Sự thiếu tự nhiên trong tình yêu.
1.
Trịnh Vĩnh Khang luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào thì em có nghĩ mãi vẫn không thể tìm ra được.
2.
Thượng Hải một ngày thu lưng chừng. Hạt nắng hạ còn sót lại xuyên qua lớp kính, rơi vào mắt em long lanh. Trịnh Vĩnh Khang một lần nữa hướng tầm mắt tới người đang tập trung vào ván game cách em hai chiếc màn hình, người kia dường như cảm nhận được ánh nhìn của em, liền quay mặt sang.
Chỉ là, giây phút hai ánh mắt giao nhau, Trương Chiêu lại như bị điện giật mà lập tức quay đi, mà vành tai của anh thì đã đỏ lựng lên từ lúc nào.
Lại như thế, hết lần này tới lần khác đều như vậy. Rõ ràng là em và Trương Chiêu đang yêu nhau, vì sao anh đối với em còn gượng gạo hơn cả lúc chưa yêu?
Trịnh Vĩnh Khang càng nghĩ càng sầu não, lại càng thêm phần tủi thân, cuối cùng chỉ có thể bức bối đứng phắt dậy, xô ghế rời khỏi phòng tập. Biểu thị rằng em đang rất bất mãn đấy, anh mau dỗ dành em đi.
3.
Tâm tình của Trương Chiêu sớm đã chẳng còn đặt ở trận game còn dang dở trên màn hình. Tầm mắt một lần nữa hướng về nơi Trịnh Vĩnh Khang chỉ vừa rời đi ít phút trước, khẽ buông một tiếng thở dài.
Vương Sâm Húc nói với anh đây là sự thiếu tự nhiên của tình yêu. Anh tự dưng lại ấp úng chẳng thể đáp lời.
Vương Sâm Húc từ bờ đất liền cách Thượng Hải ba giờ bay, nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Trương Chiêu, cau mày một cái, bỗng dưng lại nói.
Mày ấy.
“Có yêu có thích người ta đến đâu thì cũng cứ bộc bạch ra đi. Thể hiện cảm xúc và làm theo lòng mình cũng không khó đến thế đâu mà.”
Trương Chiêu muốn nói lại thôi, chỉ nhẹ gật đầu, chào tạm biệt hắn rồi cúp máy.
Màn hình điện thoại tối đen. Bầu trời bên ngoài cửa lại đỏ quạnh. Hoàng hôn đậu xuống đầu thành phố, đem theo vài cơn gió thoảng qua mang hơi nóng cồn cào.
Trương Chiêu nằm ngả lên ghế nhìn đèn trần phòng tập sáng choang, cũng không rõ trong lòng đang nghĩ gì. Hoặc có thể là nghĩ về em.
Hơn một năm tương tư, hơn một năm ấp ôm bóng hình em trong đáy mắt. Sau đó, giống như mọi chuyện tới quá nhanh, chính anh cũng không ngờ em sẽ vươn tay ra với mình, sẽ ngỏ lời mong mình ở bên em. Trong lòng vui sướng hân hoan, lại tự dưng lo sợ mà rụt rè lùi lại đằng sau.
Nhưng lùi lại vài bước, lại tiếc nuối tiến thêm một bước. Tiến thêm một bước, lại sợ rằng bước chân của mình quá dài.
Nếu thể hiện ra điều trong lòng mình dễ tới vậy thì thật tốt.
Vậy thì anh có thể thoải mái ôm em, hôn em, nói với em rằng anh đã yêu em lâu như thế, anh yêu em chết đi được. Thậm chí anh còn muốn… làm tình với em.
Nhưng tất cả đều chỉ nằm trong suy nghĩ của anh. Trương Chiêu sợ bản thân mình thể hiện quá nhiều, sợ bản thân mình vội vã, sợ em nghĩ mình dồn dập. Chung quy là sợ để lại ấn tượng xấu với em.
Vương Sâm Húc nói anh chỉ khéo lo, nói anh sao cứ suy đi tính lại nhiều đến thế. Chỉ là anh sợ bản thân mình sẽ làm điều gì quá liều lĩnh mà thôi.
