Chương 0: Những hồi ức
Chương 0: Những hồi ức
Năm tôi năm tuổi, thế giới của tôi chỉ toàn là màu xanh.
Màu xanh của bầu trời trên những cánh đồng ngoại ô thủ đô. Màu xanh của dòng sông Aton nơi cha vẫn hay dắt tôi đi câu cá. Và cả màu xanh trong đôi mắt của mẹ, dịu dàng như mặt hồ mùa thu. Hồi đó, tôi cứ ngỡ cuộc đời mình sẽ mãi là một bức tranh với gam màu yên bình như thế.
Tôi đã lầm.
ẦM!
Tiếng nổ đầu tiên xé toạc bầu trời, nhuộm màu xanh ấy bằng một màu đỏ rực của lửa và một màu đen kịt của khói. Đế quốc Lychopen tràn qua biên giới. Những gã kỵ sĩ mặc giáp đen không phải là hiệp sĩ trong truyện cổ tích mẹ kể. Chúng mang đến gươm đao và chết chóc.
Nhưng chiến tranh giữa con người với nhau dường như là chưa đủ tồi tệ.
Từ những khe nứt tăm tối dưới lòng đất, những thứ mà người ta chỉ dám thì thầm trong những đêm dài kinh hãi đã trỗi dậy. Quái vật. Chúng không thuộc về bất cứ vương quốc nào, không tuân theo bất cứ luật lệ nào ngoài cơn đói điên cuồng. Tiếng gầm rú của chúng át cả tiếng binh khí va vào nhau, và móng vuốt của chúng sắc hơn bất kỳ lưỡi gươm nào.
Thế giới của tôi vỡ nát. Cha mẹ tôi… họ đã cố gắng bảo vệ tôi.
Nhưng thứ lấy đi tất cả của tôi lại không phải đao kiếm của Đế quốc, cũng chẳng phải móng vuốt của lũ quái vật.
Đó là Hội Dê Đen.
Tôi không còn nhớ rõ mặt mũi của bọn chúng. Ký ức của tôi về đêm đó chỉ là một màu đen đặc quánh, một cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy và một lời thì thầm ghê rợn bên tai. Chúng không lấy đi mạng sống của tôi. Không, chúng lấy đi thứ còn quý giá hơn. Một phần linh hồn. Một phần ký ức.
Chúng để lại một khoảng trống hoác trong lồng ngực tôi, một cái hố sâu mà không gì có thể lấp đầy.
…
Ba năm sau.
Tôi tám tuổi.
Tôi đang co ro trong một cái rãnh thoát nước hôi hám ở một khu ổ chuột nào đó tôi không biết tên. Người tôi chỉ còn da bọc xương, mái tóc đen rối bù bết lại vì bùn đất, và quần áo thì rách nát tả tơi. Mưa bụi lất phất rơi, thấm vào người lạnh buốt. Bụng tôi réo lên từng hồi, nhưng tôi quen rồi. Cơn đói cũng giống như cái lạnh, nó là một phần của tôi.
Đôi mắt đen của tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Người ta bảo trẻ con thì hay mơ mộng, nhưng trong đầu tôi trống rỗng. Chẳng có gì cả. À không, đôi khi tôi cũng có mong ước. Tôi mong có một hiệp sĩ mặc áo giáp bạc, cưỡi bạch mã, giống như trong những mảnh truyện cổ tích vụn vỡ còn sót lại trong đầu tôi, sẽ tìm thấy tôi. Chàng sẽ bế tôi lên, cho tôi một ổ bánh mì nóng và nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Một ảo tưởng thật nực cười. Ở cái nơi khốn kiếp này, chỉ có chuột và những kẻ lang thang giống tôi thôi.
Sột soạt…
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên gần đó, không phải tiếng lết chân mệt mỏi của những kẻ cùng khổ, cũng không phải tiếng bước vội vã của lính canh. Tiếng bước chân này… rất đều đặn, rất bình tĩnh.
Tôi nín thở, cuộn tròn người lại sâu hơn vào góc rãnh, cố gắng biến mình thành một đống giẻ rách vô hình. Kinh nghiệm sống sót ít ỏi dạy tôi rằng bất cứ sự chú ý nào cũng đều nguy hiểm.
Bóng của một ai đó đổ dài, che khuất chút ánh sáng le lói cuối ngày. Tôi hé mắt nhìn lên.
Đứng ở mép rãnh là một người. Không phải hiệp sĩ áo giáp bạc.
