Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

📦 35


Căn phòng tối om chỉ có ánh đèn vàng leo lét từ chiếc đèn ngủ ở góc tường, hắt lên những bóng đổ méo mó của hai người đang đứng đối mặt nhau. Không khí đặc quánh sự im lặng sau cơn giông của một trận cãi vã vừa kết thúc, nhưng dư âm của nó vẫn còn run rẩy trong từng nhịp thở. Tóc Tiên đứng gần cửa, tay vẫn nắm chặt quai túi xách, ánh mắt lạnh như cắt xuyên qua bóng tối. "Chị đã nói rồi, em lúc nào cũng đặt cảm xúc lên trên tất cả. Chị có công việc, có trách nhiệm, đâu phải cứ đến ngày kỷ niệm là phải bỏ hết mọi thứ vì em." Giọng nói của cô không lớn, nhưng mỗi từ rơi ra đều như một nhát dao, lạnh và sắc. Thy Ngọc đứng cách đó vài bước, tay siết chặt vạt áo ngủ, mắt đỏ hoe, giọng run run: "Em không cần gì cả, em chỉ cần chị ở lại... chỉ một ngày thôi. Không phải vì ngày đó là kỷ niệm, mà vì em sợ. Em thật sự sợ lần này chị đi, em sẽ không còn cơ hội nào nữa."

Tóc Tiên cười nhạt, ánh mắt thoáng mỏi mệt, nhưng rồi lại lẩn đi, như thể không muốn để lộ ra một chút yếu lòng nào. "Sợ gì nữa? Em luôn nói yêu là tin tưởng. Giờ đến tin tưởng chị, em cũng không làm được?" Cô quay lưng, tay đặt lên nắm cửa. "Chị đi một tuần thôi, không phải cả đời. Đừng làm quá mọi chuyện lên như vậy." Nhưng với Thy Ngọc, mỗi lần Tóc Tiên rời đi đều như một nhát xé. Những lần chờ tin nhắn, những chuyến bay xa lạ, những đêm dài không tiếng nói. Cô vẫn luôn tỏ ra vui vẻ, vẫn luôn làm nền cho ánh sáng của Tóc Tiên, nhưng những vết nứt trong lòng cứ thế lớn dần, cho đến khi chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông mà nỗi cô đơn len vào như nước ngấm đá.

"Chị đi đi," Thy Ngọc khẽ nói, nhưng trong ánh mắt như đang gào lên "ở lại." Tóc Tiên đứng lặng một giây. Đó là cơ hội. Nếu cô quay lại, nếu cô buông túi xách, nếu cô ôm lấy Thy Ngọc – tất cả có thể đã khác. Nhưng cô không quay lại. Cô mở cửa, bước ra, và cánh cửa khép lại sau lưng như một nhát chốt chặn số phận.

Thy Ngọc đứng chết lặng giữa căn phòng vắng. Gió từ cửa sổ lùa vào khiến rèm bay phần phật, còn cô thì không nhúc nhích. Một bước chân, một cái níu tay, một tiếng gọi... cô có thể giữ lại tất cả. Nhưng cô đã không làm. Bởi vì cô nghĩ: nếu chị ấy còn yêu mình, chị ấy sẽ quay đầu lại. Nhưng cánh cửa ấy không mở ra lần thứ hai. Và đó là lần cuối cùng Thy Ngọc được thấy Tóc Tiên còn sống.

Thy Ngọc đứng đó rất lâu sau khi cánh cửa khép lại, không ai biết là bao nhiêu phút, hay có lẽ là cả một đời. Trong cô không còn tiếng ồn của tranh cãi, không còn cả tiếng tim đập – chỉ còn một khoảng lặng đến tàn khốc. Mọi cảm xúc như bị bóp nghẹt trong lồng ngực, không thể khóc, không thể thở, chỉ còn sự trống rỗng ăn mòn dần từng mạch suy nghĩ. Cô ngồi phịch xuống nền nhà, dựa lưng vào bức tường lạnh, nhìn trân trối vào khoảng không nơi Tóc Tiên từng đứng. Cô biết mình đã làm sai. Không phải vì cãi nhau, mà vì đã không giữ. Vì một chút tự trọng yếu đuối, vì một chút kỳ vọng ngu ngốc rằng người kia sẽ tự quay lại. Nhưng tình yêu không phải trò chơi tâm lý, không phải ai nắm tay ai trước thì thắng. Tình yêu là chấp nhận rũ bỏ cả sĩ diện để giữ lấy một người, nhưng đến khi nhận ra điều đó, người ấy đã đi mất.

