Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91 :

Kỳ thực ngày đó Nhiễm Nhiễm nói với Nhạc Kỳ điều không phải "Đang làm tình", nhân gia rất thô bạo, rất ngắn gọn, chỉ dùng hai từ, chỉ là ta rất ngại phải nói thẳng ra.

Nhiễm Nhiễm nói xong, ta thật sự hoảng sợ, trợn tròn mắt nhìn nàng, đây là từ ngữ được nói ra từ trong miệng của nữ thần ta đây sao? Trái tim nhỏ bé của ta thật sự bị nàng hù dọa rồi, Nhạc Kỳ ở bên kia điện thoại cũng rất ngẩn người, không có phản ứng lại, Nhiễm Nhiễm càng bực bội, giọng nói cũng không tốt lắm, nói với bên kia:

"Còn có việc gì nữa sao? Không có việc gì ta đây cúp"

"A. . . Điều không phải. . . Học tỷ. . . Cái kia. . .Ta muốn hỏi, ngươi là có bạn trai chưa?" Nhạc Kỳ ấp a ấp úng.

Nhiễm Nhiễm lúc này đã khống chế được tâm tình một chút, giọng nói hòa hoãn hơn, nói:

"Ta là có người yêu rồi, nàng rất yêu ta, ta cũng rất yêu nàng, cho nên ngươi nên phải biết khó mà lút lui đi, học cách buông tay."

(她 : nàng, 他: hắn, hai từ này đều đọc giống nhau, nên Nhạc Kỳ nghĩ là con trai.)

"Vậy nếu như ta là nam, ngươi sẽ cho ta cơ hội sao?"

"Ngươi phải biết rằng trên thế giới này không có nếu như, lại nói, ta cũng không có bài xích đồng tính luyến ái, không tiếp thụ ngươi, cùng chuyện ngươi là nam hay nữ không quan hệ, mong ngươi không nên suy nghĩ nhiều, mau chóng tìm được hạnh phúc thuộc về mình, nếu như sau này ngươi vẫn muốn ta làm học tỷ của ngươi, có chuyện gì cũng có thể tìm ta, hiểu chưa?"

"Hảo, học tỷ, ta đây không quấy rấy ngươi nữa."

"Hảo, tái kiến"

Chờ hai người cúp điện thoại, ta lôi kéo nàng ngồi ở trên chân của ta, đầu chôn ở trong ngực nàng, nũng nịu nói:

"Bảo bối, ngươi đều không giống ngươi a, thật đáng sợ"

Nàng đem tay luồn vào cổ áo ta, vuốt ve ta, giọng nói đặc biệt hư hỏng không đứng đắn mà nói với ta:

"Ta nói là sự thực, không phải sao? Hửm?"

Ta đè lại cánh tay của nàng, khẩn trương nói, "Ngươi làm gì thế? Đừng sờ loạn"

Nàng cúi người, khẽ cắn vành tai ta, phi thường mập mờ nói: "Làm chuyện ân ái a, nói dối mũi sẽ dài ra nha, chúng nên là thực tế một chút, đúng không? Lẽ nào ngươi không muốn sao? Hửm?"

Ta có thể chịu đựng được nàng trần truồng mê hoặc sao? Ta dùng một chút lực đem nàng đặt dưới thân, nàng "A" một tiếng, rồi ngã xuống mím môi, nhìn ta cười, ta cũng mang theo xấu xa cười nhìn nàng, ở trên môi của nàng khẽ hôn một cái, nói:

"Vậy chúng ta đây liền hảo hảo mà thực tế một phen"

Nói xong cũng hôn nàng, thẳng đến nàng ở dưới thân ta nỡ rộ. . .

Đến ngày hẹn với Văn Đào, sáng sớm ngày đó chúng ta thay quần áo chuẩn bị đi làm, mỗi lần ta chọn áo quần, nàng luôn luôn xoi mói ta.

"Cái này không được, bên ngoài quá lạnh, mặc dầy một chút."

". . ."

"Không nên không nên, cái này màu sắc quá rực rỡ, mùa đông không thích hợp"

Cái này lộ ra cái cổ ngắn của ngươi, mông to, cánh tay to. . . Nói chúng chính là ta mặc cái gì cũng đều không được, những thứ này đều là ta bình thường mặc, nàng trước đây thế nào lại không xoi mói như thế a? Bắt đầu ghét bỏ ta sao?

Thấy nàng cứ như vậy, ta chọn tới chọn lui cũng không vừa ý nàng, nhịn không được, nói:

"Ai nha ~ một hồi sẽ đi làm trễ a, được rồi, ngươi chọn cho ta đi, ngươi chọn cái nào ta mặc cái đó, được chưa?"

Nàng tươi cười rạng rỡ, "Đây chính là ngươi nói nha", nói xong cũng bắt đầu lật tới lật lui, sau đó chính nàng ở đó lẩm bẩm một câu, thanh âm rất nhỏ, thế nhưng ta có thể nghe thấy được, nàng nói là:

"Thật là, mặc đẹp như vậy, cho ai xem đây?"

Ta sau khi nghe xong, biết là nàng đang suy nghĩ cái gì, nhịn cười không được, từ phía sau ôm người đang chọn quần áo cho ta, nói:

"Thân ái, ngươi đây là đang muốn ta ăn mặc xấu xí sao? Ta nói ngươi nội tâm cũng thật xấu nha, ta đây cũng không phải đi hẹn hò, chỉ là đem lời nói thẳng một lần sau đó liền trở lại a."

