Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 93 :

Đắm chìm trong những hạnh phúc nhỏ, cuộc sống ngày ngày cứ như vậy mà trôi qua, trước đây khi chưa nhận thức nàng, đối với khái niệm "Nhà" mà nói ta chưa từng tưởng tượng qua sau này mình sẽ có một mái ấm nhỏ như thế nào, từ khi nhận thức nàng, ta lại trái ngược hoàn toàn, mong muốn có thể cùng nàng có một mái ấm riêng, cùng nàng trải qua cay đắng ngọt bùi, mặc kệ ngoài kia có bao nhiêu khó khắn, bao nhiêu sóng gió, chỉ cần về nhà, chúng ta lại có thể tự do phóng túng. Có nghe qua một câu nói như vậy chưa? Trong quan hệ gia đình, quan hệ vợ chồng tất nhiên không thể bỏ qua, phu thê giống như hai bán cầu, thiếu khuyết đi bất kỳ cái nào thì đều sẽ không thể chuyển động được, chúng ta đều biết rõ điểm này, cho nên chúng ta đem hết khả năng của mình để phát triển mối quan hệ này.

Nhớ kỹ cuối tuần ngày đó, màn đêm buông xuống, thành phố đã lên đèn, giống như mọi khi theo nàng ở nhà ăn cơm tối, có lẽ là cái nhà này của chúng ta quá mức hạnh phúc, quá mức ấm áp, làm cho say mê trong đó, trong phòng ngủ, hai thân thể mềm mại không thể kiềm hãm được mà vận động, trước trong văn ta có nói qua, ta cực kỳ thích xem bộ dáng của nàng sau khi động tình, trong lòng đều không phải là thỏa mãn thông thường, bộ dáng của nàng như vậy, toàn thế giới chỉ có một mình ta có thể nhìn thấy, chỉ có một mình ta có thể có được, nàng dưới thân làm cho ta si mê, làm ta say sưa.

Thừa nhận ở phương diện này ta có chút hư hỏng, khi dễ nàng đồng thời còn không quên trêu chọc nàng, thích giữ lấy nàng, chiếm lấy nàng, chinh phục nàng.

Thời khắc mấu chốt động tác trên tay dừng lại, hơi ly khai thân thể của nàng, cười xấu xa mà nói với nàng:

"Bảo bối, ta thật thích ánh mắt mê ly mơ màng của ngươi như lúc này a"

Nàng đương nhiên là không hài lòng a, lẩm bẩm, ta nhìn bộ dáng khó chịu của nàng, cười hì hì nói, "Làm sao vậy? Bảo bối, hửm?"

Nàng không nói lời nào, tiếp tục lẩm bẩm, còn thỉnh thoảng mà vặn vẹo thân thể của mình, ta tiếp tục khiêu khích nàng:

"Ai nha ~ bảo bảo của ngươi mệt mỏi, ngươi tự mình vận động đi"

"Ừm ~ không muốn ~ "

"Vậy ngươi cầu ta đi"

"Cầu ngươi"

"Cầu ta làm gì? Hửm?"

"Đừng làm rộn ~ ngươi xấu xa ~ "

Không tiếp tục trêu chọc nàng nữa. . . Đang lúc ta vất vả nỗ lực làm việc, nàng đến rồi, khắp người đều đổ đầy mồ hôi hướng ta xin tha, "Không được, Ngôn ~ không muốn, không muốn ~ "

Mà ta lại chưa thỏa mãn, "Ngươi nói không muốn là không muốn a, hửm?", động tác trên tay ta vẫn không ngừng lại, kết quả ta lại một lần nữa đem nàng đưa lên núi cao, đi thưởng thức phong cảnh xinh đẹp.

Chờ nàng cao trào đi qua, ta không ngờ tai ương đến lại đến với ta, thật giống câu không sớm thì muộn cũng phải trả giá gấp bộ a. May mắn thay, trong lúc này điện thoại của nàng vang lên, nàng đang trong bộ dạng cao hứng để khi dễ ta, căn bản không muốn đi nghe điện thoại, cái tay kia vẫn đang chạy trên cơ thể ta, ta thật sự là không chịu nổi, bình ổn hô hấp nói với nàng:

"Nhiễm, đi nghe điện thoại ~ "

"Không nhận"

Khẽ đẩy nàng, làm nũng mà nói, "Nhận a ~ vạn nhất có chuyện gì gấp thì sao, gọi cũng thật nhiều lần a"

Nàng cau mày từ trên người ta đi xuống, lăn qua bên kia giường, cầm lấy điện thoại trên đầu giường nhìn thoáng qua, chân mày nhíu sâu hơn, sau đó liếc mắt nhìn ta nói:

"Là Nhạc Kỳ"

"Nhận đi, nàng thật lâu không liên lạc với ngươi, có thể là nàng có chuyện gì a?" Chỗ này có phải hay không nên vỗ tay? Ta có phải hay không, khí?"

