Chương 84 :
Không khí mập mờ đã đủ làm cho ta hít thở không thông, nay lại nghe được câu nói của nàng làm cho ta mặt đỏ tía tai, có chút không kiềm chế được lửa dục trong cơ thể, trong đầu có một âm thanh kêu gào, "Không thể, giờ khắc này chúng ta không thể như vậy"
Thở dốc dùng chút lý trí còn sót lại nói: "Bảo bối, không được, bọn họ có thể còn chưa ngủ a, thân thể của ngươi cũng sẽ không chịu nổi"
Nhiễm Nhiễm cười xấu xa nói: "Vậy, ta sẽ ôn nhu đối đãi ngươi, ngươi phải nghe lời, nếu không sẽ đụng đến vết thương ta nha. . ." sau đó thân cận ta, môi của nàng cơ hồ là dán lên lỗ tai của ta, lè lưỡi nhẹ nhàng lướt trên vành tai của ta, mang theo thanh âm run nhè nhẹ, "Ngươi thanh âm nhỏ một chút, bọn họ sẽ không nghe"
Ta trong nháy mắt ẩm ướt, nhắm mắt lại, rốt cuộc ngầm đồng ý, chúng ta dán chặt vào nhau, ta có thể rõ ràng cảm thụ được hô hấp của nàng, hơi thở từ nhẹ nhàng chuyển sang nặng nề mang theo hơi ấm nóng rực, phả vào trên mặt của ta, trong nháy mắt cảm giác được mặt nóng lên, ửng hồng một mảng, trái tim lại bắt đầu đập loạn lên, nàng rất ôn nhu hôn ta, rồi lại rất nóng lòng, ta có thể cảm nhận được dục vọng trong lòng nàng đối với ta cũng như khát vọng trong lòng ta đối với nàng, có thể là bởi hành động bất tiện, hành động của nàng chỉ dừng lại trên cổ ta, nhưng tay lại không an phận càn rỡ chạy khắp trên người ta, khi tay nàng đặt trên bộ ngực mềm mại của ta, cảm giác như có một luồn điện chạy qua kích thích toàn thân ta, thân thể càng ngày càng nóng, không tự chủ được mà run rẩy một hồi, Nhiễm Nhiễm giọng khàn khàn, thanh âm khêu gợi vang ở bên tai ta, "Ngôn ~ ta yêu ngươi. . . Ta yêu ngươi. . .", Từng tiếng "Ta yêu ngươi" làm cho ta triệt để rơi vào tay giặc, thời điểm đầu ngón tay Nhiễm Nhiễm chạm tới ta. . . Lúc đó, ta thật không cách nào khống chế được thứ thanh âm xấu hổ đó phát ra từ miệng mình, nhưng lại không dám càn rỡ kêu lên, chỉ có vươn tay, che miệng, cảm thụ được cảm xúc mãnh liệt nhất đến từ bên trong cơ thể của mình, nàng vẫn đang "Vất vả cần cù lao động" ở bên dưới, một trận khoái cảm mãnh liệt ùn ùn kéo tới, bụng dưới từng đợt co giật, sau đó lan tràn ra toàn thân, trong nháy mắt nhấn chìm ta, đầu óc trống rỗng, Nhiễm Nhiễm mệt mỏi trực tiếp nằm ở trên người của ta, thở hổn hển, cao trào đi qua, ngẩng đầu lên yêu thương hạ xuống một cái hôn trên đầu nàng, nhẹ giọng nói,"Bảo bối, cực khổ"
"Không cực khổ, vì nhân dân phục vụ" nói xong từ trên người ta bò xuống, nằm vật xuống bên cạnh ta, cười lên khanh khách.
Được a, nàng đây rõ ràng là được tiện nghi mà còn khoe mã, ta đại nhân có đại lượng, không chấp nhặt với nàng, hỏi nàng: "Có mệt không? Có đụng tới miệng vết thương ngươi không?"
Nàng lắc đầu, cười xấu xa nói: "Không có, bảo bảo thật nghe lời, thật ngoan ngoãn không có lộn xộn nha ~"
"Ta không phải là sợ đụng tới ngươi a, toàn thân ra mồ hôi, ta muốn đi tắm rửa, ngươi cũng không chịu nổi đi? Một hồi ta tắm xong, để ta lau người ngươi đi, được không?"