Đêm đó, Thy Ngọc không ngủ. Cô ngồi bên giường, tay lần mò chiếc áo khoác Tóc Tiên để quên hôm trước. Còn mùi nước hoa vương lại, thoảng nhẹ nhưng đủ để đâm vào tim. Cô bật điện thoại, mở đoạn tin nhắn cuối cùng giữa hai người. Những dòng cộc lốc, lạnh lùng, đầy tổn thương. Cô đã nghĩ sẽ xin lỗi sau, sẽ dỗ dành sau, sẽ làm hòa sau. Nhưng lần đầu tiên trong đời, cô bắt đầu sợ: nếu không có "sau" thì sao? Nếu lần chia tay này không có lần quay lại, nếu lần đi này là mãi mãi?

Mặt trời mọc rồi lặn, ngày qua ngày trôi chậm chạp trong sự thấp thỏm. Khi tin tức chuyến bay rơi ngoài biển được đưa tin, thế giới của Thy Ngọc như sụp đổ trong một tích tắc. Cô không khóc. Không hét. Chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình như thể nếu nhìn đủ lâu, tên Tóc Tiên sẽ biến mất khỏi danh sách hành khách. Nhưng cái tên đó vẫn ở đó, in đậm, rành rành, lạnh tanh như một bản án tử hình được tuyên cho cả hai người.

Cô đến hiện trường nơi biển lạnh cuốn trôi mọi dấu vết, đứng giữa gió mặn và sóng vỗ, nhìn về khoảng trời mà chiếc máy bay từng bay qua. Cô không còn nghĩ được gì nữa, không còn muốn gì nữa. Người ta hỏi cô sao lại ngồi dưới mưa, sao lại đi một mình, sao lại im lặng đến đáng sợ. Nhưng chẳng ai biết: cô không muốn bị an ủi, không muốn nghe "rồi em sẽ ổn", vì cô không còn muốn ổn. Không có Tóc Tiên, thì ổn để làm gì?

Nỗi đau của Thy Ngọc không phải là cái chết. Nỗi đau là từng phút giây sống tiếp sau khi người kia đã chết, là mỗi buổi sáng tỉnh dậy nhớ ra mình chỉ còn lại một mình, là mỗi đêm bật livestream rồi im bặt vì không ai còn ngồi xem, nhăn nhó hỏi "bữa nay tính làm gì nữa đây, Thy?". Nỗi đau là việc sống tiếp trong một thế giới vốn từng có hai người. Và đau nhất là... chính cô đã để người ấy ra đi, trong im lặng, trong tổn thương, và trong cái lạnh vô phương cứu vãn của một đêm không được níu tay lại.

Từ đó, mỗi tiếng chuông điện thoại vang lên, mỗi bản nhạc cũ phát lại, mỗi lần nhìn thấy bầu trời... đều là một lần tim Thy Ngọc rỉ máu.

Sau cái ngày định mệnh ấy, thời gian với Thy Ngọc không còn là dòng chảy nữa, mà là một vũng nước đọng – âm ỉ, nặng nề, và mục rữa dần từng lớp cảm xúc trong lòng cô. Không ai còn thấy một Thy Ngọc vui vẻ, hậu đậu, nhí nhố pha trò trên sóng livestream. Không còn những câu "Hello what's up guys? ~" hay tiếng cười ngả nghiêng kéo dài hàng phút vì một comment ngớ ngẩn từ fan. Cô biến mất khỏi mạng xã hội, không thông báo, không tạm biệt, như thể không còn lý do gì để hiện diện.