Nhiễm Nhiễm do dự một chút, nhận điện thoại, mở loa ngoài, nói với người bên kia:

"Nhạc Kỳ, có chuyện gì sao?"

". . ."

Chúng ta không có nghe thấy bên kia trả lời, điện thoại bên kia vẫn còn thông, chỉ có thể nghe những âm thanh thưa thớt từ bên kia truyền đến, Nhiễm Nhiễm nói tiếp:

"Uy, Nhạc Kỳ, người còn có ở đó không? Không nói chuyện ta cúp điện thoại"

Vẫn không có nghe được thanh âm của Nhạc Kỳ, ngay thời điểm Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại, một trận "Leng keng bang bang" giống như âm thanh của chai lọ lăn lộn trên mặt đất truyền đến, ngay sau đó chúng ta rốt cục cũng nghe được thanh âm của Nhạc Kỳ:

"Học tỷ. . . Ngươi rốt cục. . . cũng chịu nhận điện thoại của ta, ta cho rằng. . . Ta sẽ không có cơ hội nghe được thanh âm của ngươi nữa, sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa, ta. . . Nhớ ngươi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta không biết nên phải làm gì? Ngươi dạy dạy ta, dạy ta một chút. . . " Nhạc Kỳ ở bên kia tự mình nói, giọng nói không rõ, lóng ngóng vụng về.

Nhiễm Nhiễm rất không cao hứng hỏi cô ấy, "Ngươi uống rượu?"

"Học tỷ, ngươi đừng nóng giận, ta không uống nhiều, ta là tỉnh táo, thực sự, chỉ là rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi. . . Thế nhưng ta không biết ta là làm sao a? Ta muốn rời đi. . . Nhưng lại luyến tiếc, ta muốn giải thoát, hoàn toàn giải thoát. . .Ngươi nói cho ta biết, a. . . Ta. . . Đau. . . Thật. . . "

Không còn nghe cô ấy nói nữa, thay vào đó là từng đợt nôn mửa truyền đến, qua rất lâu cũng không có nghe Nhạc Kỳ nói tiếp, ta và Nhiễm Nhiễm liếc nhau, từ trên giường đứng dậy, tìm áo quần mặc vào, nói:

"Nàng không sao chứ? Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?"

Nhiễm Nhiễm nhìn ta thở dài, lắc đầu, mắt lại nhìn điện thoại di động nói:

"Không biết, chúng ta có phải hay không nên nhanh chân đến xem nàng? Nàng một thân một mình ở chỗ này, cũng không có bằng hữu, vạn nhất thật sự xảy ra chút chuyện gì, phảu làm sao bây giờ?"

"Ừ, đi thôi, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì lớn, nàng hẳn là đang ở nhà trọ đi?"

Nhiễm Nhiễm để điện thoại di động xuống, một bên vừa mặc quần áo vừa nói:

"Nàng không ở nhà trọ có thể còn ở nơi nào? Trước đi đến chỗ đó xem một chút, nàng nếu như không có ở đó, chúng ta tính tiếp, ai ~ đây là chuyện gì đây a" nàng nói xong, mắt gian tà ở trên người ta đảo quanh, quần áo của ta còn chưa kịp mặc xong, sắc nữ!

"Không quan hệ, bảo bối, đừng ảnh hưởng đến tâm tình, một hồi chúng ta trở về lại tiếp tục, hắc hắc"

Nói xong nhanh chóng mặc quần áo tử tế, nhảy xuống giường, đi đến phòng thay quần áo đổi quần áo, nàng cũng sang đây, ngăn cản ta nói:

"Trước lau mồ hôi đi đã rồi hẳn mặc, như vậy đi ra ngoài sẽ dễ cảm mạo."

"Ừ, hảo" Nàng luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ như vậy, rất chu toàn.