"Ừ"
"Ngoan ngoãn chờ, hắc hắc"
Ta đứng dậy đi phòng tắm, đứng ở trước gương, thấy được kiệt tác của nàng, phía trên cổ có hai ấn ký đậm, đã lâu lắm rồi chỗ này không có lưu lại ấn ký của nàng, mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc thăng hoa, nhanh chóng vọt vào nhà tắm, chuẩn bị xong khăn ấm, trở lại phòng, đỡ nàng ngồi xuống, quỵ sau lưng nàng, chậm rãi giúp nàng lau chùi thân thể, lúc tay đi tới trước ngực nàng, người ta đang là rất nghiêm chỉnh, rất nghiêm túc lau chùi, Nhiễm Nhiễm đột nhiên đè lại tay của ta, nói một câu:
"Bảo bảo, ngươi cố ý đi? Chỗ này lau lâu như vậy, là muốn làm gì? Lau xuống phía dưới đi, ta không chịu nổi"
". . . Nhân gia rất cẩn thận lau a, ngươi thế nào lại đáng ghét như vậy a? Không lau, không lau, được chưa? Đổi chỗ khác"
Sau khi lau xong thân thể, thận trọng giúp nàng mặc áo quần tử tế, chúng ta một lần nữa nằm xuống, ôm nàng, cầm lấy tay nàng đặt ở trên cổ của ta, dừng lại nơi nàng để lại ấn ký nói:
"Ngươi cố ý, phải không? Tiểu bại hoại ~ "
Nhiễm Nhiễm ở trên bả vai của ta khẽ cắn một cái, nũng nịu nói: "Nhân gia bây giờ không phải là bất tiện sao? Chỉ có thể để lại ở chỗ này, ngày mai ngươi liền phải trở về, ta muốn cho ngươi mang theo ấn ký của ta trở lại, sợ ngươi quên ta, như vậy có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở ngươi, ngươi là người đã có gia thất, ta không ở bên người, ngươi phải ngoan ngoãn, đừng cả ngày câu tam đáp tứ * nha ~ lúc nào ấn ký tiêu mất, ta liền trở lại, biết không?"
(*) Câu tam đáp tứ: là câu nói dùng để chỉ những người lố lăng, không đàng hoàng, không đứng đắn(nhất là về mặt nam nữ)
"Ta nào có câu tam đáp tứ? Ta sẽ tưởng niệm thành họa, thế nào lại quên ngươi? Đứa ngốc, còn nữa, bây giờ cũng là mùa đông, ta có thể quấn khăn quàng cổ a"
"Thông minh, hắc hắc, ngày mai ta tìm cho ngươi một cái khăn lụa mang theo, trên máy bay nóng, ngươi không thể luôn luôn choàng trên cổ, biết không?"
Ôm tay nàng thật chặc nói: "Hảo ~ tất cả nghe theo ngươi, khuya lắm rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm hơn"
"Ừ"
Hôm sau chúng ta còn đang ngủ, đột nhiên chợt nghe thấy "Hắc hắc" tiếng cười, còn có một âm thanh nhỏ đang nói chuyện, mơ hồ mở mắt, đã nhìn thấy hai khuôn mặt phóng đại xuất hiện trước mắt, là Lăng Vi và Tiểu Nhu, ta lẩm bẩm hai tiếng, nói với bọn họ, "Đáng ghét ~ hai ngươi các ngươi muốn làm gì?", Nhiễm Nhiễm lúc này cũng bị hai cô ấy đánh thức, cũng lẩm bẩm theo, bất mãn chui vào trong lòng ta.
Lăng Vi không có hảo ý cười nói, "Ngươi nói chúng ta muốn làm gì? Còn ngủ được? Nhanh rời giường, một hồi không đuổi kịp máy bay", tiếp theo cầm cái điện thoại của chính mình quơ quơ ở trước mặt chúng ta, nói: "Ngươi nói một chút hai người các ngươi, trước mặt mọi ngươi cư nhiên to gan như vậy, còn không khóa cửa? Đây là chúng ta vào được, nếu như a di các nàng hay người khác tiến vào, nhìn thấy cái cảnh tượng này của hai ngươi, sẽ nghĩ thế nào đây?", trong điện thoại di động Lăng Vi là tấm ảnh tư thế ngủ của ta và Nhiễm Nhiễm mà cô ấy vừa chụp lại, chúng ta là hơi lớn mật, ngày hôm qua cư nhiên quên khóa cửa, may mắn, vô cùng may mắn đi. . .
Ta phản ứng kịp gạt bỏ điện thoại trong tay Vi Vi, "Ngươi chụp chúng ta làm gì, mau xóa cho ta"
"Đáng yêu thế này, tại sao lại muốn xóa? Không thấy ta đem các ngươi chụp đến dễ nhìn thế này a" cô ấy và Tiểu Nhu cười đùa, Lăng Vi còn một bộ làm ra vẻ không biết hỏi Tiểu Nhu, "Sách sách sách ~ Nhu Nhu ngươi mau nhìn, Ngôn Ngôn phía trên cổ là thế nào a?"
Tiểu Nhu cũng một bộ biểu tình giật mình nói, "Ha ha, Nhiễm Nhiễm ngươi. . . Ngươi bất tiện như vậy. .. còn có thể. . .? Trời ạ. . ."
"Hai người các ngươi thật đáng ghét, mau ra ngoài, chúng ta muốn rời giường, thay quần áo, đi ra ngoài, đi ra ngoài. . ." Ta mặt đỏ lên, rất ngượng ngùng từ trên giường đứng lên, đem hai người bọn họ đẩy ra ngoài phòng ngủ.