Thay vào đó, mỗi ngày của Thy Ngọc trở thành một nghi thức lặng lẽ. Cô dọn về sống trong căn hộ cũ của hai người, nơi vẫn còn vương mùi nước hoa dịu nhẹ Tóc Tiên hay xịt mỗi tối. Mọi thứ được giữ y nguyên – chiếc cốc cà phê sứ có nứt nhẹ miệng mà Tiên từng nói "vứt đi đi", bộ pyjama màu lam mà cô ấy hay mặc khi ở nhà, và đặc biệt là tủ quần áo – được khóa lại như một ngôi đền thiêng, không ai được phép mở ra, không ai được phép chạm vào. Cô sống như một chiếc bóng, lặng lẽ thu mình giữa những kỷ niệm đóng băng.

Có những đêm, Thy Ngọc bật hết đèn trong nhà, mở to những clip ngày xưa hai người cùng quay chung – tiếng cười của Tóc Tiên vang lên từ quá khứ, chạm vào từng sợi dây thần kinh trong cô, như găm móc câu vào tim. Cô không thể tắt đi, không thể nhìn thẳng, chỉ có thể co người lại trong góc phòng, run rẩy như thể đang chịu đựng một cơn sốt ký ức. Nỗi nhớ không còn là một cảm giác nữa, mà là một căn bệnh – nó sống trong máu, ăn mòn thần trí, khiến cô mất ngủ triền miên, không thiết ăn uống, không còn nhận ra chính mình trong gương.

Hằng năm, vào đúng ngày Tóc Tiên mất, Thy Ngọc lại đến bãi biển nơi chiếc máy bay biến mất. Không hoa, không nhang, không bài khấn – chỉ là một bóng người lặng lẽ ngồi dưới mưa, để từng cơn gió quật vào mặt như hình phạt cho một tội lỗi không thể gọi tên. Người ta từng thấy cô ngồi đó suốt một đêm, không nhúc nhích. Người ta cũng từng thấy cô ngâm mình dưới biển đến khi kiệt sức mới lê lên bờ. Nhưng không ai biết được, trong lòng cô, đã có hàng ngàn lần chết đi.

Cô sống như thế suốt ba năm. Ba năm không livestream, không họp mặt bạn bè, không liên lạc với gia đình. Chỉ có một thứ duy nhất cô làm: giữ lời hứa. Những lời hứa ngày xưa – Tóc Tiên muốn lập quỹ học bổng cho học sinh nghèo, cô âm thầm làm. Tóc Tiên nói muốn một ngày có hòm thư từ fan được trang trí hoa lavender, cô lặn lội đi tìm đúng loài đó. Cô giữ tất cả ước mơ của người kia như thể bằng việc hoàn thành chúng, Tóc Tiên sẽ quay lại, sẽ nhìn thấy, sẽ mỉm cười.

Nhưng không ai quay lại cả. Dù cô có giữ bao nhiêu kỷ vật, dựng bao nhiêu bàn thờ trong tim, thì người ấy cũng không trở về. Đến cuối cùng, thứ duy nhất còn lại là cảm giác sống sót mà lẽ ra mình không nên mang. Cô bắt đầu đi đến nơi Tóc Tiên đã mất – không phải để tưởng niệm, mà để kết thúc. Không để lại thư tuyệt mệnh, không đăng gì cả. Chỉ là một người con gái mặc chiếc áo hoodie cũ của người yêu, bước xuống biển giữa đêm, để cho sóng cuốn đi nốt phần còn lại của mình.

Trong khoảnh khắc cuối cùng đó, Thy Ngọc không khóc. Không còn nước mắt. Chỉ là một linh hồn đã mỏi mệt quá lâu, đang tìm đường trở về nơi mà đáng ra mình nên dừng lại từ ba năm trước – bên cạnh một người, trong một kiếp yêu chưa kịp trọn.

