📦 21
Căn phòng trắng toát mang theo mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ. Ánh đèn huỳnh quang phía trên đầu phát ra tiếng vo ve đều đều, làm cho mọi âm thanh trong tim trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Thy Ngọc tỉnh dậy trong một trạng thái mơ hồ. Mọi thứ dường như chậm lại, như thể thế giới ngoài kia đã bị đóng băng, chỉ còn lại tiếng "thình thịch" lạ lẫm vang vọng trong lồng ngực cô. Nó không giống nhịp đập mà cô từng quen thuộc. Nó mạnh mẽ hơn, chắc chắn hơn, có điều gì đó... quá xa lạ.
"Em tỉnh rồi à?" – giọng một người phụ nữ cất lên bên giường. Là bác sĩ. Bà ấy nở nụ cười hiền từ nhưng ánh mắt ẩn hiện nỗi tiếc nuối. "Ca phẫu thuật thành công. Cơ thể em đã thích ứng tốt với trái tim được ghép. Em rất may mắn, Thy à."
Thy chớp mắt. Ghép tim? Cô chỉ nhớ những ánh đèn đỏ nhấp nháy, tiếng còi cứu thương, rồi... bóng tối.
"Ai... ai đã hiến tim cho em?" – cô thì thào, cổ họng khô khốc.
Bác sĩ khựng lại một giây, rồi lặng lẽ đưa cho cô một phong bì. "Gia đình người hiến muốn em biết điều này... khi em đã tỉnh."
Thy run run mở phong bì. Trong đó chỉ có một tờ giấy ngắn, chữ viết tay quen thuộc khiến tim cô như ngừng đập – dù chính nó đang đập trong ngực cô lúc này. "Nếu em đọc được điều này, có nghĩa là trái tim chị đã chọn em. Hãy sống thay phần chị, và đừng quên những ngày đã từng ấm áp. – Tóc Tiên."
Không khí trong phòng như bị rút cạn. Bàn tay Thy siết chặt lấy mép ga giường, cổ họng nghẹn lại. Không thể nào. Không phải chị ấy. Không thể là chị...
Tóc Tiên – người yêu cũ mà cô đã chia tay cách đây một năm, người đã biến mất khỏi cuộc đời cô sau một trận cãi vã dữ dội, người từng nói "Thôi đừng tìm chị nữa"... là người đã để lại trái tim của mình cho cô.
"Không... chị ấy đâu rồi?!" – Thy gần như hét lên. "Chị ấy đâu?!"
Không ai trả lời. Bác sĩ cúi đầu. Ngoài khung cửa sổ, mây xám lặng lẽ trôi ngang qua. Còn trong lòng Thy, một điều gì đó vừa mất, và một điều gì đó vừa bắt đầu. Một trái tim đập trong cơ thể cô – không phải của cô, nhưng dường như chưa từng rời khỏi cô.
_________
Thy Ngọc được xuất viện sau mười hai ngày. Thân thể vẫn còn yếu, mỗi bước đi như mang theo hàng tấn gạch đè nặng trên ngực. Nhưng điều nặng hơn là trái tim ấy — trái tim mà cô biết chắc chắn không phải của mình, và càng ngày nó lại khiến cô trở nên hỗn loạn. Có những khoảnh khắc, khi cô bước ra phố, đi ngang một quán cà phê quen, trái tim ấy chợt thắt lại. Có lúc nghe tiếng piano vang lên từ tiệm nhạc gần nhà, cô đột nhiên thấy lòng chùng xuống, y như có ai đó vừa đặt bàn tay lên tim mình và bóp nhẹ. Không phải nỗi đau thể xác, mà là nỗi nhớ — không biết vì sao mà có, và không biết mình đang nhớ điều gì.
Cô tìm đến nhà cũ của Tóc Tiên. Căn hộ nằm ở tầng ba một khu chung cư cũ, cánh cửa sơn xanh đã bong tróc, ổ khóa bị thay bằng một cái mới. Người hàng xóm già nhận ra cô, lắc đầu buồn bã. "Con bé dọn đi mấy tháng trước. Hồi đó còn bệnh nặng lắm. Lâu lâu tôi vẫn nghe tiếng đàn vọng ra, hay lắm. Rồi im bặt." Ông dừng một chút rồi nói thêm, "Nó hay đứng ở ban công nhìn xuống, hình như chờ ai đó."