Đó là một chị gái. Chị mặc một bộ đồ da màu nâu sờn cũ, trông rất chắc chắn và tiện lợi. Mái tóc đen xoăn dài của chị được gió thổi bay nhẹ. Chị không xinh đẹp theo kiểu lộng lẫy, nhưng đôi mắt đen của chị sâu thẳm, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào tôi, không có vẻ thương hại, cũng không có sự ghê tởm. Chỉ có một sự quan sát đơn thuần.
Tôi sợ hãi, nhưng không hiểu sao lại không thể dời mắt đi.
Chị im lặng nhìn tôi một lúc lâu, lâu đến mức tôi bắt đầu run lên vì lạnh và vì sợ. Rồi, chị từ từ ngồi xổm xuống, khoảng cách giữa chúng tôi được rút ngắn lại. Chị không nói gì về vẻ ngoài bẩn thỉu của tôi, cũng không hỏi tại sao tôi lại ở đây.
Chị chỉ đơn giản chìa bàn tay ra. Bàn tay ấy không mềm mại, có vài vết chai sần, nhưng trông thật ấm áp.
Giọng nói của chị trầm và bình thản, nhưng lại có một sức mạnh kỳ lạ khiến tôi không thể không lắng nghe.
“Nắm lấy tay chị.”
Bàn tay tôi, run rẩy và bẩn thỉu, từ từ vươn ra khỏi bóng tối. Một ham muốn nguyên thủy nào đó, một khát khao hơi ấm đã chiến thắng nỗi sợ hãi cố hữu. Ngón tay gầy guộc của tôi khẽ chạm vào lòng bàn tay chị.
Không hề có sự do dự. Những ngón tay của chị siết lại, nắm lấy tay tôi một cách chắc chắn. Hơi ấm từ chị truyền sang, một cảm giác xa lạ mà tôi đã quên mất từ rất lâu. Bàn tay ấy không phải là bàn tay của một tiểu thư. Nó có những vết chai ở những nơi mà tôi đoán là do cầm dao và cối giã thảo dược nhiều. Nhưng nó vững chãi, và nó đang kéo tôi ra khỏi cái rãnh hôi thối.
Chị không nói thêm lời nào. Chị chỉ lẳng lặng dắt tôi đi. Chúng tôi không đi lên những con phố lát đá sáng sủa. Chị dẫn tôi luồn lách qua những con hẻm nhỏ hơn, tối hơn, rồi dừng lại trước một nắp cống bằng sắt. Với một tiếng két chói tai, chị dùng hết sức bình sinh để nhấc nó lên, để lộ ra một cái thang dẫn xuống bóng tối sâu thẳm bên dưới.
Mùi ẩm mốc và hôi thối xộc lên. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không hề sợ hãi. Nắm tay chị vẫn còn đó, là mỏ neo duy nhất của tôi trong thế giới này.
Cuộc sống mới của tôi bắt đầu dưới lòng đất, trong hệ thống cống ngầm của thành phố Camlatan.
Camlatan, một thành phố lớn của Liên minh tân hiệp, luôn chìm trong một màn sương mù dày đặc, một lời nguyền bệnh hoạn do con quái vật nào đó gieo rắc từ nhiều năm trước. Sương mù khiến không khí lúc nào cũng ẩm ướt và lạnh lẽo, và nó cũng là tấm màn che hoàn hảo cho những kẻ sống trong bóng tối như chúng tôi.
Căn "nhà" của chúng tôi là một khoang chứa cũ đã được dọn dẹp, nằm ở một ngã rẽ ít ai lui tới trong mê cung cống ngầm. Ythyr – sau này tôi mới biết tên chị – đã biến nó thành một nơi có thể ở được. Một chiếc giường tạm bợ, một cái bàn gỗ cũ kỹ chất đầy lọ, cối, và những bó thảo dược khô treo lủng lẳng trên trần. Ánh sáng duy nhất đến từ những cây nến và một loại rêu phát quang kỳ lạ mà chị trồng trong các kẽ gạch.
Ythyr là một thầy thuốc. Nhưng chị không giống những thầy thuốc có phòng khám sạch sẽ trên mặt đất. Khách hàng của chị là những kẻ không thể hoặc không dám tìm đến ánh sáng: trộm cắp, gái điếm, những kẻ đào tẩu, hay những người nghèo không đủ tiền trả cho một giọt thuốc chính thống.
Thế nhưng, chính cái nghề cứu người ấy lại là thứ khiến chị bị căm ghét.