Trương Chiêu tắt máy tính rời đi, khẽ thở dài. Lời nói của Vương Sâm Húc quả nhiên vẫn ảnh hưởng tới anh, một lời hắn nói thôi mà đã muốn làm liều tới mức này.
Thôi thì, coi như gần thêm một chút để em hiểu rõ lòng anh đi.
4.
Cánh cửa phòng ngủ bật mở, khung cảnh tối om chẳng có lấy một ngọn đèn. Bóng tối hun hút như bầu trời đêm bạt ngàn, còn tiếng nức nở của em lại vang lên đều đặn, dội vào lòng anh man mác. Trương Chiêu bất giác đưa tay đặt lên ngực trái.
Bóng tối thì phủ trên đầu, chứ em của anh dù có bịt kín hết thì vẫn lấp lánh lắm.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Trương Chiêu nghe thấy em nghẹn ngào.
Anh ơi.
“Rốt cuộc anh còn e dè điều gì thế?”
Đôi bàn tay của Trịnh Vĩnh Khang vươn dần lên cổ Trương Chiêu, kéo gần khoảng cách. Đôi mắt hãy còn long lanh vài giọt lệ nài nỉ nhìn thẳng vào lòng anh.
Anh ơi.
“Nếu em là người trong lòng anh, thì xin anh hãy gọi tên em nhé.”
Anh nghe thấy mình gọi Khang Khang, Trịnh Vĩnh Khang trước khi kéo em vào một nụ hôn dài.
Không phải cả hai chưa từng hôn nhau, nhưng lần này không còn giống như những lần trước. Trương Chiêu đã chẳng thể kìm nén bản thân được nữa, cảm xúc bị đè nén bấy lâu vào lúc này tựa như thủy triều dâng cao, nhấn chìm anh vào giữa những cơn sóng tình lâng lâng. Và Trương Chiêu biết, Trịnh Vĩnh Khang cũng sẵn sàng chết chìm với anh giữa biển tình ấy, cùng anh trôi dạt về miền đất hoan lạc mà cả anh và em đều khao khát từ lâu.
Đêm thu mát mẻ, mà sao tay người cứ nóng như nung.
5.
Trương Chiêu rốt cuộc đã tìm được nguyên nhân cốt lõi khiến em hậm hực cả ngày nay.
Hóa ra là thiếu thốn tình yêu.
Trịnh Vĩnh Khang thấy anh thất thần giữa nụ hôn liền dụi mắt, lần nữa ngẩng đầu nhìn anh thật nghiêm túc.
“Trương Chiêu.”
“Ơi.” Trương Chiêu cả người nghiêm chỉnh để lắng nghe em nói.
“Cho em thêm tình yêu đi.”
Trịnh Vĩnh Khang rướn người nắm cằm Trương Chiêu, cùng anh hôn môi. Em biết, chỉ có bản thân chủ động cầu hoan mới có thể phá vỡ tình trạng tương kính như tân suốt thời gian qua. Vậy nên anh ơi.
“Cho em thêm chút tình yêu đi, làm tình với em.”
Vì em là của anh mà.
6.
Trịnh Vĩnh Khang bị kích thích cả người run rẩy, đôi bàn tay nắm chặt, không nhịn được thở hổn hển. Trương Chiêu tựa như một viên than lớn liên tục tỏa nhiệt, nhiệt độ truyền sang khiến em nóng lên, toàn thân đổ mồ hôi.
Trương Chiêu tay chân không ngừng nghỉ, miệng còn liên tục rải dấu hôn lên lưng em, bàn tay vuốt ve nắm bóp trước ngực em, đầu gối chen vào giữa hai chân, cọ cọ bắp đùi em, thậm chí còn giở trò xấu húc lên trên.
Đêm thu tĩnh lặng, sau lưng em chỉ vang lên tiếng mút mát, nương theo đó là hơi thở cực nóng phả ra bên tai em.
Cuối cùng Trương Chiêu cũng đổi tư thế, lật người từ sau lưng em, đè em phía dưới thân mình. Anh vừa cúi đầu liền cắn môi em, đầu lưỡi ướt át tiến vào, từng chút xâm chiếm không khí trong miệng em. Trịnh Vĩnh Khang chịu không nổi, chỉ có thể híp mắt nhỏ giọng kêu huhu, khóe môi thậm chí còn tràn ra cả vệt nước bọt.
