Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Đông chí Trấn Giang

Mùa đông ở Trấn Giang chưa bao giờ ấm áp. Cái lạnh len lỏi qua từng ngõ phố, phủ lên những bức tường rêu phong một màu trầm buồn. Những cánh hoa đào khô rụng xuống từng đợt, vương vãi dưới chân Trương Chiêu khi anh đứng lặng giữa khung cảnh tĩnh mịch ấy, chờ một ai đó.

Vĩnh Khang bước đến, khoác trên mình chiếc áo măng tô đen, gương mặt trầm tư như những năm tháng đằng đẵng đã trôi qua chẳng để lại gì ngoài sự từng trải. Đôi mắt anh ấy có chút lạ lẫm, nhưng khi nhìn về phía Trương Chiêu, ánh lên chút thân thuộc khó gọi tên.

"Anh Chiêu." Vĩnh Khang gọi, giọng vừa đủ nghe.

Trương Chiêu gật đầu, đôi mắt lướt qua, rồi nhanh chóng rời đi. "Lâu rồi không gặp."

Cả hai đứng yên, khoảng cách như cố tình duy trì ở mức độ vừa phải, không quá gần cũng không quá xa. Trong không gian tĩnh mịch của mùa đông, họ im lặng một lúc lâu, như đang ngẫm nghĩ xem cuộc trò chuyện nên bắt đầu từ đâu.

"Anh khỏe không?"

"Vẫn ổn."

Vĩnh Khang khẽ cười. "Anh vẫn như ngày nào, không thay đổi."

Trương Chiêu không đáp, chỉ giữ im lặng. Một cơn gió lạnh lùa qua, làm cho hai người rùng mình. Giữa họ là những ký ức mờ nhạt, là bao nhiêu năm xa cách và những lời chưa từng nói ra.

Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên hai bóng người đứng lặng lẽ, khoảng cách vật lý có thể ngắn, nhưng giữa họ dường như vẫn còn một khoảng trống không tên. Cả hai đều không chắc chắn về cảm xúc của mình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như tất cả những chuyện xưa cũ đã sống lại, len lỏi qua từng kẽ hở của ký ức.

Vĩnh Khang hít một hơi sâu, giọng trầm lại. "Em vẫn nhớ những ngày chúng ta ở bên nhau."

Trương Chiêu chậm rãi quay lại, nhìn thẳng vào Vĩnh Khang, không giấu đi cái nhìn dò xét trong mắt. Nhưng rồi, anh chỉ khẽ thở dài, mắt vẫn hướng về phía trước. "Thời gian trôi qua rồi, có những thứ không còn như trước nữa."

Vĩnh Khang không trả lời, đôi mắt chỉ dõi theo Trương Chiêu như thể đang cố gắng tìm hiểu điều mà anh không nói thành lời. Và trong sự im lặng đó cả hai như ngầm hiểu rằng giữa họ còn nhiều điều chưa rõ ràng.

Khoảnh khắc ấy kéo dài trong yên lặng. Không ai nói thêm lời nào. Chỉ có tiếng gió lạnh thoảng qua, mang theo chút tĩnh lặng và cả sự mơ hồ, gợi nhắc về những gì đã qua và những gì chưa bao giờ thực sự mất đi.

Ngày hôm sau, Trương Chiêu không thể ngừng suy nghĩ về buổi gặp gỡ hôm qua. Gương mặt em thoáng chút u buồn nhưng vẫn điềm tĩnh, hiện lên trong tâm trí anh. Dù đã xa nhau lâu đến vậy, chỉ một lần gặp lại, bao nhiêu ký ức bỗng chốc ùa về như chưa từng rời xa.

Chiều hôm đó, Trương Chiêu quyết định đi dạo ở khu phố cũ, nơi họ từng có những ngày vui vẻ bên nhau. Những cửa hàng quen thuộc vẫn còn đó, góc phố nơi họ từng đùa giỡn sau giờ chơi game, và cả quán cà phê nhỏ mà họ vẫn thường lui tới khi muốn có không gian yên tĩnh.