"Được rồi, được rồi, đừng đẩy, chúng trước đi ăn cơm chờ các ngươi" Tiểu Nhu nói.
Sắp đến cửa, Lăng Vi quay đầu lại, hề hề cười nói: "Không nghĩ tới a, nguyên lai Ngôn Ngôn là người nằm dưới ha ha, trước khi ra cửa nhớ che lại, hắc hắc", sau đó liền chạy khỏi.
Nhiễm Nhiễm hướng về phía ta vươn hai tay, giọng nũng nịu nói, "Ừ ~ đúng là rất đáng ghét a, bảo bảo, đến, ôm một cái, rời giường"
Đi tới, ôm nàng một hồi, liền đỡ nàng đi rửa mặt, ở Nhiễm gia ăn xong điểm tâm, Mộ Phàm đưa ba ngươi chúng ta đi sân bay, rất không muốn đi, nhưng cũng bất đắc dĩ, nỗi nhớ mong lại bắt đầu xông vào cuộc sống của ta, bắt đầu từ lúc trên đường đi đến sân bay, chờ bay, lên máy bay, thẳng đến khi ngồi vào trên phi cơ, cảm giác rất mất mác, cho nên lời nói của ta rất ít, ngồi yên lặng nhớ nàng.
Lần này sau khi trở về, tâm tình khác biệt rất lớn, không còn buồn bực không vui như lúc nàng rời đi, thay vào đó, sau khi tan làm, ăn uống vui chơi, cùng hai ba người bằng hữu tụ họp một chút, Nhiễm Nhiễm thời điểm thuận tiện hoặc là gọi điện cho ta, hoặc là gọi video call, mỗi một ngày sẽ cùng ta báo cáo tình trạng thân thể nàng, nhờ có Nhiễm mụ dốc lòng chiếu cố, thân thể nàng khôi phục rất tốt, mà ta mỗi ngày cũng hướng nàng báo cáo, hôm nay làm gì, gặp chuyện gì thú vị, ăn cái gì, phải báo cáo cho nàng bởi vì trước khi ta trở về bên này nhân gia Nhiễm Nhiễm đã hạ lệnh:
"Sau khi trở về, ăn cơm thật ngon, đừng để cho ta phát hiện ngươi gầy nha, nếu như gầy, ta sẽ trừng phạt ngươi a"
"Ngươi nghĩ muốn nghiêm phạt ta thế nào a?"
Nhiễm Nhiễm rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Ừ. . .Liền phạt ngươi . .. Gầy một lạng, một tháng không được cùng phòng, không cho chạm vào ta, gầy hai lạng liền hai tháng, ta lạng ba tháng. . . Chính ngươi lo liệu đi"
Đỉnh đầu trong nháy mắt bốc lên ba vạch đen, người nữ nhân này hảo "Hung ác", cái nghiêm phạt này quả thực muốn bệnh. . .
Ta thực sự không dám chậm trễ, mỗi ngày ăn ăn, tình nguyện ăn mập, cũng không có gầy a, mỗi buổi sáng đều đứng cân một chút, buổi tối trước khi đi ngủ cũng đi cân một chút.
Ngày cứ như vậy trôi qua, trước mắt lễ Giáng Sinh sắp đến, có một ngày buổi tối chúng ta gọi video, ta hỏi nàng:
"Bảo bối, lễ Giáng sinh ngươi có thể trở lại sao?"
"Ừ"
Ta thấy nàng có chút do dự, vội vàng bổ sung, "Không trở lại được, cũng không sao, ta và Nhiên Nhiên bọn họ đi chơi, ngươi hảo hảo dưỡng tốt thân thể là tốt rồi, ta mong muốn bảo bối cường tráng sung sức trở về a"
"Thế nhưng ta rất nhớ ngươi"
Nhìn nàng biểu tình ủy khuất, mắt dịu dàng như nước, như muốn khóc lên, vội vàng an ủi nàng:
"Bảo bối, ngoan ~ ngươi đừng khóc a, ngươi khóc ta chịu không nổi, nhìn ngươi như vậy, ta cũng muốn khóc, ngươi chịu trách nhiệm đền a ~ "
Nàng nín khóc mỉm cười, nói: "Ừ, ta nghĩ ta hiện tại đã hoàn toàn có thể, thế nhưng mụ mụ chính là không thả ta đi, ta sẽ tận lực thuyết phục bà"
"A di cũng là quan tâm ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, ta cũng ở nhà ngoan ngoãn chờ ngươi, được không?"
"Ừ, được rồi, không nói cái này, chúng ta nói chút chuyện tình vui vẻ đi"
"Ừ"
Sau cùng, Nhiễm Nhiễm vẫn là trước lễ Giáng Sinh liền chạy về, kinh hỉ, rồi lại kinh sợ. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com