Tôi đã thấy điều đó. Vài lần hiếm hoi chị dắt tôi lên mặt đất để mua những thứ không thể tìm thấy dưới cống, những ánh mắt ghẻ lạnh lại găm vào chúng tôi. Họ lùi lại một bước khi chị đi qua, thì thầm những từ như "phù thủy", "mụ đàn bà cống rãnh", "đồ bẩn thỉu". Có lần, một gã đàn ông còn nhổ nước bọt xuống đất ngay trước mặt chị.
Phì!
Lúc đó, bàn tay đang nắm lấy tay tôi của chị chỉ hơi siết lại. Chị không nói gì, khuôn mặt vẫn bình thản, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ. Nhưng tôi thì không. Nắm tay còn lại của tôi siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt. Tôi ghét cái cảm giác này. Cái cảm giác đứng nhìn mà không thể làm gì. Sự bất lực. Nó giống hệt như cái đêm cha mẹ tôi ngã xuống, giống hệt như cái lúc tôi co ro để mặc cho Hội Dê Đen xé nát một phần linh hồn mình. Vô dụng và bất lực. Tôi ghét nó.
Người đời nói chị làm những công việc dơ bẩn. Và họ nói đúng. Tôi đã thấy chị lén lút ra ngoài vào ban đêm, không phải để chữa bệnh, mà là để chôn cất những cái xác chết vì dịch bệnh mà không ai dám động vào. Tôi đã thấy chị đào lên một ngôi mộ mới chôn chỉ để lấy một loại nấm hiếm mọc trên tử thi. Tôi đã thấy chị nấu những loại thuốc bị cấm, những thứ có thể cứu một mạng người trong gang tấc nhưng cũng có thể giết chết họ nếu sai một li.
Trong mắt họ, chị là một Phù Thủy Đen, một kẻ buôn bán những thứ cấm kỵ, một kẻ sử dụng ma thuật hạ đẳng để làm những việc tà ác. Chỉ có lũ sinh vật dưới cống là không xa lánh chị. Lũ chuột dường như còn dọn đường mỗi khi chị bước qua, và những con nhện phát quang dường như tỏa sáng hơn khi chị đến gần. Đối với thế giới trên kia, đó lại càng là bằng chứng cho sự tà ác của chị.
Nhưng đối với tôi, chị là người đã cho tôi một mẩu bánh mì khi tôi đói lả. Là người đã nấu nước nóng cho tôi tắm, tự tay cắt đi mái tóc bết dính của tôi. Là người đã dạy tôi cách nhận biết các loại thảo dược, cách băng bó một vết thương, và quan trọng nhất, cách để tồn tại.
Hai năm trôi qua như thế.
Vào một đêm mưa, khi tôi lên mười tuổi, chúng tôi đang ngồi bên bàn ăn bữa tối đạm bạc gồm súp rau củ và bánh mì khô. Tiếng mưa rơi trên nắp cống phía xa vọng lại nghe lùng bùng. Ánh nến chập chờn soi bóng hai chúng tôi lên bức tường gạch ẩm ướt.
Tôi đã lớn hơn, không còn là đứa trẻ gầy trơ xương trong rãnh nước nữa. Tôi nhìn chị, người đang lẳng lặng dùng thìa khuấy bát súp của mình. Hai năm, tôi đã ở bên chị hai năm, nhưng có một câu hỏi luôn mắc kẹt trong lồng ngực tôi. Một câu hỏi mà một đứa trẻ tám tuổi quá sợ hãi để hỏi, nhưng một thằng nhóc mười tuổi thì đã có đủ can đảm.
Tôi đặt thìa xuống. Tiếng kim loại va vào bát sành nghe thật to trong không gian tĩnh lặng. Ythyr ngẩng đầu lên, đôi mắt đen của chị nhìn tôi, chờ đợi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
"Tại sao chị lại cứu em?"
Ythyr không trả lời ngay. Chị đặt chiếc thìa của mình xuống, và trong một khoảnh khắc, ánh nến chập chờn dường như tập trung hết vào đôi mắt sâu thẳm của chị. Rồi, một nụ cười nhẹ, phảng phất buồn bã, nở trên môi chị. Nụ cười ấy không chạm đến mắt.
"Nỗi cô đơn..."
Giọng chị khẽ như một tiếng thở dài. Chỉ hai từ thôi, nhưng nó nặng trĩu.