Bất ngờ, anh thấy Vĩnh Khang ngồi ở quán cà phê quen thuộc. Không ngần ngại, Trương Chiêu bước vào và ngồi xuống đối diện. Cả hai trao nhau cái nhìn ngắn ngủi trước khi ai nấy tựa lưng vào ghế, im lặng ngắm nhìn quán cà phê nhỏ với ánh đèn vàng dịu nhẹ.

"Anh cũng đến đây à?" Vĩnh Khang mỉm cười nhẹ, ngón tay lướt trên tách cà phê ấm trong tay.

"Anh vẫn ghé qua mỗi khi có dịp" Trương Chiêu đáp, giọng điềm nhiên. "Nơi này gợi nhớ về nhiều chuyện."

"Còn nhớ lần chúng ta ngồi đây để bàn chiến thuật cho giải đấu năm đó không?" Trương Chiêu hỏi, khóe miệng khẽ nhếch lên trong một nụ cười nhẹ.

Vĩnh Khang bật cười, tiếng cười thoáng chút hoài niệm. "Nhớ chứ. Lần nào anh cũng bắt em phải ngồi luyện đến tối muộn. Có lần em suýt ngủ gục ở đây luôn."

Cả hai cười với nhau, tiếng cười hòa lẫn vào không gian ấm áp của quán. Nhưng trong sự nhẹ nhàng ấy, vẫn có cảm giác gì đó chưa trọn vẹn,  mỗi người đang nhắc lại một phần ký ức mà vẫn giữ lại một chút nào đó cho riêng mình.

Sau một hồi im lặng, Vĩnh Khang bất giác thở dài. "Khi đội tan rã, em đã rất hụt hẫng. Như mất đi một phần của chính mình."

Trương Chiêu lắng nghe, ánh mắt không rời khỏi người bạn cũ. Anh nhớ những ngày cả đội bên nhau, những trận đấu căng thẳng, và cả những khoảnh khắc chia sẻ mà anh không bao giờ quên.

"Anh cũng vậy" Trương Chiêu đáp chậm rãi. "Nhưng cuộc sống không ngừng tiến lên. Ai rồi cũng phải đi con đường riêng của mình."

Cả hai ngồi yên, mỗi người đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng. Nhưng ngay lúc đó, có một điều gì đó rất rõ ràng giữa họ: dù đã qua bao năm tháng, những kỷ niệm ngày xưa không hề phai nhạt, chỉ lắng lại và lẩn khuất trong một góc sâu của ký ức.

Khi tách cà phê đã cạn, Trương Chiêu đứng dậy. Anh nhìn Vĩnh Khang, đôi mắt không giấu được sự trầm mặc.

"Nếu em có thời gian, chúng ta có thể gặp nhau thêm vài lần nữa, nói chuyện về những gì đã qua" Trương Chiêu đề nghị, giọng nhẹ nhàng.

Vĩnh Khang khẽ gật đầu, không cần suy nghĩ. "Em cũng muốn thế."

Những ngày sau, Trương Chiêu và Vĩnh Khang tiếp tục gặp gỡ. Không ai vội vàng nhắc về tương lai, chỉ đơn thuần là những câu chuyện vu vơ, những kỷ niệm cũ và đôi khi cả những trầm ngâm không lời. Khoảng cách xa lạ ban đầu dần biến mất, thay vào đó là một sự gần gũi, dù lặng lẽ nhưng không thể chối từ.

Một buổi tối, cả hai cùng đi dạo bên bờ sông. Dòng nước lặng lờ trôi, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn đường cũ kỹ ven bờ. Không gian yên bình như bao lần họ từng đi bên nhau năm xưa, chỉ khác là giờ đây mỗi người đều mang theo những cảm xúc riêng, chưa nói ra nhưng hiện rõ trong từng ánh mắt, từng cái nhìn.

Vĩnh Khang chợt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: "Anh Chiêu, đã bao giờ anh cảm thấy hối tiếc vì rời khỏi đội chưa?"

Trương Chiêu im lặng một lúc. "Có lẽ có. Nhưng nếu không phải vì lúc ấy, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ đi được con đường mà mình mong muốn."

Vĩnh Khang gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm. Anh đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa hơn, đến cuối cùng vẫn chưa tìm được lời để nói. Sự im lặng kéo dài, và trong khoảnh khắc ấy, Trương Chiêu cảm nhận rõ ràng rằng Vĩnh Khang đang có điều gì đó muốn chia sẻ, đoạn lại kìm nén.

