Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

|7| "Trai tài, gái sắc"

Vì Hà Nhi nằn nặc muốn Doãn Kỳ và Trí Mân đưa cô đi dạo chơi để biết thêm nhiều nơi ở đây, và với sức ép to lớn khi Doãn Kỳ cũng đồng ý lời đề nghị ấy, Trí Mân không còn cách nào khác ngoài phải chấp nhận.

Cả ba đi ngay sau khi dùng bữa trưa, Trí Mân đương nhiên cũng đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều cho quyết định này. Nó chỉ đơn giản là chọn đi phía sau để ngắm nhìn bóng lưng anh, trong khi Doãn Kỳ đang phải giải thích cho rất nhiều câu hỏi vì tò mò của Hà Nhi bên cạnh.

Vì cảm thấy thiếu gì đó, Hà Nhi quay trước quay sau rồi cũng phát hiện Trí Mân bị thụt lùi, cô kéo Trí Mân lên để nó đi ngang hàng với hai người.

"Sao Mân cứ đi phía sau vậy?"

"Mân sợ em đó!"

"Anh im đi!" Hà Nhi phụng phịu nhìn anh, người hỏi người đáp, trêu chọc nhau cả một đoạn đường.

Trí Mân chỉ biết cười khổ, im lặng ngoảnh mặt ra khúc dòng sông, cốt yếu để tránh đi một chút tủi thân, một phần cũng để tự lừa dối mình, không muốn nhìn thấy nụ cười khoan khoái mà anh dành cho người con gái sánh vai bên cạnh.

Người con gái sẽ thuộc về anh sau này, người không phải nó. Đột nhiên nó lại nghĩ đến câu nói bữa trước nó nghe được từ một người ở ngoài chợ, họ nói Doãn Kỳ và Hà Nhi như "Trai tài, gái sắc", câu nói đó theo nó dăng dẳng đến tận hôm nay, nghĩ thấy lại đắng ngắt trong lòng.

"Thế, em muốn đi đâu?"

Sau khi đã đi một đoạn dài mà không biết điểm đến, anh mới hỏi.

"Để coi, nay trời mát, hay là đi câu cá đi, em muốn thử câu cá một lần, nha?"

"Được thôi!" Doãn Kỳ đồng ý ngay lập tức, như đây cũng là điều anh muốn, anh chòm người lên phía trước một chút để dễ nhìn thấy Trí Mân.

"Còn Mân thì sao?"

"Dạ, sao cũng được!"

Hà Nhi là người thành phố, nên khi về đây, cô luôn nhìn mọi thứ bằng cặp mắt mở to, và kể cả với cái cần câu bằng tre mà Trí Mân đưa cho, ba người ngồi ở ba gốc, trên một cái sàn nước được đóng bằng nhiều miếng ván gỗ, bắt ra giữa sông và dưới bóng của một tán cây bàng to phủ bóng cả một khúc đường. Cô gái duy nhất ngồi ở chính giữa, tay cầm thật chặt cán cần câu và ánh mắt tập trung hết cỡ vào mặt nước, Doãn Kỳ cũng có vẻ cố gắng lắm, nhưng nhìn mặt nước im ru cũng dần sinh ra cảm giác chán chường.

Trong khi đó, Trí Mân lại hoàn toàn lơ đễnh, nó thấy bản thân cũng không hứng thú với bộ môn này lắm nên phó mặc đó cho cuộc đời, cá cắn câu thì tự khắc cần câu sẽ có biến động, khi đó nó chỉ cần kéo lên là được chứ gì. Thế nên nó cứ lâu lâu lại len lén nhìn anh đôi ba giây rồi nhanh nhẹn giấu mặt đi nơi khác, thật khổ vì chỉ có nhìn thôi nó còn chẳng dám nhìn nhiều, nhỡ anh phát giác lại toi đời nó.

Không biết Doãn Kỳ có còn nhớ hay không, hay anh đã để cái ký ức tuổi thơ của mình chôn vùi theo bao năm đèn sách trên đất Sài Thành. Nơi đây, ngay vị trí này từng là điểm đến yêu thích của cả anh và nó lúc nhỏ, khi cái sàn nước lúc ấy chỉ là một cái sàn đóng tạm bợ với vài khúc gỗ cũ kĩ, và cây bàng chỉ mới là cái cây vừa lớn cao qua mái nhà một xíu thôi, cảnh vật xung quanh bây giờ cũng có thay đổi ít phần, có thể là trang hoàng hơn, khác lạ hơn, nhưng thật lòng nó mong là anh còn nhớ, mong anh khắc thật sâu những ký ức quý báo có hình bóng của nó kề cạnh.