Thy không nói gì. Cô đứng trước căn hộ cũ rất lâu. Những ngày tháng khi còn bên nhau cứ thế hiện về – những sáng sớm Tiên càu nhàu vì Thy làm đổ cà phê, những buổi chiều họ nằm xem phim rồi cãi nhau vì chọn phim không hợp gu, những đêm Tiên vừa ôm vừa than "mệt ghê, yêu em mà phải làm bảo mẫu toàn thời gian". Khi ấy, Thy chỉ nghĩ Tiên lạnh lùng, ít nói, hay phũ. Nhưng giờ, từng câu từng chữ Tiên từng nói, từng ánh mắt, từng cái nhíu mày khe khẽ... tất cả đều là thương yêu mà cô đã không đủ tinh tế để hiểu.
Tối hôm đó, Thy nằm trên giường trong căn hộ riêng của mình – căn hộ ngày xưa hai người từng sống chung, giờ chỉ còn lại một mình cô. Bức thư ngắn từ phong bì vẫn nằm dưới gối. Cô đã đọc đi đọc lại hàng chục lần. Từng câu chữ in hằn trong đầu: "Trái tim chị đã chọn em."
"Chị ơi..." – cô lẩm bẩm trong bóng tối, "Tại sao... lại là em? Tại sao chị không nói với em rằng chị bệnh? Tại sao chị chọn cách biến mất như vậy... rồi để lại em với nỗi đau này?"
Trái tim trong ngực cô đập chậm rãi. Nhưng kỳ lạ thay, nước mắt cô rơi không chỉ vì buồn. Có một điều gì đó rất dịu dàng chảy qua mạch máu, như thể... chính trái tim ấy đang dỗ dành cô. Không cần lời. Chỉ bằng nhịp đập.
Chưa bao giờ trong đời, Thy cảm nhận rõ ràng đến thế: một người có thể ra đi, nhưng tình yêu thì vẫn còn nguyên vẹn, vẫn sống trong cô, vẫn đập từng nhịp – vì cô, và chỉ cho cô.
_________
Thy không biết mình đã chờ đợi bao lâu trước khi quyết định đến nơi an nghỉ cuối cùng của Tóc Tiên. Mỗi lần nghĩ về chị, những hình ảnh đẹp đẽ, tươi sáng lại ùa về trong đầu cô. Nhưng cùng với đó là những ký ức bị chôn vùi, những cuộc cãi vã không thể cứu vãn, và sự im lặng cuối cùng của Tiên trước khi mọi thứ kết thúc. Cô không muốn nhớ về cái ngày ấy. Nhưng rồi, trái tim mới đập trong lồng ngực, như thể là của Tiên, lại khiến tất cả những hình ảnh đó sống lại.
Cũng giống như mọi ngày, cô đến quán cà phê cũ mà hai người từng hay ghé. Đây là nơi Tiên hay ngồi im lặng, đôi mắt nhìn xa xăm, như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Thy ngồi vào chiếc ghế quen thuộc, gọi một tách cà phê đen — không sữa, không đường, như Tiên vẫn thích. Chỉ có cô, và không có Tiên. Nhưng hôm nay, dường như có một điều gì đó khác biệt.
Tiếng piano vang lên từ phía sau quầy. Thy quay lại, và có thể cảm nhận được sự hiện diện của ai đó. Một người đàn ông ngồi ở chiếc piano cũ, bàn tay lướt trên những phím đàn như thể đang chơi một bản nhạc cũ, rất quen thuộc. Là bản nhạc mà Tiên đã chơi cho cô lần đầu tiên. Bản nhạc ấy từng làm cô khóc, vì Tiên không bao giờ nói ra những lời yêu thương, nhưng mỗi khi Tiên chơi bản nhạc này, cô biết rằng trái tim của Tiên luôn ở bên mình.
Thy đứng lên, bước đến gần. Người đàn ông kia ngừng lại khi cô đến gần, và ánh mắt của anh ta như thể đã biết cô từ lâu. "Cô là Thy, phải không?" Anh ta hỏi với giọng trầm ấm.
Thy khẽ gật đầu, ngỡ ngàng. "Anh là...?"