"Em từng nghĩ rằng..." Vĩnh Khang ngập ngừng, giọng anh nhẹ như tiếng gió. "Nếu chúng ta chưa từng rời đi, liệu mọi chuyện có khác?"

Trương Chiêu nhìn thẳng vào Vĩnh Khang, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt người đối diện. "Chuyện gì rồi cũng sẽ thay đổi, dù muốn hay không. Chúng ta chỉ có thể chọn cách chấp nhận nó."

Vĩnh Khang khẽ cười, nụ cười pha chút chua chát. "Có những thứ, dù chấp nhận cũng không dễ dàng."

Ánh mắt của anh dừng lại ở Trương Chiêu, và trong khoảnh khắc ấy, cả hai như ngầm hiểu được điều chưa nói ra. Trương Chiêu cảm nhận được thứ cảm xúc không tên trong lòng mình trỗi dậy. Đó là cảm giác mà anh đã cố gắng chôn giấu, đã nghĩ rằng mình có thể bỏ lại phía sau, nhưng giờ đây  khi đứng trước người bạn cũ, cảm giác đó lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Anh Chiêu" Vĩnh Khang thì thầm, giọng lạc đi trong không gian yên tĩnh. "Em vẫn chưa thể quên được những ngày chúng ta ở bên nhau."

Trương Chiêu nhắm mắt, đắm mình trong những ký ức xưa cũ. Anh muốn nói gì đó, lời nói dường như nghẹn lại. Giữa họ là bao năm tháng đã qua, là những lựa chọn và con đường riêng. Cũng chính khoảng cách ấy đã khiến anh nhận ra một sự thật khó chấp nhận: những gì anh từng nghĩ là tình bạn, giờ đây lại là một cảm xúc sâu sắc và khó định nghĩa hơn thế.

Cuối cùng, Trương Chiêu chỉ đáp khẽ, như thì thầm với chính mình: "Anh cũng không quên."

Trong cái lạnh mùa đông Trấn Giang, cả hai đứng yên lặng bên nhau,  không còn khoảng cách nào nữa, cũng không ai tiến thêm một bước. Họ hiểu rằng, những cảm xúc này không dễ dàng nói ra, và dù có thổ lộ, thì con đường phía trước cũng chưa chắc sẽ bớt gập ghềnh.

Mưa cuối tuần ở Trấn Giang nặng hạt, kéo dài suốt từ chiều đến tận tối muộn. Bên trong quán cà phê nhỏ nơi Trương Chiêu và Vĩnh Khang thường gặp gỡ, tiếng mưa đập vào cửa kính, tạo nên một không gian yên tĩnh chẳng kém phần ảm đạm.

Trương Chiêu đến trước, ngồi tại bàn cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn dòng người ngoài kia vội vã đội mưa qua lại. Anh vẫn như mọi lần: điềm tĩnh, đôi mắt trầm lắng, nhưng tối nay trong anh có điều gì đó không thể đặt tên. Ngày qua ngày, những cuộc gặp gỡ giữa anh và Vĩnh Khang không chỉ gợi lại kỷ niệm, mà còn để lại trong lòng anh nhiều suy nghĩ hơn anh tưởng.

Vĩnh Khang bước vào, có chút ướt do không kịp mở ô đúng lúc. Trương Chiêu chỉ nhìn thoáng qua rồi rút tấm khăn giấy từ trên bàn, đưa cho Vĩnh Khang mà không nói gì. Cả hai lặng lẽ ngồi, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, không ai vội lên tiếng.

"Em cứ nghĩ Trấn Giang vẫn sẽ yên bình như trước." Vĩnh Khang khẽ nói, phá tan bầu không khí trầm mặc. "Nhưng khi quay lại, mọi thứ đều không còn như cũ."

"Ừ" Trương Chiêu đáp ngắn gọn, giọng đều đều. "Cả chúng ta cũng không còn như xưa."

Vĩnh Khang ngước nhìn Trương Chiêu. Như muốn tìm một điều gì đó trong mắt người đối diện, nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ khó đoán.