Thy Ngọc ngã quỵ giữa làn sóng lạnh ngắt, thân thể cô dần chìm xuống đáy biển, nơi không ánh sáng, không tiếng nói, chỉ còn lại sự yên lặng tuyệt đối. Trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, tâm trí cô quay cuồng với những kí ức vụn vỡ: những lời chưa nói, những cái ôm chưa trao, những phút giây chưa được sống trọn bên Tóc Tiên. Cô không hận hối, cũng không đau đớn nữa — chỉ là sự thanh thản đến lạ kỳ, như thể cuối cùng cũng được giải thoát khỏi một vòng xoáy không hồi kết.

Rồi ánh sáng mờ nhạt từ từ hiện lên, kéo cô ra khỏi vực sâu thăm thẳm ấy. Mắt Thy Ngọc mở hé, đầu óc chập chờn, cô thấy mình nằm trên chiếc ghế trong phòng họp của công ty, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống. Tiếng nói xung quanh vang lên như vọng từ một thế giới xa lạ. Cô nhìn quanh, và tim mình như ngừng đập khi nhận ra nơi đây — chính là ngày đầu tiên cô gặp Tóc Tiên.

Căn phòng họp nhỏ, ánh mắt cô chạm vào người con gái kia: Tóc Tiên, lạnh lùng, kiêu hãnh, nhưng cũng không khỏi tò mò khi nhìn Thy Ngọc lần đầu. Mọi ký ức ùa về dồn dập, từng khoảnh khắc đau thương, từng giây phút hạnh phúc, từng nỗi tiếc nuối chưa kịp vẹn tròn... Thy Ngọc biết mình được trao một cơ hội, một lần nữa để làm lại từ đầu.

Lần này, cô không còn là cô gái đã gục ngã vì mất mát. Cô mang trong lòng sự day dứt của quá khứ, sự mạnh mẽ được rèn giũa bởi nỗi đau, và một quyết tâm kiên định: sẽ không để cánh cửa ấy đóng lại lần nữa. Bởi lần này, cô sẽ giữ lấy Tóc Tiên — không phải bằng áp lực hay lời cầu xin, mà bằng cả trái tim mình, bằng sự kiên nhẫn và yêu thương chân thành nhất.

Ngày đầu tiên ấy, không chỉ là khởi đầu của một mối quan hệ, mà còn là điểm khởi hành cho một cuộc hành trình chữa lành và thay đổi số phận. Và Thy Ngọc, lần này, sẽ không để mất người ấy thêm một lần nào nữa.

Thy Ngọc tỉnh dậy với một tâm trạng lẫn lộn giữa bỡ ngỡ và hồi hộp. Cô biết mình đang ở ngày đầu tiên gặp Tóc Tiên – nhưng lần này, mọi thứ sẽ khác. "Được rồi, Thy," cô tự nhủ, "lần này phải cẩn thận, đừng làm chị ấy khó chịu nữa!" Thế là cô bắt đầu hành trình "tán tỉnh" phiên bản... không giống ai.

Lần đầu tiên đứng trước Tóc Tiên, Thy Ngọc cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, không nhảy lên như con sóc gặp hạt dẻ, nhưng vừa mở miệng thì... "Chị Tiên ơi, em là fan cứng của chị, nhưng em không biết nói sao cho chị đỡ khó xử." Tóc Tiên nhướn mày, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa thích thú. Thy Ngọc cười ngượng ngùng, rồi lại thêm một câu bày tỏ chân thành: "Em không giỏi điều tra hay mấy thứ nghiêm túc đâu, nhưng em sẽ luôn bên chị, dù có thế nào!"

Tóc Tiên bật cười, lần đầu tiên không phải nụ cười lạnh lùng, mà là nụ cười thật sự – một nụ cười khiến Thy Ngọc muốn chạy tới ôm lấy. Những ngày sau đó, Thy Ngọc biến hóa đủ kiểu để gây chú ý: từ việc giả làm shipper giao hàng "nhầm" quà cho Tóc Tiên, đến việc "vô tình" xuất hiện trong các buổi họp mặt bạn bè của cô, chỉ để được nghe giọng nói ấy gần hơn. Có lần, cô còn thẳng thắn mời Tóc Tiên xem một bộ phim hoạt hình mà cô thích – mặc dù cô biết "chị ấy không phải loại mê hoạt hình đâu."