"Tôi là bạn của Tiên," anh ta nói, rồi cười buồn. "Tiên rất yêu cô. Cô có biết không?"
Thy chợt nghẹn ngào, không thể đáp lại. Người đàn ông tiếp tục: "Tiên đã từng kể rằng cô là người duy nhất khiến trái tim cô ấy rung động. Cô ấy đã yêu cô theo cách rất đặc biệt. Và trước khi ra đi, cô ấy đã để lại cho cô cái mà cô ấy cho là quý giá nhất... Trái tim này."
Mắt Thy mờ đi. Trái tim ấy, không chỉ là một món quà thể xác. Đó là tất cả những tình cảm, những hy vọng, những yêu thương chưa được nói ra. Cô không thể nào tưởng tượng được rằng Tiên đã yêu cô nhiều đến vậy, ngay cả khi mọi chuyện kết thúc không như cô mong muốn.
"Tiên luôn nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ hiểu được tình cảm của cô ấy," người đàn ông nói tiếp. "Nhưng tôi biết, cô ấy hy vọng cô sẽ tìm thấy cách sống tiếp. Bởi vì trái tim này không chỉ là của Tiên, mà còn là của tất cả những kỷ niệm, tình yêu mà cô ấy đã dành cho cô."
Thy ngồi xuống bên cạnh anh ta, lắng nghe những lời này như một giấc mơ. Cô không biết phải nói gì. Cô đã quá sợ hãi, quá ngu ngốc khi không nhận ra tình cảm của Tiên ngay từ đầu. Bây giờ, khi trái tim ấy đã ở trong cô, cô mới nhận ra rằng mình chưa bao giờ yêu ai nhiều đến thế. Tiên không chỉ là người yêu, mà là phần quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Bàn tay Thy run lên, nắm chặt lại. Trái tim trong ngực cô đập mạnh hơn. Cô cảm nhận được từng nhịp đập, như thể Tiên vẫn còn sống trong cô, từng hơi thở, từng nhịp tim, tất cả đều có sự hiện diện của Tiên.
"Em sẽ sống tiếp, chị Tiên. Em hứa," Thy thì thầm trong lòng, dù chỉ có mình cô nghe thấy. "Em sẽ sống tiếp, vì chị, vì chúng ta."
__________
Ngày hôm sau, Thy không thể ngừng suy nghĩ về cuộc gặp gỡ với người đàn ông trong quán cà phê. Những lời anh ta nói vẫn vang vọng trong đầu cô. "Trái tim này không chỉ là của Tiên, mà còn là của tất cả những kỷ niệm, tình yêu mà cô ấy đã dành cho cô." Mỗi lần cô nghĩ đến, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn lại trào lên trong tim. Tiên đã đi rồi, nhưng trái tim ấy vẫn ở lại với cô. Mặc dù cô không thể chạm vào quá khứ, nhưng cô cảm thấy trái tim Tiên đang chạm vào cô, từng nhịp đập, từng hơi thở.
Thy quyết định không trốn tránh nữa. Cô biết rằng nếu tiếp tục sống trong sự ám ảnh của quá khứ, cô sẽ mãi không thể tiến về phía trước. Nhưng làm sao để tiếp tục khi cô còn quá nhiều câu hỏi không lời đáp? Làm sao để yêu một trái tim không thuộc về mình, nhưng lại mang trong nó tất cả những yêu thương của người đã rời đi?
Trong suốt những ngày tiếp theo, cô không ngừng nghĩ về Tóc Tiên. Cô bắt đầu tìm hiểu về cuộc sống trước kia của Tiên, về những cuộc trò chuyện, những tâm sự mà cô chưa từng biết. Những mẩu nhật ký Tiên viết trong suốt những tháng ngày trước khi ra đi dần được cô khám phá, từng trang giấy ngả vàng như muốn kể lại câu chuyện tình yêu chưa từng hoàn thành.
Một buổi chiều nọ, Thy quyết định đến thăm nghĩa trang nơi Tiên được an nghỉ. Cô không biết mình đang làm gì, chỉ biết rằng cô phải đến đó, để được gần Tiên hơn, dù chỉ là trong suy nghĩ. Khi cô đến nơi, bầu trời vẫn âm u, như thể cảm nhận được nỗi buồn trong lòng cô. Mộ của Tiên nằm ở một góc nhỏ, gần hàng cây xào xạc lá. Thy đứng trước mộ, nhìn về phía bia đá với cái tên "Tóc Tiên" khắc trên đó, và không kiềm được nước mắt.
