Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Quá khứ

Ngày 28 tháng 9 năm 1985

Phòng ngủ của Fujinuma Kiichi

8 giờ 30 phút sáng

Giống như mọi hôm, cứ đến giờ này là Kiichi tỉnh giấc.

Từ khung cửa sổ trổ ra mé Đông sân giữa, ánh dương rực rỡ xuyên qua tấm rèm vàng nhạt, hắt vào phòng. Tiếng chim ríu rít và tiếng nước chảy róc rách trong núi vọng tới, xen lẫn trong đó là tiếng bánh xe nước quay đều đặn ở phía Tây tòa nhà. Một sớmmai êm đềm yên ả. 

Sang tháng 9 ngày nào cũng gió nhẹ, nắng chan hòa. Bản tin đêm qua dự báo bão sắp kéo đến, từ chiều ngày 28, một số nơi ở khu vực Chugoku bắt đầu có mưa. Quang cảnh êm đềm sáng nay chỉ là khoảng lặng trước bão tố.

Trên chiếc giường rộng rãi, Kiichi từ từ ngồi dậy.

8 giờ 30 phút.

Đồng hồ treo tường chỉ con số giống như mọi hôm tôi thức giấc.

Ngồi tựa lưng đầu giường, tôi vươn tay phải lên chiếc tủ thấp cạnh đó, với chiếc tẩu gỗ thạch nam dùng đã nhiều năm, nhồi thuốc lá vào. Lát sau, hương thơm quyện cùng làn khói trắng đục từ từ lan tỏa khắp căn phòng.

Ba hôm trước bị cảm, giờ đã khỏi hẳn anh lại nhận ra hương vị vốn có của thuốc lá. 

Anh ngồi đầu giường nhả khói thuốc từ từ nhắm hai mắt lại.

Lại đến ngày 28 tháng 9. Chiều nay, Oishi Genzo, Mori Shigehiko, Mitamura Noriyuki và Furukawa Tsunehito, bốn vị khách này sẽ tới theo ước hẹn.

Mỗi năm họ đến đây một lần. Với một người ẩn cư trong xó núi như Kiichi chuyenj này chẳng đáng mừng chút nào thậm chí còn khiến anh bức xúc nặng nề. Tuy nhiên, một phần trong anh lại phủ định tâm trạng này.

Kiichi hoàn toàn có thể từ chối họ nhưng nguyên nhân khiến bấy lâu nay anh không làm vậy lại xuất phát từ một thứ cảm xúc tựa như chuộc tội.

Dù sao đi nữa... 

Mắt nhắm chặt môi khô rang, Kiiichi thở dài. 

Hôm nay họ lại đến chắc chắn sẽ đến thôi đành vậy.

Kiichi không muốn mổ xẻ tâm lý phức tạp của mình anh vừa cảm thấy khó ứng phó lại vừa mong chờ chuyến viếng thăm của họ chỉ thế thôi.

8 giờ 45 phút sáng.

Tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường vang lê, báo hiệu ngày mới bắt đầu. Tiếng chuông rất nhỏ, nghe mờ ảo như bị ngăn cách bởi một lớp màng.

"Chào ông chủ!" Trong điện thoại là giọng nam trung đầm ấm đôn hậu của quản gia Kuramoto Shoji. "Ngài thấy trong người thế nào rồi ạ?"

"À, tôi đã khỏe rồi." 

"Bữa sáng sắp xong, mời ông chủ sang dùng bữa ạ"

"Tôi sang ngay đây"

Kiiichi đặt tẩu thuốc lên giá đỡ, bắt đầu thay quần áo. Cởi đồ ngủ, mặc sơ mi và quần âu, khoác áo choàng. Xong xuôi, anh xỏ găng tay trắng. Cuối cùng là... khuôn mặt.

Mặt nạ.

Đúng thees, Kiichi không có mặt. Ngày nào anh cũng đeo mặt nạ để che đẩy khuôn mặt đáng sợ của mình. Tấm mặt nạ màu trắng này được chế tạo mô phỏng khuôn mặt vốn có của chủ nhân Thủy Xa Quán, như một lớp cao su lạnh lẽo, không chút sinh khí dính chặt vào khuôn mặt sống.

8 giờ 55 phút sáng

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào" Kiichi nói.

Một phụ nữ béo lùn trung tuổi đeo tạp dề trắng, dùng chìa khóa được giao mở cửa bước vào.

Đó là Negishi Fumie, người giúp việc thường trực trong nhà này.

"Tôi đem thuốc sang. Ngài thấy trong người thế nào? Ngài đã thay quần áo rồi, hôm nay không thắt cà vạt ạ? Kìa, ngài lại hút thuốc rồi, hút thuốc có hại cho sức khỏe đấy! Tôi mong ngài hãy lắng nghe lời khuyên của tôi."
Negishi Fumie 45 tuổi, hơn Kiichi 4 tuổi, trông vẫn rất trẻ trung. Nước da ngăm đen, cằm bạnh ra, ánh mắt nhanh nhẹn, giọng choe chóe, chị nói như bắn súng liên thanh.

Kiichi đeo chiếc mặt nạ trắng vô hồn nhổm dậy khỏi giường, Fumiee vội bước đến đỡ anh.

"Tôi không sao"Kiichi từ chối sự giúp đỡ của chị bằng chất giọng khàn khàn, anh dịch chuyển thân hình gầy còm sang xe lăn.

"Ông chủ uống thuốc đi"

"Tôi không uống đâu"

"Thế sao được? Ngài cứ cẩn thận đồ uống thêm một ngày nữa thì hơn. Hôm nay khách lại đến chơi, ngài nên lưu ý mọi bề"

Đành vậy, anh nhận mấy viên thuốc Fumie đưa cho nhét vào miệng.

Fumie hài lòng vịn tay lên lưng xe lăn.

"Hôm nay ngài đừng tắm, cứ theo dõi một ngày nữa xem sao"

Ngán thật Kiichi thầm nghĩ. Anh rất không thích bị Fumie nhắc nhở. Chị đã từng làm y tá nên hễ gặp vấn đề liên quan đến sức khỏe là lại nói như bắn súng liên thanh.

Fumie tính tình cởi mở, thích chăm sóc người khác, chị đã trải qua một lần đổ vỡ hôn nhân nhưng không hề tỏ ra ủ rũ chán chường. Chị rất hiền hậu, xăng xái làm đủ thứ việc nhà, giúp Kiichi tắm gội, quản lý cả vấn đề sức khỏe, tất cả đều ngăn nắp đâu ra đấy. Dù được ưu điểm là không quá giữ khoảng cách với chủ nhân như quản gia Kuramoto" người máy", nhưng Kiichi vẫn thật sự mong Fumie bớt nói đi, yên tĩnh một chút thì hơn.

"Sang ăn thôi! Mà, ông chủ không được đem tẩu thuốc theo đâu. Được rồi, đi nào!" Fumie đẩy xe lăn ra khỏi phòng,"Phu nhân và ngài Masaki đã sang phòng ăn rồi"

"Yurie cũng đang ở phòng ăn?"

"Vâng. Gần đây phu nhân hoạt bát hơn trước nhiều, tôi rất mừng cho phu nhân. Lâu nay tôi vẫn nghĩ phu nhân nên năng ra ngoài đi lại thì tốt, ông chủ ạ."

"Chị nói gì cơ?" Kiichi ngoảnh lại nhìn Fumie, khuôn mặt bên dưới lớp mặt nạ đanh lại.

"Xin lỗi, tôi trót nhiều lời."

"Không sao." Hai vai chùng xuống, anh lại quay về phía trước. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com