Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2. đô đốc quân


trở thành con dâu joo gia đối với t/b mà nói không có gì là không tốt. cuộc sống của cô so với trước đã thay đổi khá nhiều, bản thân đã không còn là đứa trẻ được jeon gia nhận nuôi, luôn tủi nhục sống dưới danh phận một kẻ hầu. cô hiện tại ở joo gia muốn cơm bưng nước rót liền có người làm cho, muốn mua vui xem vài vở nhạc kịch liền có ca kĩ tới tận nhà hát cho nghe. joo minjoon dường như rất yêu thương, cũng rất chiều chuộng t/b, với bất kì yêu cầu nào của vợ anh ta đều tuyệt đối thành toàn cho. có lẽ nhận ra tính chất công việc của bản thân vốn bận rộn, đi sớm về khuya đã thành nếp, joo minjoon không muốn t/b ở nhà phải buồn, u uất rồi lại suy nghĩ không hay, thế nên chỉ cần cô muốn gì anh ta đều chiều tất.

người làm dù là của tòa lầu phía tây hay nhà chính đều không giấu nỗi ngưỡng mộ với vị thiếu phu nhân, trước mặt đều nói với cô: cô thật may mắn. t/b không biết nên vui hay nên buồn, tâm trạng cứ thế mải miết rơi vào khoảng trống mông lung.

nhiều ngày sống ở đây, t/b vẫn chưa quen được với bầu không khí bình dị giản đơn ấy. mỗi sáng thức giấc việc cần làm là suy nghĩ nên ăn gì, nên mặc gì, nên mua gì ở khu mua sắm,... so với trước kia kì thực rảnh rỗi đến mức nhàm chán.

t/b nhớ khoảng thời gian còn ở trường bắn, sớm tối kề cận bên cạnh jeon jungkook, tuy chịu không ít khổ cực nhưng chưa từng có cảm giác hối hận. jeon jungkook ngày trước là một cậu ấm hết sức ngỗ nghịch, với mọi lời jeon lão gia nói hắn đều dùng một câu cãi, hai câu khiêu khích để mở đầu. suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm, bố của jungkook cũng hết cách, trước mặt chỉ có thể la rầy trách phạt, sau lưng lại thay hắn nói với jeon lão gia, cũng là bố mình vài câu.

rốt cuộc êm đềm thêm vài năm, cho tới khi bệnh tình của jeon lão gia đột nhiên trở nặng, bác sĩ giỏi nhất thành cũng không dám tùy tiện hứa sẽ chữa khỏi. jeon lão gia lúc đó vẫn là đô đốc quân, cương vị vô cùng lớn, đối với mọi vấn đề liên quan đến an nguy của con dân nơi này ông sẽ là người chịu trách nhiệm chính. thế nhưng sức khỏe không cho phép, con trai lại là người theo nghiệp chính trị đèn sách, chỉ còn đứa cháu nội ngỗ nghịch làm kì vọng, jeon lão gia không thể không nảy sinh cảm giác quan ngại.

jeon jungkook tuy nói cá tính bất trị nhưng sự can trường thiên bẩm kế thừa từ họ jeon hóa ra không hoàn toàn lãng phí. ở trường bắn một thời gian, đối với những môn học yêu cầu thể lực và độ nhanh nhạy hắn đều thông qua dễ dàng, đến nỗi các giáo quan ở đó thỉnh thoảng sẽ cùng nhau bàn luận: nhìn jungkook khiến họ liền nhớ tới jeon lão gia trước đây cũng từng uy phong thế này.

tin tức về bệnh tình của jeon lão gia bị giấu nhẹm đi, chỉ những người ruột thịt trong nhà mới hay biết. ngày jeon jungkook về chịu tang ông nội đã là vài tháng sau đó, mọi thứ lúc này liền chẳng còn cách nào mà bị phơi bày trên mặt báo.

hình ảnh jeon jungkook quỳ trước cỗ quan tài còn vương mùi gỗ mới, trên người khoác ngoại bào đô đốc, thứ jeon lão gia vẫn hay mặc trong những dịp lớn, gương mặt ngoài một chút hốc hác vì thiếu ngủ ra tuyệt nhiên không có dáng vẻ của sự đau khổ, thương tiếc. mọi người trong thành đều bảo với nhau trọng trách trên vai jungkook vốn rất to tát, nếu đến hắn cũng gục ngã, bi lụy, không biết chừng những pkẻ mon men thòm thèm tòa thành X này ngoài kia sẽ càng có cớ hả dạ lao tới.

jeon lão gia thế mà đã chọn nước đi an toàn nhất, cũng ác nghiệt nhất, ép jungkook nhận vị trí hắn không chút tham vọng. một tên công tử ưa bay nhảy như hắn lại phải buộc mình vào khuôn khổ, chu toàn cho sinh mệnh của bao nhiêu con người có trong thành.. quả nhiên là sự đánh đổi rất lớn.