Trịnh Vĩnh Khang chống tay trước ngực Trương Chiêu đẩy ra, anh ngẩng đầu rời khỏi môi em. Khi hai người kéo giãn khoảng cách, dường như em nhìn được hơi thở nóng bỏng như hóa thành thực thể trong bóng tối. Ngay cả một chút thay đổi nhỏ trên nét mặt của đối phương, em đều nhìn thấy hết sức rõ rệt.
Trương Chiêu thậm chí còn thở mạnh hơn cả em, chỉ là âm thanh rất trầm nên nghe giống thú hoang gầm gừ khi không chịu nổi dằn vặt. Nhưng che đậy dã tính đầy nguy hiểm ấy lại là một gương mặt dịu dàng, xinh đẹp. Trên chóp mũi anh lấm tấm mồ hôi, khóe môi còn dính nước bọt khi hai người hôn nhau.
Trong thoáng chốc, Trịnh Vĩnh Khang như bị mê hoặc, đánh mất linh hồn.
Lúc này rèm cửa không kéo kín, mặt trăng bên ngoài rọi chiếu vào phòng, nghiêng nghiêng chiếu lên làn da em, từng chút từng chút như rót mật, bọc lên em một tầng mịn màng lấp lánh.
Trương Chiêu lại đè xuống người em, vừa cười vừa hôn lên đầu vai em, Trịnh Vĩnh Khang nghe loáng thoáng hình như anh thì thầm bên tai mình một câu: “Khang Khang đẹp quá.”
Em xấu hổ nhắm mắt, trong đầu chẳng còn nghĩ được gì, chỉ ngoan ngoãn xuôi theo hành động của đối phương, em ôm vai Trương Chiêu khi anh hôn cổ mình. Cùng nhau đắm chìm trong men tình chuếnh choáng.
7.
Nửa đêm, chiếc giường trong phòng ngủ phát ra âm thanh kẽo kẹt nhịp nhàng.
Trịnh Vĩnh Khang nằm sấp trên giường, khuôn mặt xinh đẹp vùi sâu vào gối, hơi thở gấp gáp hổn hển, thanh âm rên rỉ nỉ non phát ra từ cổ họng khe khẽ. Trương Chiêu thì nắm chặt eo em, mạnh mẽ ra vào trong cơ thể em.
Em cảm thấy cơ thể này sớm đã không còn là của mình nữa rồi, khoái cảm ngứa ngáy cùng đau đớn của lần đầu liên tục đập vào đại não em hết lần này đến lần khác. Giờ phút này em tựa như một con thuyền trôi nổi không nơi neo đậu, anh của em lại giống như đại dương rộng lớn, mỗi nhịp ra vào đều như những con sóng lớn xô em ngày càng xa bờ. Cuối cùng con thuyền chỉ có thể vụn vỡ chìm vào đại dương ấy.
Duy trì tư thế như vậy gần nửa tiếng, eo và mông em đều mỏi nhừ, nhưng Trương Chiêu lại chẳng có dấu hiệu dừng lại. Thậm chí sau khi em đã bắn hai lượt, anh còn lật người em lại, khóa em ngồi trên đùi mình. Tư thế này khiến anh đi vào càng sâu, càng thuận lợi.
Trịnh Vĩnh Khang cuối cùng cũng không chịu được, nức nở cầu xin.
“Đừng… anh ơi, sâu quá.. không chịu được… Khang Khang sẽ bị đâm hỏng mất.”
Cảm nhận được khoái cảm như muốn nhấn chìm, Trương Chiêu hít sâu một hơi, động tác bên dưới vẫn chẳng dừng lại, đôi tay rắn chắc đỡ lấy mông em, môi hôn tai em nhỏ giọng dỗ dành.
“Ngoan, em làm được mà. Đợi một chút nữa ca ca đút em ăn no nhé.”
Trương Chiêu lại dùng tư thế từ dưới lên tiếp tục làm em. Em bị đâm, thanh âm vỡ vụn, mọi lời muốn nói đều biến thành tiếng rên rỉ. Đến cuối cùng không còn phát ra một câu hoàn chỉnh được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com