"Chị ơi, em không biết phải làm gì nữa." Thy thì thầm, đôi mắt đẫm lệ. "Em không biết làm sao để sống với trái tim này, với những ký ức của chị, mà không khiến mọi thứ quá đau đớn."
Cô đặt tay lên ngực mình, nơi trái tim Tiên đang đập, và cảm nhận từng nhịp đập như một lời nhắc nhở không ngừng. "Em sẽ sống, chị à. Em sẽ sống cho cả chị. Cho tất cả những gì chúng ta đã có."
Một luồng gió mát thổi qua, làm những chiếc lá xào xạc. Thy cảm thấy như có một sự hiện diện vây quanh mình. Dù không thể nhìn thấy, nhưng cô biết Tiên vẫn ở đó, trong từng hơi thở của cô. Và dù cho trái tim Tiên không còn trong cơ thể chị, nó vẫn sống mãi trong cô.
Thy đứng dậy, lấy tay lau đi nước mắt. Cô hít sâu, cảm nhận sự thay đổi trong lòng mình. Cô không thể thay đổi quá khứ, nhưng cô có thể sống thật với chính mình và những gì Tiên đã trao tặng.
"Chị sẽ không bao giờ rời xa em, phải không?" Thy cười nhẹ, như thể đang nói chuyện với Tiên. "Em sẽ không để chị thất vọng đâu."
Cô bước đi, nhưng cảm giác nhẹ nhàng trong lòng không hề rời đi. Trái tim Tiên vẫn ở trong cô, từng nhịp đập vẫn văng vẳng, như một lời hứa về tình yêu bất diệt, một lời hứa mà cô sẽ không bao giờ quên.
__________
Sau lần đến thăm mộ Tiên, cuộc sống của Thy dường như trở lại quỹ đạo bình thường, nhưng bên trong cô, một sự thay đổi rõ rệt đang diễn ra. Trái tim Tiên, dù đã không còn thuộc về Tiên nữa, nhưng nó lại làm cho Thy trở nên mạnh mẽ hơn. Cô không chỉ có thể sống tiếp, mà còn cảm nhận được những cảm xúc mà Tiên từng trải qua, những yêu thương mà cô chưa từng hiểu. Mỗi ngày, trái tim ấy lại đập trong cô, như một nhịp điệu vô hình thúc đẩy cô tiến về phía trước.
Thy bắt đầu quay lại với công việc, những buổi sáng đến văn phòng, những cuộc họp căng thẳng, và những cuộc trò chuyện thân mật với bạn bè. Nhưng mọi thứ đều thiếu một điều gì đó – Tiên. Cô biết rằng mình đã để Tiên đi quá lâu, đã để những lời chưa nói, những cảm xúc chưa trao gửi, chất chứa trong lòng. Và giờ đây, trái tim Tiên không còn là một phần quá khứ, mà là một phần hiện tại, thúc đẩy cô đối diện với những gì đã qua và tìm ra cách để yêu thương lại một lần nữa.
Một buổi chiều cuối tuần, khi đang ngồi một mình trong quán cà phê, Thy nhận được một cuộc gọi từ một số lạ. Cô nhấc máy, và đầu dây bên kia, giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông vang lên.
"Chào Thy. Tôi là Minh, bạn của Tiên."
Thy ngạc nhiên, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. "Anh là Minh? Còn Tiên... cô ấy..." Câu hỏi như nghẹn lại nơi cổ họng cô.
"Tôi hiểu cảm giác của cô. Tiên rất yêu cô," Minh tiếp tục, giọng anh bình tĩnh nhưng mang theo chút buồn. "Chắc hẳn cô đã nhận ra những dấu vết của Tiên trong trái tim mình rồi đúng không?"
Thy không trả lời ngay, chỉ cảm thấy lòng mình nhói đau. Cô đã nhận ra, không phải chỉ là nhịp đập của trái tim, mà là những ký ức, những cảm xúc mà Tiên đã mang đến cho cô. Minh lại tiếp tục: "Tiên có để lại cho tôi một thứ... một bức thư mà cô ấy muốn trao cho cô. Cô ấy tin rằng nó sẽ giúp cô hiểu hơn về những gì cô ấy cảm thấy."