"đã biết sẽ chẳng ai thèm nghe lời một đứa con nít như con thì còn cố thế làm gì?", jeon jungkook vào ngày đầu 'nhậm chức' đã không ngừng than vãn. khắp bốn bề jeon gia đều bị cảnh vệ vây giữ nhằm chắc rằng cậu chủ nhỏ, cũng là tân thiếu đô đốc không thể chạy thoát được. quản sự jeon, cũng là bố của jungkook vì đặc biệt tổ chức buổi gặp mặt hôm nay mà mời đến không ít gương mặt có thế lực trong thành. những người này trước kia đều là cánh tay đắc lực của jeon lão gia, tuổi tác cũng xem như cùng thế hệ với ông ấy nên quan điểm về thời thế và chính trị có đôi khi cứng nhắc và cổ hũ quá mức. việc jeon jungkook chỉ mới mười tám tuổi có thể ngồi xuống cùng bọn họ bàn luận thời cuộc nghe thế nào cũng thật chối tai. chi bằng nói.. hoàn toàn không thể đi. nhưng di chúc vẫn là di chúc, điều mà jeon lão gia mong muốn chính là quân lệnh với họ, cho dù không phải jeon jungkook mà là một đứa bé sơ sinh kế vị đi nữa, họ vẫn buộc phải vâng theo.

đã hai canh giờ trôi qua, phòng hội nghị vẫn như cũ vắng lặng. jeon jungkook ở chiếc ghế đặt ngay chính giữa sắc mặt vô cùng không tốt, khóe môi mím lại thành một đường thẳng, tiếng nghiến răng ken két sởn gai ốc, hai bàn tay đặt trên bàn bị vò lại đến trắng bệch. vừa nãy, thư kí của quản sự jeon vừa từ ngoài trở về, ái ngại thông báo các lãnh đạo hiện tại đều tập trung ở nhà hàng A, vui vẻ thưởng thức sinh thần của một vị chức quyền lớn, thời jeon lão gia đương nhiệm vẫn luôn kính trọng gọi ông ta một tiếng 'huynh'.

lão già ấy nhờ vào sự tín nhiệm của chỉ huy nên dễ dàng kéo được bè cánh sau khi đô đốc qua đời cũng là chuyện dễ hiểu. jeon jungkook trước đây có từng gặp người này, là vào ngày họp phụ huynh ở trường cao trung, ông ta tự mình đi họp cho đứa cháu trai yêu quý, tên này jungkook cũng biết.. chính là kim taehyung.

một gã có đầu óc nhanh nhạy cùng lối tư duy quái dị hẳn đều thừa hưởng từ ông nội của mình mà ra. jeon jungkook chưa từng nghĩ sẽ dính líu hay có bất kì mối quan hệ sâu xa nào với gia đình họ kim này, nhưng xem ra tình hình không để hắn có cơ hội lựa chọn. thời điểm đứng trước cổng nhà hàng A, jeon jungkook đã phải hạ quyết tâm. đây không còn là tự tôn của cá nhân hắn nữa mà chính là an nguy của một tòa thành.

"cháu vẫn muốn núp dưới bóng ta, làm một thằng nhóc khiến người khác khinh thường sao?"

"cháu bây giờ không thể chỉ sống vì bản thân nữa! cháu là người của jeon gia, hãy nhớ lấy!"

đó là lần duy nhất jeon jungkook nghe thấy ông nội tâm sự nghiêm túc với mình. không phải những lời trách phạt cáu gắt như thường lệ, buổi chiều hôm ấy ở chiếc ghế đẩu trước khung cửa sổ, dù cho hơi thở đã ngày một yếu đi nhiều, ông nội vẫn kiên nhẫn đợi jungkook, cái người đang bắt chuyến sớm nhất từ trường bắn trở về. vốn có thể căn dặn qua di chúc nhưng jeon lão gia vẫn muốn chính tai jungkook nghe thấy, chính miệng hắn hứa thì mới được.

"đây là mảnh đất nơi người ông yêu nhất lớn lên, cháu phải ráng bảo vệ. sau này, nhất định cũng sẽ có người cháu cam tâm muốn bảo vệ xuất hiện, khi đó cháu sẽ hiểu..

bất kì sự hi sinh nào dù nhỏ nhất cũng đáng giá."

***

năm năm, tòa thành X vẫn sừng sững không đổi chủ chính là bằng chứng cho việc jeon jungkook đã có thể thay ông nội, can trường kiên định bảo vệ nơi này thế nào. những vị lãnh đạo trước kia không tự giác quy phục nay đều vì khí khái cùng khả năng mưu lược của người kế nhiệm mà đồng lòng hướng về.

thời điểm đứng trước tầng tầng lớp lớp người đến từ các thành trên khắp đất nước, jeon jungkook trong tay là bản huyết án, dõng dạc tuyên thệ..

đô đốc quân jeon jungkook bằng tất cả máu thịt, mồ hôi và nước mắt, nhất định sẽ bảo vệ tới cùng mảnh đất nơi những người hắn yêu thương nhất luôn sống. tuy rằng có người đã ra đi, có người vĩnh viễn không thể gặp lại tình yêu lớn của đời mình, nhưng sự hi sinh khi ấy, dù nhỏ nhất.. cũng đáng giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com