mặc kệ bảo bối của ngươi sao? Ta cũng chưa có ăn cơm a"

Quay đầu lại nhìn nàng đang tựa ở đầu giường, vẻ mặt ủy khuất, tội nghiệp nhìn ta, mềm lòng, đi trở lại, đỡ nàng đứng lên, cùng đi rửa mặt, sau đó cùng đi ra ngoài ăn sáng, cả ngày ta đều cùng nàng đọc sách, nghe một chút nhạc, lên mạng, chúng ta không dám xem video hài kịch hay đại loại những thứ tương tự, bởi vì vừa xem những thứ đó Nhiễm Nhiễm sẽ không nhịn được mà muốn cười, nàng cười thì sẽ kích động đến vết thương, thế nhưng nàng nhịn không được mà muốn xem, sau đó liền xem, nàng bộ dáng rất muốn cười nhưng mà không dám cười, dáng dấp phi thường ẩn nhẫn, thật làm cho người ta rất mắc cười, chúng ta cứ như vậy ầm ĩ gần nữa ngày, buổi chiều Tiểu Nhu và Lăng Vi hai ngươi bọn họ đến, cũng là Mộ Phàm đi đón bọn họ, Nhiễm gia thoáng cái liền náo nhiệt, bởi vì Nhiễm Nhiễm đi lại không tiện nên mọi người đều ăn cơm ở nhà, ăn cơm xong, mấy người chúng ta liền vùi ở trên giường của Nhiễm Nhiễm nói chuyện phiếm, về phần hàn huyên chuyện gì, lần tới ta sẽ nói sau. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com