"Con người ta," chị nói tiếp, mắt nhìn vào ngọn nến đang cháy, "sợ nỗi cô đơn. Sợ bị bỏ lại một mình. Sợ rằng khi mình chết đi, sẽ không còn một ai trên đời này nhớ đến tên mình nữa."
Chị nhìn tôi, và lần đầu tiên, tôi thấy được một thứ gì đó khác ngoài sự tĩnh lặng trong đôi mắt ấy. Một sự mong manh, một nỗi sợ hãi được che giấu rất kỹ. Chị, người phụ nữ mạnh mẽ có thể bình thản đối mặt với những ánh mắt căm ghét, người có thể một mình sống sót dưới lòng cống ngầm này, lại sợ hãi sự cô đơn.
Khoảnh khắc đó, một điều gì đó trong tôi đã thay đổi. Tôi không còn chỉ là đứa trẻ được cứu vớt. Tôi muốn làm gì đó cho người trước mặt mình.
Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu học hỏi một cách nghiêm túc. Tôi không chỉ phụ giúp chị giã thuốc hay sắp xếp thảo dược. Tôi quan sát cách chị chẩn bệnh, cách chị pha chế từng loại thuốc với sự chính xác tuyệt đối. Tôi học cách đọc những cuốn sách y học cũ nát mà chị sưu tầm được, học về tâm ma lực và mạch ma lực, những thứ mà người ta thường chỉ thì thầm với vẻ sợ hãi.
Ythyr giải thích cho tôi rằng, ma lực tồn tại lơ lửng trong không khí, giống như không khí mà chúng ta hít thở. Nó là năng lượng tuôn ra từ các vì sao, thấm đẫm vào vạn vật. Hầu hết mọi người đều có một "Tâm Ma Lực" – một cái lõi trong cơ thể để chứa đựng thứ năng lượng này, và "Mạch Ma Lực" để dẫn truyền nó đi khắp cơ thể. Nhưng ở đa số mọi người, những mạch này đều bị tắc nghẽn. Chỉ những ai có thể đả thông chúng mới có thể thực sự sử dụng được ma thuật.
"Em yếu quá, Light," một hôm chị nói với tôi, giọng bình thản như mọi khi. "Cái thế giới này không có chỗ cho kẻ yếu. Em cần phải mạnh mẽ hơn."
Và đó là lúc việc huấn luyện của tôi bắt đầu.
Nó không giống như vung kiếm hay tập võ. Bước đầu tiên, và cũng là bước nguy hiểm nhất, là đả thông Mạch Ma Lực. Ythyr chuẩn bị hai thứ. Một lọ "Cực Lực Dược", một thứ chất lỏng màu đỏ sậm sôi sùng sục ngay cả khi không có lửa, dùng để tăng cường thể chất đến cực hạn nhằm chịu đựng quá trình. Và một chén thuốc an thần màu xanh nhạt do chính chị bào chế, dùng để giữ cho tinh thần tôi không bị suy sụp khi cơn đau ập đến.
"Sẽ rất đau," chị cảnh báo, đặt hai thứ thuốc xuống trước mặt tôi. "Đau đến mức em sẽ ước mình chết đi. Nhưng nếu em vượt qua được, em sẽ có được sức mạnh. Em chắc chứ?"
Tôi nhìn vào đôi mắt chị, nhớ lại nụ cười buồn bã hôm đó. Tôi gật đầu, không một chút do dự.
Tôi uống Cực Lực Dược trước. Cảm giác như nuốt phải than hồng. Một luồng năng lượng nóng rực lan tỏa khắp cơ thể, cơ bắp tôi căng lên, tim đập thình thịch như trống trận. Sau đó, tôi uống chén thuốc an thần. Vị của nó đắng ngắt, nhưng nó mang lại một cảm giác bình yên kỳ lạ, bao bọc lấy tâm trí tôi như một lớp kén mỏng.
Tôi ngồi xuống theo hướng dẫn của chị.
"Bây giờ," Ythyr nói, đặt tay lên lưng tôi. "Hít thở thật sâu. Cảm nhận ma lực trong không khí. Hút nó vào. Đừng chống cự."
Tôi làm theo lời chị. Tôi nhắm mắt lại, và lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự "cảm nhận" được nó. Những hạt năng lượng li ti, lấp lánh như bụi sao, đang nhảy múa xung quanh tôi. Tôi hít vào.
RẦM!
Một dòng lũ ập vào cơ thể tôi. Nó không nhẹ nhàng như không khí, mà dữ dội như một cơn bão. Nó lao vào những Mạch Ma Lực tắc nghẽn của tôi.