Họ im lặng nhìn ra cửa sổ một lúc lâu. Trấn Giang về đêm dưới màn mưa có vẻ đẹp đơn độc, tựa như cảm giác giữa họ lúc này - gần gũi nhưng cũng quá đỗi xa cách. Vĩnh Khang ngồi yên, dường như thu mình lại trong dòng suy nghĩ.

"Em từng nghĩ nếu chúng ta không rời khỏi đội, mọi chuyện có lẽ sẽ dễ dàng hơn." Vĩnh Khang buông lời. "Nhưng rồi thời gian qua đi... không phải ai cũng muốn quay về như cũ."

Trương Chiêu không đáp ngay. Anh nhìn Vĩnh Khang, đôi mắt nửa thấu hiểu, nửa lẩn khuất nỗi niềm riêng. "Có những thứ khi mất rồi mới nhận ra, nhưng đôi khi điều đó cũng không còn quan trọng nữa."

Vĩnh Khang khẽ thở dài, quay đầu nhìn vào cốc cà phê đã nguội. Sự im lặng dường như bao trùm họ một lần nữa, tuy nhiên có một điều gì đó không nói ra mà cả hai đều cảm nhận rõ. Không cần giải thích, họ đều biết rằng mọi thứ đã không thể trở về như trước.

"Anh Chiêu" Vĩnh Khang cất lời, giọng trầm và khàn khàn hơn. "Anh có bao giờ nghĩ rằng giữa chúng ta... có điều gì đó chưa được nói rõ ?"

Trương Chiêu giữ im lặng thêm một lúc, sau đó anh nhắm mắt lại, dường như suy nghĩ thật lâu. "Có lẽ vậy. Nhưng đôi khi nói ra rồi cũng chẳng có ý nghĩa gì, đúng không?"

Vĩnh Khang không trả lời. Anh chỉ mỉm cười nhẹ, một nụ cười xen lẫn chút bất lực. Có những thứ dù nói ra hay không, cũng không thể thay đổi điều gì.

Họ ngồi yên trong không gian quán, cùng chia sẻ sự im lặng và hiểu rõ hơn rằng mối quan hệ này có lẽ chỉ cần dừng lại ở đây. Không ai muốn phá vỡ sự cân bằng mong manh này. Trong tiếng mưa, giữa những cảm xúc giằng xé và cả điều chưa kịp thổ lộ, họ đã ngầm hiểu được nhau, dẫu chỉ là trong khoảnh khắc.

Cơn mưa đã tạnh,tuy vậy không khí trong Trấn Giang vẫn còn đượm chút ẩm ướt, se lạnh. Vĩnh Khang và Trương Chiêu không vội vã rời khỏi quán cà phê. Họ ngồi đó thêm một lúc nữa, không gian này đã trở thành nơi họ có thể ở lại, dù chỉ trong chốc lát.

Trương Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi từng dòng người đã vội vã bước qua, còn những chiếc ô nhỏ xíu đã biến mất trong dòng chảy của thành phố. Anh cảm thấy lạ lẫm, không phải vì Vĩnh Khang ngồi đối diện, mà là vì một thứ cảm giác khó tả - một cái gì đó chưa hoàn thành, nhưng cũng không thể cứ mãi đọng lại.

"Anh nghĩ có khi nào chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều điều trong suốt những năm qua không?" Vĩnh Khang lên tiếng, giọng vẫn trầm, nhưng lần này có chút băn khoăn.

Trương Chiêu không vội trả lời. Anh biết rằng câu hỏi này không phải là một lời trách móc, mà là sự thừa nhận, một lời chia sẻ về sự lạc lõng mà cả hai đang mang trong lòng.

"Bỏ lỡ thì cũng chẳng thể làm lại." Trương Chiêu đáp, mắt vẫn hướng ra ngoài, nhìn ánh đèn đường phản chiếu trong những vũng nước mưa. "Có điều, cũng không phải là không có lý do."

Vĩnh Khang im lặng, chốc lát sau mới lại mở lời "Em nghĩ mình hiểu anh hơn một chút. Nhưng đôi khi, hiểu rồi lại chẳng biết phải làm gì tiếp theo."