Nàng không nói gì, cuối cùng nàng cũng tìm được áo quần tương đối "Thỏa mãn" lòng nàng, ta nhìn nàng lấy ra bộ kia, hết chỗ nói rồi, đó là áo quần đã bị ta vứt bỏ từ lâu, thời điểm mua nó đúng là rất thịnh hành, hiện tạo mặc? Hảo quê mùa ~ cau mày, hỏi nàng:

"Ngươi xác định để cho ta mặc cái này đi ra ngoài sao?"

Nhân gia rất chắc chắn nói: "Liền cái này đi, thực sự một chút khó coi cũng không có."

Ta chảy mồ hôi hột, giọng nói mang theo thương lượng, nói: "Ta đổi lại bộ khác đi, được không?"

"Ngươi đã nói, ta chọn cái nào ngươi sẽ mặc cái đó, muốn nuốt lời sao? Về sau còn muốn ta thế nào tin tưởng ngươi đây? Hửm?"

"Hảo hảo hảo ~ ta mặc, ta mặc, được chưa" nhắm mắt mà mặc vào áo quần nàng "Tỉ mỉ" chọn để đi "Hẹn", cơ mà ta còn phải mặc cái này đi làm nha, thật muốn chết.

Ta sau khi mặc vào, cả ngươi không được tự nhiên, Nhiễm nhiễm nhìn một chút nói:

"Không được, vẫn nên đổi lại!"

Ta vội vàng ngăn cản nàng nói: "Được rồi được rồi, cái này đi, đi nhanh đi nhanh, đến muộn. . ."

Nàng vẫn còn chưa có từ bỏ ý định, lẩm bẩm mà nói, "Ừ ~ ta cảm thấy ngươi mặc cái này vẫn còn rất đẹp, làm sao bây giờ?"

Lôi kéo nàng đi ra cửa, vừa đi vừa nói, "Đó là bởi vì ngươi coi Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi(*), cho nên ngươi mới coi ta là một báu vật"

(*) Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi: Trong mắt người yêu xuất hiện Tây Thi - hay nói theo cách thông thường là: Người mình yêu là người đẹp nhất.

"Vậy người ngươi hẹn ngày hôm này sẽ xuất ra cái gì? Còn Tây Thi? Tây Thi trong mắt xuất ra cái gì?"

"Ra cái bánh!"

"Ngươi là bánh"

"Ngươi mới là bánh"

"Ngươi mới là"

"Bánh thối"

". . ."

Chúng ta đều bậc cười ha ha lên. . .

Ngày đó sắp đến giờ tan làm, Văn Đào gọi điện tới cho ta nói muốn tới đón ta, ta từ chối, bởi vì Nhiễm Nhiễm đã sớm cùng ta nói xong, tan việc nàng muốn đưa ta đi tới chỗ hẹn, Văn Đào nghe ta từ chối, liền nói:

"Kỳ thực ta đã ở dưới lầu đơn vị ngươi rồi, ngươi nếu như khăng khăng muốn tự mình đi, ta cũng không miễn cưỡng"

"Vậy được rồi, ngươi chờ ta một chút, ta xuống liền."

Sau khi cúp điện thoại, ta phát tin nhắn qua cho Nhiễm Nhiễm:

"Bảo bối, Văn Đào đang ở dưới lầu"

"Ngươi ngồi xe của hắn đi, ta theo sau, ở bên ngoài nhà hàng chờ ngươi"

"A?"

"A cái gì mà a? Nói rõ ràng rồi mượn cớ rời đi, không được để cho hắn đưa ngươi về nhà"

"Nga"

"Ngoan, moazz moazz ~ "

Sau khi tan việc, ta ngồi trên xe Văn Đào, lực chú ý có chút không tập trung, luôn luôn nghiên người nhìn kính chiếu hậu, Văn Đào thấy được bộ dạng đó của ta, nửa thật nửa đùa nói:

"Sao vậy? Có tâm sự?"

Ta vội vàng nói:

"A? không có, ta giúp ngươi nhìn xe bên này"

Hắn cười nói: "Ngươi nghi ngờ khả năng lái xe của ta? Ngươi như vậy vừa vặn cản trở đường nhìn của ta, ngươi hôm nay cùng mọi khi không có giống nhau, không nghĩ tới ngươi còn có một mặt này"

Bị hắn nói như vậy ta có chút ngượng ngùng, không đi nhìn kính chiếu hậu nữa, lúc chờ đèn đỏ, ta nhận được tin nhắn của Nhiễm Nhiễm:

"Vui vẻ sao?"

Ta bĩu môi, trả lời nàng, "Không có vui vẻ ~ nhớ ngươi", sau đó lại không tự chủ được mà nhếch miệng cười.

Rất nhanh thì đến nhà hàng, gọi món ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, một mặt lo lắng cho Nhiễm Nhiễm, nàng còn chưa có ăn, sợ nàng bị đói, một mặt ta nghĩ chờ bầu không khí hòa hoãn một chút rồi mỡ miệng, có chút thấp thỏm mà nhìn đồng hồ, nhìn ra được Văn Đào là một nam nhân tỉ mỉ, hắn buông đũa xuống, nhìn ta nói:

"Ta nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn nhau ăn cơm, cũng là lần cuối cùng đi?"

Ta thật bất ngờ không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, lúc đó ta biểu hiện hẳn là rất kinh ngạc đi. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com