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Thy. Bức thư. Cô đã tưởng rằng tất cả những gì Tiên để lại đã được giấu kín, nhưng hóa ra vẫn còn một thứ gì đó chưa hoàn thành, chưa được trao đi.
Thy hẹn gặp Minh vào buổi chiều hôm đó. Khi gặp nhau, anh đưa cho cô một bức thư đã cũ, bìa thư đã ngả vàng theo thời gian, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. "Đây là thư Tiên đã viết trước khi ra đi," Minh nói. "Cô ấy muốn nó đến tay cô, để cô hiểu hơn về những gì cô ấy đã giữ trong lòng."
Thy cầm bức thư, lòng tràn đầy cảm xúc. Cô mở ra và bắt đầu đọc:
"Thy yêu dấu,
Chị không biết mình sẽ đi như thế nào, nhưng chị biết một điều, đó là trái tim chị luôn thuộc về em. Em là lý do mà chị có thể cười mỗi ngày, dù đôi khi chị chẳng nói ra. Chị muốn em biết rằng chị không phải là người hoàn hảo, và có thể chị đã làm em đau, đã khiến em cảm thấy không đủ, nhưng chị vẫn yêu em, từ trong trái tim này.
Chị để lại trái tim của mình cho em, không phải vì chị không cần nó nữa, mà vì chị muốn em sống cuộc sống của mình, với tất cả tình yêu và niềm tin mà chị đã dành cho em. Đừng vì chị mà tự kìm hãm mình. Em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất. Chị yêu em nhiều hơn bất kỳ lời nào có thể diễn tả.
Nếu một ngày nào đó, em không còn nghe thấy trái tim này nữa, hãy nhớ rằng em đã là người chị yêu nhất. Và dù chị có ra đi, em vẫn luôn ở trong trái tim chị.
Với tất cả tình yêu của chị,
Tóc Tiên."
Thy ngừng đọc, đôi tay run lên. Nước mắt cô lăn dài trên má. Tóc Tiên đã yêu cô đến mức này. Cô không thể tưởng tượng được rằng mình đã bỏ lỡ tất cả những điều tốt đẹp mà Tiên đã dành cho mình. Nhưng bây giờ, khi trái tim Tiên đập trong lồng ngực cô, cô có thể cảm nhận được tất cả tình yêu ấy, như thể Tiên vẫn đang bên cô.
Cô ngẩng lên nhìn Minh, đôi mắt ngấn lệ. "Cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã giúp chị ấy truyền tải điều này cho em."
Minh mỉm cười nhẹ. "Tiên luôn tin rằng em sẽ hiểu. Và bây giờ, em có thể sống tiếp với trái tim ấy."
Thy gật đầu, cảm nhận được một sức mạnh mới trong mình. Cô không còn sợ hãi nữa, không còn cảm thấy mình thiếu thốn hay không xứng đáng. Trái tim Tiên vẫn ở đó, trong cô, và cô sẽ sống cho cả hai.
_________
Cuộc sống của Thy không còn như trước, ít nhất là về mặt cảm xúc. Mọi thứ đều có sự thay đổi rõ rệt kể từ khi cô nhận ra trái tim Tiên đang đập trong mình. Mỗi ngày trôi qua, cô lại cảm thấy gần gũi hơn với Tiên, như thể có một sợi dây vô hình kết nối cả hai. Dù Tiên không còn hiện diện, nhưng những dấu vết của tình yêu, những nhịp tim mà cô có thể cảm nhận được, đều nhắc nhở cô về sự hiện diện của người đã đi xa.
Thy bắt đầu trở lại với những hoạt động mà trước đây cô và Tiên đã cùng làm, một cách chậm rãi nhưng chắc chắn. Cô đi đến những nơi hai người từng đến, ngồi vào những góc quen thuộc, và đôi khi, khi cô thấy mình đang mỉm cười vì một điều gì đó, cô lại có cảm giác như Tiên đang nhìn cô từ một nơi nào đó. Không còn tiếc nuối, không còn sự đau đớn quá khứ, Thy dần học cách yêu chính mình, yêu những điều đã qua và cả những gì đang chờ đợi phía trước.