Cứ thế, họ dần dần xích lại gần nhau, từ những ánh mắt ngại ngùng đến những câu chuyện đêm khuya không hồi kết. Thy Ngọc học cách quan tâm theo cách của riêng mình – không phải bằng sự nài nỉ hay áp đặt, mà bằng những điều nhỏ nhặt, những cử chỉ tự nhiên nhất. Cô biết Tóc Tiên không phải kiểu người dễ bộc lộ cảm xúc, nên thay vì hỏi "chị có nhớ em không?", cô chỉ im lặng bên cạnh, để người kia biết: dù thế nào, luôn có một người sẵn sàng chờ đợi.

Có lúc, Tóc Tiên cằn nhằn vì Thy Ngọc làm quá nhiều chuyện "làm phiền", nhưng giọng nói ấy ngày càng mềm mại, và những cái phũ phàng giờ đây được đỡ lại bằng những nụ cười tinh nghịch. Tình yêu của họ – không còn là những cuộc cãi vã gay gắt, mà là những phút giây ngọt ngào xen lẫn tiếng cười, như một bộ phim hài lãng mạn mà Thy Ngọc chưa từng nghĩ sẽ được đóng vai chính.

Và trong sâu thẳm, cô biết: lần này, cô sẽ không để mọi thứ kết thúc bằng sự tiếc nuối nữa. Mỗi ngày bên Tóc Tiên, dù chỉ là một giây phút nhỏ bé, đều là một chiến thắng – một chương mới, một cơ hội để làm lại, để yêu thương theo một cách khác đi, nhẹ nhàng và bền chặt hơn bao giờ hết.

Cuộc sống bắt đầu mở ra những ngày thật bình yên, giản dị nhưng tràn đầy màu sắc đối với Thy Ngọc và Tóc Tiên. Họ cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc nhỏ bé mà trước đây Thy Ngọc chỉ dám mơ tưởng: từ những buổi sáng thức dậy bên nhau với tiếng cười nhẹ nhàng và những ánh mắt chạm nhau đầy trìu mến, đến những lần cùng nhau nấu ăn dù chỉ là những món ăn đơn giản nhưng khiến không khí trong nhà luôn ấm áp.

Thy Ngọc không còn phải dùng sự nhây lầy hay pha trò để kéo gần khoảng cách, bởi giờ đây, mọi thứ tự nhiên và chân thành. Cô học cách lắng nghe Tóc Tiên, hiểu được những lúc cô ấy im lặng không phải vì lạnh lùng mà vì mệt mỏi hay áp lực công việc. Tóc Tiên cũng dần mở lòng, không chỉ dành cho Thy Ngọc những ánh mắt thân thương, mà còn là những lời nói dịu dàng hiếm hoi nhưng đủ để làm trái tim Thy Ngọc thắt lại vì hạnh phúc.

Họ đi dạo trong công viên vào những buổi chiều thu, nơi lá vàng rơi lác đác như những cánh bướm nhẹ nhàng chạm vào vai. Những lúc đó, không cần nói gì nhiều, chỉ đơn giản là nắm tay nhau thật chặt để cảm nhận sự hiện diện của nhau giữa thế giới rộng lớn. Thy Ngọc thích cảm giác được dựa vào vai Tóc Tiên, còn Tóc Tiên thích sự hào hứng, vui tươi của cô – như một luồng gió mới thổi vào cuộc sống vốn dĩ đã quá nhiều áp lực.

