Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Một Buổi Chiều Với Những Khoảnh Khắc Đặc Biệt

Một Buổi Chiều Với Những Khoảnh Khắc Đặc Biệt

Minh Anh mới chỉ đặt chân đến Canada được vài ngày, và dù những ngày đầu tiên nơi đây đầy thử thách, cô vẫn cảm thấy một chút háo hức. Tiếng Anh của Minh Anh không quá tốt, nhưng cô không muốn để sự rụt rè kìm hãm mình. Mỗi khi cần nói, cô sẽ mỉm cười và cố gắng, dù thỉnh thoảng cô không hiểu hết những gì người khác nói.

Hôm nay, cô bước vào lớp học với tâm trạng lẫn lộn. Mọi thứ quanh cô đều mới mẻ – những chiếc bàn gỗ đã cũ, những chiếc ghế màu xám nhạt và không khí thoảng mùi sách vở. Minh Anh ngồi xuống một chiếc bàn trống, tựa lưng vào ghế và nhìn xung quanh, vẫn chưa quen với nơi này.

Cô không ngờ rằng một ánh mắt tình cờ lại thay đổi mọi thứ.

Lucas, một chàng trai người Canada, vừa bước vào lớp, và ánh mắt của anh vô tình gặp Minh Anh. Cả hai đều dừng lại trong giây lát, không biết nói gì. Minh Anh mỉm cười ngại ngùng, rồi vội vã quay đi. Cô không dám nhìn lâu hơn, lo lắng về khả năng giao tiếp của mình. Nhưng khi cô cúi xuống để lấy sách, cô cảm nhận được một ánh nhìn dịu dàng từ phía Lucas, như thể anh hiểu được sự lo lắng trong cô.

Buổi học diễn ra, và Minh Anh cố gắng theo kịp bài giảng, mặc dù cô không thể hiểu hết mọi từ ngữ trong đó. Lúc này, cô chỉ biết chăm chú ghi chép những gì mình có thể, để ít nhất khi về nhà, cô có thể tự học lại.

Giờ nghỉ giải lao đến, Minh Anh vẫn ngồi ở bàn một mình. Cô cảm thấy hơi lạc lõng, không biết ai có thể nói chuyện với mình. Đúng lúc đó, Lucas lại tiến đến gần cô.

Anh nhìn Minh Anh, mỉm cười ấm áp. Dù cả hai đều biết rằng mình không nói được nhiều, nhưng vẫn có một sự kết nối nhẹ nhàng trong ánh mắt của họ.

"Hey, are you okay?" Lucas hỏi, không chắc chắn lắm, nhưng vẫn cố gắng. Minh Anh nhìn anh và cảm nhận được sự quan tâm trong câu hỏi ấy, dù không phải câu từ nào cô cũng hiểu.

Minh Anh gật đầu, cố gắng trả lời: "I... I'm fine. Thanks."

Lucas thấy rõ sự bối rối trong mắt cô, nhưng thay vì lúng túng, anh lại mỉm cười, như thể đang tìm cách để làm cô cảm thấy dễ chịu hơn. "I'm Lucas, by the way," anh tiếp tục, "Nice to meet you."

Minh Anh, dù không thể diễn đạt hết những gì mình muốn, vẫn đáp lại: "I'm Minh Anh."

Cảm giác về sự giao tiếp dù khó khăn nhưng chân thành khiến cả hai không còn cảm thấy ngại ngùng. Sau một lúc im lặng, Lucas lên tiếng lần nữa: "Do you want to grab a coffee? I know a good place nearby."

Minh Anh hơi ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy vui vì ít nhất cô có thể thử trò chuyện với ai đó. "Okay, coffee sounds nice," cô nói, cố gắng phát âm rõ ràng.

Hai người rời lớp học cùng nhau và đi bộ tới quán cà phê nhỏ gần trường. Trên đường đi, họ không nói quá nhiều, nhưng Minh Anh cảm nhận được sự thoải mái lạ kỳ khi ở bên Lucas. Dù không hiểu hết những gì anh nói, cô vẫn thấy mình đang kết nối với anh theo một cách nào đó. Cảm giác ấy không thể diễn tả bằng lời, nhưng nó tồn tại rõ rệt trong không khí.

Trong quán cà phê, Lucas gọi hai ly cà phê, một cho Minh Anh, một cho mình. Họ ngồi xuống và tiếp tục cuộc trò chuyện, mặc dù phần lớn là những câu nói vụn vặt mà không ai hiểu rõ ràng. Nhưng chính những khoảnh khắc này, những câu hỏi nhỏ, những nụ cười lấp lánh và ánh mắt dịu dàng, lại khiến mọi thứ trở nên thật đặc biệt.

Lucas cười nhẹ: "I know it's hard. English is not easy, but you're doing great." Minh Anh cảm thấy nhẹ nhõm, như thể anh thực sự hiểu cô, dù cả hai không thể giao tiếp hoàn toàn.

"Thank you," Minh Anh đáp lại, lòng tràn đầy sự cảm kích. Cô cảm nhận được sự chân thành từ Lucas, và một sự kết nối không cần lời nói.

Khi buổi chiều dần tắt nắng, Minh Anh nhận ra rằng cô không còn cảm thấy lo lắng hay bối rối nữa. Cô không cần phải hiểu hết mọi thứ để cảm thấy mình thuộc về nơi này. Cô không cần phải lo lắng về việc mình nói sai, vì những khoảnh khắc bên Lucas đã làm cô cảm thấy bình yên.

Và mặc dù họ vẫn còn nhiều điều chưa nói ra, nhưng trong mắt cả hai, có một điều thật rõ ràng – họ đang kết nối, dù chỉ qua những ánh mắt, những nụ cười và những câu nói đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #camxuc