Một ngày, trong lúc đang đi bộ về nhà sau giờ làm việc, Thy tình cờ gặp lại một người bạn cũ, Minh – người đàn ông đã đưa cho cô bức thư của Tiên. Anh ấy đang đứng bên một cửa hàng sách cũ, ngắm nghía một quyển sách bìa cứng. Khi thấy Thy, anh mỉm cười, rồi tiến lại gần.
"Thy, sao rồi? Em có khỏe không?" Minh hỏi với giọng nhẹ nhàng.
"Em khỏe, cảm ơn anh. Và... cảm ơn vì đã giúp em. Bức thư ấy... nó thật sự rất quan trọng," Thy đáp, ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh. Cô có thể nhận thấy anh không chỉ là người bạn của Tiên, mà còn là người đã chứng kiến tình cảm mà Tiên dành cho cô.
"Tiên sẽ rất vui khi thấy em đã có thể tiếp tục bước đi, dù chị ấy không còn ở đây nữa." Minh nói với giọng trầm, ánh mắt đầy sự thấu hiểu.
Thy gật đầu. "Em nghĩ mình đã sẵn sàng rồi. Em đã hiểu rằng, dù chị ấy không thể sống cùng em, nhưng tình yêu của chị ấy sẽ luôn còn lại. Và... em cũng học được cách yêu lại bản thân mình, nhờ vào những gì Tiên đã để lại."
Minh mỉm cười nhẹ, vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt anh. "Tiên luôn mong em hiểu được điều đó. Em là người mà chị ấy yêu nhất. Bây giờ, em chỉ cần sống thật với chính mình."
Thy nhìn Minh một lúc rồi nói: "Anh biết không, mỗi khi em cảm thấy mệt mỏi, có những lúc em tự hỏi liệu trái tim này có thực sự là của Tiên không. Nhưng khi em nhìn vào những thứ Tiên đã để lại, em nhận ra rằng, chị ấy không chỉ là người yêu em, mà còn là người bạn đồng hành vô hình trong hành trình này."
Minh gật đầu. "Chị ấy sẽ luôn ở bên em, Thy. Cô ấy đã để lại cho em tất cả những gì cô ấy có. Chỉ cần em tin vào tình yêu đó."
Thy cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời ấy. Cô đã sống quá lâu với nỗi đau và sự tiếc nuối, nhưng giờ đây, cô không còn sợ hãi nữa. Trái tim Tiên sẽ luôn đập trong cô, và mỗi nhịp đập đó sẽ giúp cô đi tiếp, dù không có Tiên bên cạnh. Cô cảm thấy sẵn sàng để bắt đầu lại, để yêu thương chính mình và những người xung quanh.
Tối đó, khi trở về nhà, Thy mở cửa sổ và nhìn ra ngoài, nơi bầu trời đã ngả tối. Cô cảm nhận được sự bình yên mà mình chưa bao giờ có trước đây. Cô nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp đập trong lồng ngực – không chỉ là của cô, mà còn là của Tiên, của tất cả những yêu thương đã được trao đi. Và cô biết, dù Tiên không còn ở đây, nhưng tình yêu ấy vẫn sẽ sống mãi trong cô, như một phần không thể thiếu của cuộc sống này.
_________
Thy bắt đầu cảm thấy cuộc sống của mình dần ổn định trở lại. Mỗi ngày, cô thức dậy với tâm trí nhẹ nhàng hơn, không còn bị ám ảnh bởi những ký ức buồn bã về Tiên. Cô không còn cảm thấy mình thiếu thốn tình cảm hay lạc lõng trong một thế giới không có người yêu. Trái tim Tiên vẫn ở đó, trong cô, và điều đó khiến mọi thứ trở nên có ý nghĩa hơn. Nhưng dù thế, vẫn có một cảm giác không thể xóa bỏ được. Mỗi khi đêm về, cô lại cảm thấy như cái bóng của Tiên vẫn theo đuổi mình.