Họ cùng nhau chia sẻ những sở thích nhỏ, từ việc xem những bộ phim yêu thích đến những lần chơi game mà Thy Ngọc thường trêu Tóc Tiên rằng "chị chơi như... gà con." Nhưng những tiếng cười đùa ấy lại là sợi dây vô hình buộc họ gần nhau hơn. Mỗi ngày trôi qua là một ngày đầy ý nghĩa, khi Thy Ngọc không còn sống trong bóng tối của sự tiếc nuối, mà được phép yêu thương và được yêu thương một cách trọn vẹn.

Dần dần, tình yêu của họ không còn là những cuộc tranh cãi hay những nỗi sợ hãi mất mát, mà trở thành một mái ấm — nơi mỗi người đều có thể là chính mình, an yên và tin tưởng rằng dù thế nào, họ vẫn sẽ bên nhau, cùng nhau viết tiếp những câu chuyện đẹp nhất của đời mình.

Tin tức về chuyến bay quốc tế mà Tóc Tiên nhận lời biểu diễn khiến Thy Ngọc như bị sét đánh giữa trời quang. Tim cô đập thình thịch, đầu óc hỗn loạn đến mức chẳng thể nghĩ ra câu nói nào hay ho hơn ngoài việc phải ngăn chị lại bằng mọi cách. Cô biết, đây chính là chuyến bay định mệnh mà trong quá khứ đã từng lấy đi người cô yêu, nên lần này, cô không thể để chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa.

"Chị, mình đi Đà Lạt đi! Em nghe nói lúc này thời tiết đẹp lắm, có cả lễ hội hoa anh đào nữa!" Thy Ngọc nói dồn dập, cố gắng kéo sự chú ý của Tóc Tiên khỏi chuyến bay. Nhưng Tóc Tiên chỉ cười nhẹ, ánh mắt vẫn lạnh lùng như bao lần: "Đà Lạt thì đẹp thật, nhưng chị đã nhận lời rồi, không thể huỷ được."

Không bỏ cuộc, Thy Ngọc đẩy mạnh thêm: "Thôi thì chị chăm em nhé. Em... em bị bệnh rồi, chắc cần người ở bên." Cô cố giả giọng yếu ớt, hy vọng một chút cảm động có thể khiến Tóc Tiên lay chuyển. Tóc Tiên ngẩn người nhìn cô, vẻ khó hiểu thoáng hiện trên gương mặt xinh đẹp kia.

"Em sợ chị xa, hay em không tin chị?" Tóc Tiên hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm sự thật thà. Câu hỏi ấy như một mũi dao khẽ khẽ đâm vào trái tim Thy Ngọc. Cô không trả lời được, chỉ biết ôm chầm lấy người chị, như thể nếu không giữ chặt, Tóc Tiên sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô lần nữa.

Giữa hai người bỗng nhiên im lặng, là sự im lặng của những tâm hồn đang đấu tranh, đang cố gắng níu giữ và được níu giữ. Và Thy Ngọc biết, dù bằng bất cứ giá nào, cô sẽ dốc hết sức mình để giữ chị lại, để không phải sống trong nỗi đau mất mát một lần nữa.

Đêm trước chuyến bay, căn phòng nhỏ chỉ còn ánh đèn vàng nhạt nhòa, tạo nên một không gian vừa ấm áp, vừa ngột ngạt vì bao nỗi niềm chưa thể nói hết. Thy Ngọc đứng trước cửa phòng Tóc Tiên, tim cô đập dồn dập không ngừng, như muốn hét lên mọi cảm xúc đang giằng xé trong lòng. Cô bước vào, ánh mắt lúng túng nhưng tràn đầy quyết tâm.

Không nhắc đến quá khứ, không nói về những lần đã mất hay những đau thương không thể nguôi ngoai, Thy Ngọc chỉ nói bằng giọng khẽ khàng, gần như run rẩy: "Chị à... Nếu chị đi, em sẽ không giữ nữa. Em không muốn là lý do để chị bị gò bó hay tổn thương. Nhưng... nếu có chỉ một phần trăm thôi, một phần trăm rất nhỏ trong lòng chị muốn ở lại, làm ơn... hãy ở lại với em."