Từ trong nhà đi ra, chúng ta chạy xe đến nhà trọ của Nhạc Kỳ, trong lúc này Nhiễm Nhiễm cũng gọi cho Nhạc Kỳ vài cuộc nhưng không có ai nhận điện thoại, đến nhà trọ, ở nơi đó quản lý rất nghiêm ngặt, chúng ta không có thẻ vào cửa, cà không được, hơn nữa chỗ quản lý không cho chúng ta vào, chúng ta cùng đại tỷ lầu dưới khuyên can mãi, đại tỷ mới gọi cho Nhạc Kỳ để xác nhận, vẫn như cũ Nhạc Kỳ không có nghe máy, đại tỷ kia cũng tin lời chúng ta nói, sợ thật sự có chuyện gì đó, cho nên cho chúng ta tiến vào.

Gõ cửa rất lâu cũng không có ai đáp, ta để cho Nhiễm Nhiễm chờ ở cửa, ta chạy đi lầu dưới hỏi đại tỷ vừa nãy có chìa khóa dự phòng hay không, đại tỷ cầm chìa khóa cùng ta lên lầu, mở cửa cho chúng ta, một mùi rượu xông vào mũi, còn kèm theo một ít mùi khó ngửi khác, trên mặt đất khắp nơi đều là chai rượu, rượu đế, bia, ta vội vàng đi qua đem cửa sổ kéo ra, không có thấy Nhạc Kỳ ở trong phòng, Nhiễm Nhiễm ở buồng vệ sinh tìm được cô ấy, đang nằm trên mặt đất, không biết là đang ngủ hay là đã ngất đi, gọi cô ấy, không có phản ứng, ta cùng Nhiễm Nhiễm muốn cùng nhau đem cô ấy đỡ lên giường, mắt ta lại phát hiện bên cạnh bồn cầu, trên mặt đất có lấm tấm nôn mửa, bên trong xen lẫn màu đỏ, ta nói với Nhiễm Nhiễm:

"Nhiễm, ngươi xem, nàng sẽ không phải hộc máu đi?"

"Dạ dày xuất huyết?"

"Không biết a, nếu không đưa đi bệnh viện đi, chớ trì hoãn, xuất huyết dạ dày nghiêm trọng sẽ nguy hiểm đến tánh mạng đi?" Chúng ta thực sự không hiểu rõ về phương diện này, chỉ cảm thấy nghe đến cái tên xuất huyết dạ dày này liền rất dọa người

"Hảo ~ đi bệnh viện"

Chúng ta dưới sự giúp đỡ của vị đại tỷ vừa nãy, đưa được Nhạc Kỳ đến trong xe, hướng bệnh viện gần nhất đi đến, đến nơi, sau khi bác sĩ chuẩn đoán, đúng là uống quá nhiều đưa đến dạ dày xuất huyết, làm kiểm tra một loạt, cầm máu, truyền dịch, ổn định lại đã là đến nửa đêm, còn cần phải ở bên quan sát, ta và Nhiễm Nhiễm thay phiên nhau trông chừng, nàng chợp mắt một hồi, ta chợp mắt một hồi, chịu đựng một đêm, cuối cùng cũng đợi được Nhạc Kỳ tỉnh lại, cô ấy nhìn thấy chúng ta rất là kinh ngạc, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mang theo ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm sắc mặc nhìn thật không tốt lắm, xem ra là nàng đang tức giận, chỉ là đang đè nén bên trong, xung quanh người đều toát ra một cổ khí áp mãnh liệt, ngay cả ta cũng không dám tùy tiện nói chuyện, nghĩ thầm vẫn là thành thật híp mắt ngủ đi, cuối cùng ta nghe được Nhiễm Nhiễm lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng:

"Ngươi uống rượu quá nhiều, dẫn đến xuất huyết dạ dày, nói không nghiêm trọng, nhưng cũng không nhẹ, bát sĩ nói trước không được ăn, biết ngươi bây giờ khó chịu, nhưng trước không cần nói gì hết, nghĩ ngơi thật tốt, có lời gì chờ ngươi khôi phục hơn rồi hẳn tính"

Chúng ta cùng Nhạc Kỳ giằng co một đêm, Nhiễm Nhiễm bộ dáng rất mệt mỏi, rất đau lòng nàng, nên đành phải gọi cho Lăng Vi, để cho cô ấy tới thay một ca, hỗ trợ chiếu cố cho Nhạc Kỳ, ta phải đưa nàng về nghỉ ngơi. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com