Trương Chiêu mỉm cười nhẹ, một nụ cười không rõ vui buồn. Anh hiểu ý Vĩnh Khang. Cả hai đã gặp lại, tuy nhiên, sự gặp gỡ này không giống những gì họ tưởng tượng. Tất cả đều giống như một bước ngoặt chưa thực sự đến, và những cảm xúc chôn giấu bấy lâu chỉ đang lấp ló trong những cuộc gặp như thế này.

"Em nghĩ mình đã từng mong mọi chuyện đơn giản hơn." Vĩnh Khang nói tiếp, ánh mắt anh nhìn xuống tay mình không muốn đối diện với Trương Chiêu ngay lúc này. " Rồi nhận ra rằng không có chuyện gì đơn giản cả."

Trương Chiêu quay lại nhìn Vĩnh Khang, ánh mắt anh bình thản nhưng cũng đầy ẩn ý. "Đúng vậy. Không có gì đơn giản. Đó là cách chúng ta trưởng thành, phải không?"

Vĩnh Khang không đáp. Một phần trong anh muốn gì đó khác biệt, muốn sự rõ ràng,tuy vậy, khi đối diện với thực tế, anh lại chỉ có thể tìm thấy những điều mơ hồ.

Họ cứ ngồi như vậy, thỉnh thoảng nhìn nhau không ai vội nói thêm gì. Dường như có một bức tường vô hình đang dần xây lên giữa họ. Một tường rào được tạo nên bởi sự im lặng, bởi những câu hỏi không thể giải đáp. Cả hai biết rõ rằng sự thật không thể bị che giấu mãi, nhưng lại không thể dứt ra một lần cho xong.

Thực sự, giữa Trương Chiêu và Vĩnh Khang vẫn còn một khoảng cách không phải do thời gian hay không gian, mà là vì những cảm xúc không thể dễ dàng bộc lộ. Những cảm xúc ấy, dù rõ ràng lại không dễ dàng chạm đến.

Cả hai đứng dậy cùng lúc, không nói lời tạm biệt, chỉ là một cái nhìn, một cái gật đầu nhẹ. Họ hiểu rằng ngày mai, tuần sau, hay tháng sau, họ sẽ lại gặp lại nhau, nhưng trong mỗi cuộc gặp như thế này, mọi thứ sẽ vẫn cứ mơ hồ như vậy, không thể thay đổi.

Vĩnh Khang rời quán trước, còn Trương Chiêu đứng lại và nhìn theo bóng lưng người bạn cũ của mình. Một phần trong anh muốn vươn tay ra, thế nhưng phần khác lại giữ lại. Có lẽ cả hai đều đang tự hỏi, liệu có nên tiếp tục hay dừng lại ?

Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt chiếu qua khe hở của đám mây đen vắt ngang bầu trời. Mưa đã ngừng, nhưng không khí còn ẩm ướt, và những vũng nước trên phố vẫn chưa kịp tạnh khô. Trương Chiêu không vội vàng như mọi khi, anh bước ra khỏi căn hộ của mình một cách chậm rãi, ánh mắt không rời khỏi màn hình điện thoại vẫn sáng lên những thông báo chưa đọc. Một trong số đó là tin nhắn từ Vĩnh Khang.

"Anh Chiêu, hôm nay có muốn gặp lại không?"

Trương Chiêu không trả lời ngay, chỉ lướt qua dòng chữ ấy rồi lại đặt điện thoại vào túi. Anh không biết phải trả lời thế nào. Họ đã gặp nhau tối qua, nhưng giữa họ dường như vẫn chưa có câu trả lời. Có lẽ cuộc gặp này cũng chẳng khác gì những lần trước. Vậy tại sao lại phải gặp?

Anh đã hỏi mình câu này rất nhiều lần trong suốt cả đêm qua. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn không có câu trả lời.

Khi Trương Chiêu bước vào quán cà phê lần nữa, mọi thứ đều có vẻ bình thường, như rằng đêm qua chẳng có gì đặc biệt xảy ra. Vĩnh Khang đã đến từ lâu, ngồi ở góc bàn gần cửa sổ, ánh sáng từ ngoài chiếu vào làm nổi bật những nét nghiêm nghị trên khuôn mặt anh.