Lời nói ấy như một lời cầu khẩn, một lời thổn thức mà cô giữ trong lòng bấy lâu, giờ mới dám thổ lộ. Tóc Tiên nhìn thẳng vào mắt Thy Ngọc, và lần đầu tiên, người con gái kiêu hãnh ấy thấy giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má người kia. Đó không phải là giọt nước mắt của sự yếu đuối, mà là nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất — sợ mất đi người mà mình chưa bao giờ nghĩ sẽ không còn bên cạnh.

Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng trôi. Tóc Tiên cảm nhận được tình yêu chân thành, sự kiên trì không bỏ cuộc của Thy Ngọc. Lòng cô chùng lại, và trong ánh mắt ấy, có một lời hứa chưa cần nói thành lời: sẽ không để bất cứ điều gì lấy đi cô khỏi người con gái đang đứng trước mặt mình, đang dốc hết trái tim để giữ lấy một mảnh hồn, một hơi thở của cuộc đời.

Bầu trời sáng trong một cách kỳ lạ vào sáng hôm đó. Máy bay cất cánh đúng giờ. Mọi thứ diễn ra bình thường, chính xác đến từng phút — và cũng chính xác đến đau đớn, giống như ký ức cũ ùa về cắn xé tâm can Thy Ngọc từng giây. Cô không tiễn Tóc Tiên. Cô không đủ can đảm để nhìn theo bóng người ấy bước qua cánh cổng sân bay, dù là thật hay chỉ là một khả năng. Cô chỉ lặng lẽ rời khỏi, mang theo một trái tim đã vỡ tan từ kiếp trước.

Chiều hôm đó, tin tức tràn ngập các kênh truyền hình. Đặc biệt, không một từ nào thừa, không một dấu chấm cảm. Chuyến bay gặp sự cố nghiêm trọng ngoài khơi. Không ai sống sót. Những con số, tên tuổi, hình ảnh máy bay vỡ nát trên mặt biển — tất cả dội thẳng vào tim Thy Ngọc như mũi dao ngập sâu.

Cô không khóc. Không còn nước mắt để khóc. Chỉ là đôi chân bước dọc con đường cũ dẫn ra biển như người mộng du, gió táp vào mặt không đủ để cô tỉnh táo lại. Cô ngồi xuống bãi cát, mắt nhìn về phía chân trời đang đỏ rực hoàng hôn. Tim cô trống rỗng. Lồng ngực như bị khoét một khoảng sâu không đáy.

Cô đã cố. Cô đã yêu. Cô đã van xin số phận. Vậy mà định mệnh vẫn nhẫn tâm vùi lấp tất cả.

Bất chợt, có tiếng bước chân vội vã sau lưng, rồi một vòng tay siết chặt lấy cô từ phía sau. Ấm. Thật. Không phải ảo giác.

Thy Ngọc cứng người. Mùi hương này... nhịp tim này...

"Chị không đi," giọng nói khẽ run bên tai, rất thật, rất sống, "Chị đã định đi. Nhưng đến phút cuối, chị quay lại. Không phải vì sợ... mà vì không muốn em lại phải chờ chị thêm một đời nữa."

Thy Ngọc quay đầu. Tóc Tiên đứng đó, thở dốc vì chạy, đôi mắt hoe đỏ vì khóc, nhưng sống — bằng xương bằng thịt. Cô vẫn cầm trên tay tấm vé máy bay chưa xé, còn nguyên vết gập nơi bàn tay siết chặt.

Khoảnh khắc ấy, mọi nỗi đau như trôi tuột khỏi lòng Thy Ngọc, để lại duy nhất một điều: chị ấy đã chọn ở lại. Không vì sợ chết, không vì tiếc nuối, mà vì yêu.

Hai người ôm nhau giữa bờ biển mênh mông, giữa làn gió lồng lộng đang vỗ về những vết thương cũ. Một chương khép lại không bằng bi kịch, mà bằng một lựa chọn — lựa chọn ở lại vì nhau.

Bởi lần này, định mệnh không thắng nổi tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com