Vào một buổi tối mưa, Thy quyết định ra ngoài để giải tỏa tâm trạng. Cô mặc chiếc áo khoác cũ của Tiên, thứ đồ duy nhất còn lại của chị sau khi chị rời đi. Đôi chân cô tự động đưa đến khu công viên mà hai người thường đi dạo vào mỗi tối. Mưa rơi nhẹ, tiếng lá xào xạc dưới chân khiến không gian trở nên yên tĩnh và tĩnh lặng. Cô dừng lại dưới một gốc cây lớn, nhìn ra xa, nơi ánh đèn đường mờ ảo soi bóng xuống mặt hồ.
"Tiên..." Cô thì thầm tên Tiên trong lòng, nhưng không thể nói ra thành lời. Cảm giác đau nhói lại xuất hiện trong ngực cô. "Chị vẫn ở đây, phải không? Dù em không thể nhìn thấy, em vẫn cảm nhận được sự hiện diện của chị."
Một tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô. Cô nhìn màn hình, là Minh. Thy không ngần ngại bắt máy.
"Thy, em ổn chứ?" Minh hỏi, giọng anh có chút lo lắng.
"Em ổn mà. Chỉ là... một chút mệt mỏi thôi," Thy trả lời, giọng trầm xuống. "Anh gọi em có chuyện gì không?"
"Tôi đang ở gần khu công viên nơi Tiên và em thường hay đến. Nếu em muốn, chúng ta có thể gặp nhau ở đó, trò chuyện một chút," Minh đề nghị.
Thy ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng ý. "Được, em sẽ đến ngay."
Khi đến nơi, Minh đã đứng đợi dưới một mái hiên nhỏ, lặng lẽ nhìn về phía hồ nước phía xa. Anh không quay lại khi nghe bước chân của Thy đến gần.
"Anh... đang làm gì vậy?" Thy hỏi khi cô đến gần.
Minh quay lại, một nụ cười nhẹ hiện trên môi. "Chỉ đang nghĩ về Tiên. Cô ấy luôn thích những nơi thế này, nơi có sự yên tĩnh, nơi có thể suy ngẫm và cảm nhận mọi thứ rõ ràng hơn."
Thy gật đầu, bước lại gần hơn. Cô ngồi xuống cạnh Minh, nhìn về phía mặt hồ. "Em cũng luôn nghĩ rằng Tiên đã dành cả thế giới này cho em, nhưng em không biết cách nhìn nhận. Bây giờ, khi chị ấy đã đi rồi, em mới hiểu rằng những gì chị ấy đã làm là vì yêu em."
Minh im lặng một lúc rồi nói: "Tiên đã để lại rất nhiều cho em. Cô ấy không chỉ yêu em, mà còn muốn em có thể sống một cuộc sống không bị bóng tối quá khứ che phủ. Cô ấy muốn em hạnh phúc, dù cho điều đó có nghĩa là không còn ở bên em nữa."
Thy hít một hơi thật sâu, cảm nhận một chút nghẹn ngào. "Em cảm thấy... như thể mình vẫn chưa thoát khỏi cái bóng của chị ấy. Em có thể sống tiếp, nhưng đôi khi lại cảm thấy như có điều gì đó thiếu vắng, như một phần của mình vẫn chưa được hoàn thành."
Minh nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên sự thấu hiểu. "Đó là điều tự nhiên. Chúng ta luôn có những khoảng trống sau khi mất đi ai đó mà ta yêu thương. Nhưng hãy nhớ rằng, cái bóng của Tiên sẽ không bao giờ là một gánh nặng. Nó chỉ là một phần của những gì cô ấy đã trao cho em. Và em có thể biến nó thành sức mạnh, thay vì để nó cản trở mình."
Thy lặng im, để những lời của Minh thấm dần vào tâm trí. Cô biết anh nói đúng. Cái bóng của Tiên không phải là một điều xấu. Đó là thứ mà Tiên đã để lại, để cô có thể nhớ về tình yêu mà họ đã có. Nhưng cô cũng nhận ra rằng, nếu cứ để cái bóng ấy ám ảnh mình, cô sẽ không thể tiến về phía trước.
"Em sẽ sống tiếp," Thy thì thầm, quyết tâm trong lòng. "Sẽ sống không chỉ vì Tiên, mà còn vì chính em. Để Tiên yên lòng, và để em có thể hạnh phúc."
Minh mỉm cười, gật đầu. "Đó mới là điều Tiên muốn thấy."