Nó muốn sống trong quá khứ thôi, vì ở quá khứ, nó mới cảm thấy được một chút yên bình, vì có một Doãn Kỳ từng thuộc về riêng Trí Mân.

Cái cần câu rung lắc thật mạnh cắt ngang những suy nghĩ còn mãi chạy lung lung. Trí Mân trước tình huống ấy vẫn tỉnh bơ, ngơ ngác. Đúng là không biết con cá xấu số nào lại đớp chúng lưỡi câu của nó vậy, Trí Mân có biết gì đâu.

"Hình như cá cắn câu nè?"

Doãn Kỳ ngạc nhiên nhìn nó cười.

"Mân giỏi quá!"

Hà Nhi kích động nhất, cô gái còn hào hứng hơn cả người câu dính con cá.

"Mân kéo lên đi, kéo lên đi! Ơ? Cái giỏ đâu rồi?"

Cảm đám ngó qua ngó lại, cuối cùng lại phát hiện người nào đó đãng trí đã để bên trên bờ.

"Để em đi lấy giỏ, đợi- Áaaa?!

"Coi chừng kìa!!"

"Aaa- c- cứu em!"

Vì bất cẩn, trong lúc đứng lên mà không để ý, cô dẫm phải đám rêu, trượt chân rồi ngã cái tũm xuống sông. Hà Nhi hoảng loạn vùng vẫy, nhưng càng vẫy lại càng bị trôi ra xa, cô không biết bơi.

Trí Mân theo bản năng muốn cứu người liền nhảy xuống, nhưng nó chỉ vừa định bơi đến, đã thấy Doãn Kỳ cũng tháo dép dứt khoát phóng xuống, mọi hành động diễn ra như chỉ trong chóp nhoáng.

Nó chết trân dưới nước, ngậm ngùi nhìn anh bơi thật nhanh đến níu lấy người cô, đến tận lúc anh đưa cô lên bờ xong xuôi, nó mới lặng lẽ bơi vào.

"Em có sao không, hít thở sâu vào, đừng sợ, được rồi... Không có sao nữa!"

Doãn Kỳ hỏi han, xem xét tình trạng sức khỏe của Hà Nhi đến quên mất cả Trí Mân cũng đang chật vật, khó khăn bám víu vào đất để trèo lên bờ. Đợi khi anh nhìn thấy và có ý định lại giúp, thì Trí Mân cũng trườn lên xong cả rồi.

Tình huống này cũng không thể trách anh vô tâm, vì rõ ràng Hà Nhi là người bị thiệt nhiều hơn, là người cần được chú ý hơn nó, một người nhảy xuống cứu người rồi lại chẳng biết cách leo lên bờ trở lại.

Quận đi thì tươi vui, quận về lại uể oải không còn sức lực. Ba đứa đi trên đường làng với bộ mình ướt sũng nước.

"Kêu tập bơi đi mà đâu có nghe!" Anh càm ràm.

"Hắt xì!! Aaa nước vô lỗ mũi em rồi, khó chịu quá, mà lạnh quá đi!"

Nhém lại quên bén, bây giờ đang là cuối năm nên thời tiết khá lạnh, dù đi buổi trưa nhưng cũng không tránh được bị ảnh hưởng. Lội sông thế này, không đổ bệnh mới là kỳ tích.

Về được đến nhà, Bà Năm tá hoả nhìn ba cái bộ mình ướt như chuột lột, lắc đầu ngao ngán.

"Đi chơi hay đi tắm sông mà vác cái người nước nôi cỡ đó về vậy? Mấy cái đứa này, lớn thân hết rồi mà sao hệt như con nít, thôi thôi vào trong thay đồ lẹ lên, đổ bệnh lại khổ thân!"

Bà càm ràm từ ngoài cổng đến trong sân ngoài rồi vào tận sân trong. Trí Mân ôm lấy thân thể đang lạnh buốt, muốn về nhà nhưng vẫn phải nói với anh một tiếng.

"Vậy thôi, Hà Nhi không sao nữa thì tui xin phép về trước, anh Kỳ nấu chút nước gừng ấm với đường cho Hà Nhi, lỡ có bị cảm thì để cổ uống cho ấm bụng!"

Mà nói xong nó lại tự thấy mình dặn dò thừa, Doãn Kỳ là bác sĩ mà, anh cần nó nói mấy điều này sao, thiệt khổ.

" Tui biết rồi, mà giờ Mân đi thì lại bệnh liền cho đấy, hay Mân ở lại, thay tạm đồ của tui cho ấm rồi về!"