Vĩnh Khang không nhìn thấy anh ngay lập tức. Trương Chiêu dừng lại một giây, cảm nhận sự tĩnh lặng trong không gian. Anh biết rằng không có gì có thể thay đổi được, dù là không gian, hay những điều chưa nói ra.

"Anh đến rồi." Vĩnh Khang nói, giọng đều đặn, không vội vã, mọi thứ đã là thói quen. Anh nhìn lên, đôi mắt sáng lên một chút khi gặp ánh nhìn của Trương Chiêu, không nói thêm gì.

Trương Chiêu ngồi xuống đối diện. Anh không hỏi Vĩnh Khang vì sao lại nhắn tin cũng không hỏi về điều gì đã khiến anh muốn gặp nhau lại hôm nay. Anh chỉ lặng lẽ nhìn người bạn cũ của mình, trong lòng có chút gì đó mơ hồ.

Vĩnh Khang mở miệng trước. "Anh Chiêu." anh nói nhẹ nhàng, "có lẽ em không nên nhắn tin như vậy. Nhưng em thật sự không biết làm gì khác. Em chỉ cảm thấy... chúng ta có thể nói chuyện thêm một lần nữa."

Trương Chiêu không vội phản ứng. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa còn sót lại trên những cành cây, long lanh trong ánh sáng dịu dàng của buổi sáng. Đột nhiên, anh nhận ra rằng mọi thứ, dù có muốn hay không, đều thay đổi theo thời gian. Chẳng ai có thể ngừng lại hay quay lại như xưa.

"Em có biết không ?" Trương Chiêu bắt đầu, giọng anh bình thản, có phần khô khan, "Bất kỳ câu hỏi nào cũng có thể dễ dàng trả lời. Tuy có những câu hỏi... chẳng bao giờ có đáp án."

Vĩnh Khang không đáp, ánh mắt anh chứa đầy sự tò mò và một chút lo lắng. Trương Chiêu không thể không nhận ra điều đó. Anh biết Vĩnh Khang đang chờ đợi một điều gì đó, có thể là sự thừa nhận, có thể là một quyết định nào đó, nhưng anh không có lời giải đáp.

"Anh không biết em mong đợi điều gì. Anh không nghĩ chúng ta có thể quay lại như trước. Những thứ đã thay đổi, không thể trở lại nguyên vẹn."

Vĩnh Khang nhíu mày, ánh mắt như có chút mệt mỏi, nhưng không nói gì. Anh lặng im, không phản đối, không chối bỏ. Anh hiểu những gì Trương Chiêu nói, nhưng điều đó không khiến anh dễ dàng chấp nhận.

"Em không muốn lặp lại quá khứ." Vĩnh Khang nói, không nhanh nhưng cũng không chậm. "Nhưng em lại không biết làm sao để tiếp tục một cách khác biệt. Có lẽ em chỉ sợ rằng, nếu không có anh, em sẽ không còn biết mình là ai."

Trương Chiêu nhìn Vĩnh Khang, và trong khoảnh khắc ấy, anh thấy rõ sự mệt mỏi, sự đấu tranh trong đôi mắt của người bạn mình. Anh hiểu cảm giác đó, vì bản thân anh cũng không khác gì.

"Em không cần phải sợ." Trương Chiêu nói, giọng nhẹ nhàng hơn. "Tất cả chúng ta đều sẽ tìm ra cách đi của riêng mình, dù thế nào đi nữa em sẽ ổn thôi."

Vĩnh Khang không trả lời lại ngay lập tức. Anh chỉ nhìn Trương Chiêu một lúc lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu, như thể đã tìm thấy một chút gì đó để yên tâm.

Cả hai ngồi trong im lặng, không còn cần nói thêm gì. Những lời chưa nói, những cảm xúc vẫn đọng lại trong không khí, và cả hai đều biết rằng không phải lúc nào cũng có thể dễ dàng thổ lộ hết tất cả. Họ đã bước qua những ngã rẽ trong cuộc sống, và có lẽ đây chính là lúc phải dừng lại, không phải vì không còn gì để nói, mà là vì sự im lặng đã trở thành câu trả lời duy nhất.

Vỡ tan.

—-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com