Cả hai im lặng một lúc, để những giọt mưa rơi đều rơi xuống mặt đất, như thể chúng đang rửa sạch mọi vết thương trong lòng họ. Và trong khoảnh khắc ấy, Thy cảm thấy một sự thanh thản, như thể Tiên đang mỉm cười nhìn cô từ một nơi nào đó.
_______
Thy trở về nhà trong tĩnh lặng, nhưng khác biệt so với những lần trước. Lòng cô không còn nặng trĩu, không còn những mảng tối ám ảnh. Cô cảm nhận được sự thay đổi sâu sắc trong chính mình. Qua những đêm dài suy tư, qua những lần đối diện với ký ức về Tiên, cô đã tìm lại được chính mình. Cô không còn bị tình yêu của Tiên chi phối, không còn bị cái bóng của quá khứ vây quanh. Cô biết rằng, dù Tiên đã đi xa, tình yêu đó vẫn sẽ là một phần không thể tách rời trong cuộc đời cô.
Thy nhìn vào gương, tự hỏi liệu có phải mình đã sẵn sàng để yêu thương lại lần nữa. Không phải yêu một người khác, mà là yêu chính mình, yêu cuộc sống và những điều tốt đẹp đang đến. Cô nhớ lại những điều Tiên đã nói trong bức thư, rằng cô xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất, rằng cô nên sống vì bản thân mình. Những lời ấy như một ngọn đèn dẫn lối cho cô trong bóng tối, và bây giờ, cô cảm thấy mình đã sẵn sàng để bước ra ánh sáng.
Buổi sáng hôm sau, Thy quyết định thực hiện một điều mà trước đây cô chưa bao giờ dám làm: quay lại những nơi mà hai người từng đến. Cô muốn đi đến công viên, nơi có chiếc ghế đá quen thuộc, nơi Tiên và cô đã ngồi trò chuyện về những ước mơ, những hy vọng. Cô bước ra ngoài, lòng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
Khi đến nơi, mọi thứ vẫn như xưa, chiếc ghế đá còn đó, dưới bóng cây xanh mát. Thy ngồi xuống, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Cảm giác yên bình bao trùm lấy cô. Dù không còn Tiên ở bên cạnh, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp, sự yêu thương mà Tiên đã để lại. Không còn sự vắng lặng trong lòng cô nữa. Mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Cô không cần phải đi tìm kiếm điều gì, vì cô đã có tất cả trong mình: tình yêu, ký ức, và một trái tim đầy sức mạnh.
Thy đứng lên, nhìn về phía trước, nơi ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, và cô biết rằng mình đã tìm thấy một con đường mới. Một con đường không còn quá khứ để kéo lê, không còn những nỗi buồn để bám víu, mà chỉ có những hy vọng mới, những ước mơ và những khả năng chưa được khám phá. Cô bước đi, tự tin và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, và lần này là một cuộc gọi từ một số quen thuộc. Cô mỉm cười khi nhận ra đó là Minh. "Chào em," Minh nói, giọng anh nhẹ nhàng. "Em có khỏe không?"
"Em ổn," Thy trả lời, không cần phải nói thêm. "Em đã sẵn sàng."
"Để làm gì?" Minh hỏi, cười nhẹ.
"Để sống tiếp," Thy nói, ánh mắt rực rỡ. "Sống cho Tiên, cho chính em, và cho tất cả những gì chúng ta đã có."
Minh im lặng một lúc, rồi nói: "Tiên sẽ tự hào về em."
Thy mỉm cười, cảm giác bình yên lan tỏa trong lòng. Cô không cần phải làm gì khác biệt, chỉ cần sống thật với bản thân và với tình yêu mà Tiên đã dành cho cô. Bởi vì tình yêu ấy, dù không còn hiện diện một cách cụ thể, vẫn sống mãi trong trái tim cô. Và cô biết, Tiên sẽ luôn ở đó, trong từng bước đi của cô.
Thy tiếp tục bước về phía trước, không ngoái lại, vì cô biết rằng những gì đã qua đã hoàn thành sứ mệnh của nó. Cô đã học được cách yêu, cách để sống không chỉ vì quá khứ, mà còn vì chính bản thân mình. Và cuộc sống, dù có những khó khăn, những thử thách, nhưng với trái tim của Tiên trong mình, cô cảm thấy rằng mình có thể đối mặt với tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com