Trí Mân nghe vậy liền lắc đầu nguầy nguậy từ chối.

"Thôi, tui tranh thủ về để kẻo cha má mong!"

"Được không đấy?" Doãn Kỳ hoài nghi hỏi lại.

"Tui là con trai mà, vậy thôi, thưa bác Năm con về, anh Kỳ tui về!"

Thưa xong Trí Mân liền chuồn đi, nó chạy về nhà với cơ thể dần kiệt sức, đoán chừng đêm nay nó sẽ lăn ra nằm với cái trán nóng như đổ lửa cho mà xem.

________________

Và, đúng như vậy đó.

Trí Mân đoán có sai bao giờ.

Nó thật sự chỉ biết nằm im, trằn trọc, lăn lộn, thở hổn hển trên giường cùng gương mặt đỏ tía, ly nước gừng vơi mất phân nửa đặt trên bàn.

Mười hai giờ đêm.

Vào giờ này mọi ngày, cả nhà ai cũng đã vào giấc thật say, vậy mà bây giờ phải chạy đôn chạy đáo vì người Trí Mân như hực lửa.

Lúc chiều nó về, nó chỉ tắm rửa thay ra bộ đồ, mệt mỏi kéo tới nên nó cứ vậy vào buồng nằm ngủ, không cơm không nước, nó pha ra ly nước gừng uống được một chút rồi cũng để đấy. Hẫn đi đến khoảng tối, bà Chín thấy có điều bất thường nên vào kiểm tra nó, thì mới giật mình phát hiện nó đã ngủ thiếp đi với da thịt nóng bỏng tay, bà lo sốt vó gọi cho cả nhà dậy bởi thành ra mới có tình cảnh lúc bấy giờ.

"Má bây! Trên bờ không ở, phóng xuống sông làm gì để giờ cực vậy hả con? Trời ơi trai cưng của tui, nóng dữ vậy nè!"

"Con- khụ khụ- con định cứu người mà..."

"Anh lại hay quá , cứu người rồi cũng không cứu nổi cái thân anh, ngồi dậy ráng húp hết chén cháo này cho bà già anh đỡ khổ được không?"

Bà nhúng khăn vào nước ấm lau người cho Trí Mân vừa cằn nhằn không rớt, nhìn nó lớn bộn vậy đó, chứ trong mắt cha má nó vẫn chỉ là Trí Mân bé bỏng, giờ đây nó đổ bệnh như vậy, người nhót ruột cũng là ông bà chứ ai.

"Ráng ăn cho khoẻ đi con!"

Ông chín ngồi một bên, thấy ông im im không nói, chứ thật ra cũng xót lắm rồi.

"Giờ này thầy thuốc họ ngủ hết rồi, để sáng tui coi đi sớm!"

Cả nhà họ Phác đêm đó, cuối cùng phải quần quật đến gần sáng mới có thể ngủ yên.

__________

Sáng ngày hôm sau. Doãn Kỳ vẫn ra chợ như thường để tìm Trí Mân, nhưng không thấy bóng dáng nó ở đâu.

Cũng phải hiếm khi lắm thì Trí Mân mới nghỉ bán ở chợ vì những lý do đột xuất, còn lý do lần này chính là đổ bệnh đến không rời khỏi giường nổi.

Hỏi thăm thì mới biết Trí Mân vẫn còn bị sốt nằm ở nhà.

Mặt trời vừa lên cao, Doãn Kỳ liền đi qua nhà Trí Mân tìm cậu với cái đuôi Hà Nhi tè tè theo sau.

Chắc do hôm qua trộm vía sức khỏe tốt nên Doãn Kỳ và cả Hà Nhi có thì cũng chỉ là cảm lạnh nhẹ, cũng không ai ngờ nó vậy mà lại là người bệnh nặng nhất, Doãn Kỳ nghe xong tin đó đột nhiên bụng dạ lại cồn cào, về nhà sửa soạn một vài thứ rồi tức tốc qua với nó.

Đến nơi thì chỉ thấy hiên nhà còn mỗi bà Chín, vì bà phải ở nhà chăm nôm cho Trí Mân nên Tiên hôm nay đã thế chỗ theo ông Chín ra đồng phụ việc rồi.

"Thưa bác con mới qua, Trí Mân sao rồi bác?" Anh thể hiện thái độ lo lắng ra mặt.

"Còn nằm ở trỏng kìa con, bác mới mời thầy thuốc đến, người ta khám xong thì vừa về cái độp, bác chuẩn bị sắt thuốc cho nó uống đây!"

"Dạ, vậy con vào trong xem Mân được không?"

"Ừ, nó ở trong buồng á!"

Doãn Kỳ gật đầu rồi đi một mạch vào như đã rành rọt hết mọi thứ ở đây, Hà Nhi ngơ ngác vì bị bỏ lại, cô nhìn bà Chín cũng đang nhìn mình thắc mắc rồi cuối đầu lễ phép.

"Dạ con chào bác, con là Hà Nhi, là bạn ở trên Sài Gòn của anh Kỳ, theo anh Kỳ về quê chơi mấy hôm, nay biết Trí Mân bị bệnh nên con qua thăm, tụi con mới làm bạn hồi hôm qua!"

"Ừa, con cũng vô với thằng Kỳ luôn đi, lát bác vào sau!"

Doãn Kỳ mở cửa, tiếng cót két làm Trí Mân đang mơ màng thì tỉnh giấc, nó hé mắt nhìn lên, thấy dáng của Doãn Kỳ lại còn nhầm bản thân bị hoa mắt, mi nó chớp chớp, phải cố nheo đi nheo lại nhiều lần, vẫn không thấy ảo ảnh biến tan, chỉ cho tới khi ảo ảnh của anh đi tới bên giường dùng bàn tay lạnh lạnh áp vào trán nó, nó mới thất kinh mở to mắt.

"Mân nóng quá..." Cái người nóng rang của nó làm người ta xót đến mức chân mày đâu vào nhau.

"..." Nó im ru vì chưa biết phải nói gì thêm.

"Xin lỗi Trí Mân, lẽ ra tôi không nên để em đi về với cái mình ướt sũng đó..."

"T-tui không sao!" Vốn đang lười trả lời lắm, nhưng nghe anh nói thế nó buộc phải mở miệng đáp lại ngay. Bị bệnh nên giọng nó cứ khàn khàn như ông cụ non, thật không ngờ vừa gặp nhau hôm qua, mà hôm nay Trí Mân đã đến nông nỗi này, biết trước chắc anh sẽ không cho cả đám đi câu cá như thế đâu, cá đâu thì không thấy mà chỉ thấy rước họa vào thân thì nhiều.

Hà Nhi cũng mò được đường vào phòng, cô đi đến cũng xót xa nhìn Trí Mân nằm trên giường. Nó giờ đây lại nghĩ chắc bản thân đã thảm hại đến mức ai nhìn cũng phải nhíu chặt mày ngao ngán, bị anh và người yêu của anh thấy bộ dạng tả tơi thế này của nó, nhục nhã này ai hiểu thấu đây.

Bà Chín lật đật đi vào với tô cháu nóng trên tay. Doãn Kỳ thấy bà liền sực nhớ ra mấy thứ mình đã mang theo đến.

"À, con có đem thuốc hạ sốt qua, cả mấy món thuốc bổ, ăn xong thì bác cho Mân uống, cái này con mang từ trên Sài Gòn về để phòng hờ thôi, bác yên tâm nha!"

"Chèn ơi, thôi bác cảm ơn hai đứa nhiều lắm!" Bà bất ngờ, sau đó lại cười hiền.

"Dạ, bác cứ cho Mân uống thuốc con mang sang với thuốc thầy thuốc kê cho cũng không ảnh hưởng gì đâu!"

"Bác biết rồi! Mân ơi, dậy ăn miếng cháo rồi uống thuốc nè con!"

Ngồi nói chuyện thủ thỉ với Trí Mân rồi đợi nó ăn xong nửa tô cháu, anh cũng vào phụ bà pha thuốc, nhìn Trí Mân uống thuốc mình đem đến xong, anh với Hà Nhi mới sửa soạn ra về.

"Tui về, Mân ráng ăn uống đầy đủ, nay mai sẽ đỡ thôi, có chi mai tui lại ghé!"

Nhìn nó đã khá khẩm, mặt cũng có sức sống hơn so với lúc mới vào đây, anh cũng yên tâm phần nào.

Doãn Kỳ có xót, có chứ. Nhưng lại cứ nghĩ anh quan tâm nó như vậy chắc chỉ bởi vì cái nghề muốn chữa bệnh cứu người anh đang mang, thấy người bệnh nên lòng mới nhộn nhạo như thế chứ chẳng có gì.

"Mân ráng khoẻ lại nha!" Hà Nhi đứng ở phía cửa vui vẻ vẫy tay.

Trí Mân nằm đó, mắt dõi theo bóng hai người khuất sau cánh cửa, nó nghe thêm vài tiếng xù xì của bà Chín và anh rồi tắt hẳn, sau đó thì nó lại thiếp đi và chẳng hay biết gì nữa.

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com