Cơn đau ập đến.
Nó không phải là cơn đau của một vết cắt hay một vết bỏng. Nó là cảm giác cơ thể bị xé toạc từ bên trong. Nóng như lửa địa ngục và lạnh như băng giá của vực thẳm thay nhau hành hạ tôi. Từng thớ thịt, từng mạch máu, từng sợi gân như bị hàng ngàn mũi kim châm chích cùng một lúc. Thuốc an thần của Ythyr chỉ giúp đầu óc tôi tỉnh táo để cảm nhận trọn vẹn cơn đau đó mà không phát điên.
Tôi muốn hét lên, nhưng không thể. Tôi muốn ngất đi, nhưng không thể. Ý thức của tôi bắt đầu mờ dần. Mọi thứ chìm vào bóng tối.
Tôi thấy mình lại là đứa trẻ tám tuổi, co ro trong rãnh nước. Tôi chờ đợi. Chờ một hiệp sĩ áo giáp bạc đến cứu tôi. Nhưng không ai đến cả.
Rồi tôi thấy Ythyr, đứng một mình giữa thành phố Camlatan mù sương. Lưng chị cô độc, nhỏ bé. Những lời xì xào, những ánh mắt khinh miệt như những mũi dao vô hình găm vào chị. Nhưng chị vẫn đứng đó, một mình.
Không. Chị không thể một mình được.
Khi tôi sắp chết, không có hiệp sĩ nào xuất hiện cả.
Vậy thì...
Tôi hít một hơi thật sâu, dồn hết tất cả ý chí còn sót lại, gầm lên trong tâm trí và kéo dòng lũ ma lực hung tàn ấy đi theo ý muốn của mình.
Hãy để em thành hiệp sĩ của riêng chị.
Ý chí đó giống như một tia lửa cuối cùng trong cơn bão. Nó không dập tắt cơn bão, nhưng nó cho tôi một điểm tựa, một ngọn hải đăng trong màn đêm hỗn loạn. Tôi không còn bị động chống cự cơn đau nữa. Tôi bắt đầu dẫn dắt nó. Dòng lũ ma lực hung hãn, thay vì phá tung mọi thứ, giờ đây lại bị ý chí của tôi ép vào một con đường duy nhất. Nó chảy, ban đầu chậm chạp và đau đớn như nước sôi len lỏi qua những kẽ nứt, rồi dần dần, dòng chảy trở nên mạnh hơn, trơn tru hơn.
Phụt!
Tôi cảm giác như có một cái nút chai vô hình nào đó trong cơ thể mình đã được bật tung. Cơn đau dữ dội biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là một cảm giác khoan khoái đến lạ thường. Ma lực không còn là kẻ xâm lược nữa. Nó giờ đây là một phần của tôi, tuần hoàn trong cơ thể tôi một cách nhẹ nhàng và êm ái.
Tôi mở mắt. Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng tôi không cảm thấy mệt. Ngược lại là đằng khác. Tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực. Ánh nến trong phòng dường như sáng hơn, tiếng nước róc rách trong cống nghe rõ hơn. Tôi có thể "thấy" từng hạt ma lực đang lơ lửng trong không khí bằng một giác quan hoàn toàn mới.
Ythyr vẫn ngồi đó, một tay vẫn đặt trên lưng tôi. Chị thở ra một hơi dài, vẻ căng thẳng trên mặt cuối cùng cũng giãn ra. Trông chị có vẻ mệt mỏi hơn cả tôi.
"Em... làm được rồi," tôi thì thào, giọng khản đặc.
Ythyr khẽ gật đầu, một nụ cười hiếm hoi thoáng qua trên môi chị. "Tốt lắm. Nghỉ đi."
Chị nói xong, tôi mới cảm nhận được sự kiệt quệ về tinh thần ập đến. Mí mắt tôi trĩu nặng, và tôi chìm vào giấc ngủ sâu nhất từ trước đến nay.
Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường, được đắp một tấm chăn mỏng nhưng ấm. Ythyr đang ngồi bên bàn, cẩn thận mài một loại rễ cây gì đó.
Từ ngày đó, cuộc sống của tôi đã khác. Tôi bắt đầu tập luyện sử dụng ma lực dưới sự hướng dẫn của chị. Nhưng khi tôi càng mạnh lên, tôi lại càng nhận ra một sự thật phũ phàng. Sức mạnh của tôi không thể thay đổi được thế giới bên ngoài.
"Tại sao chúng ta phải sống ở đây?" một ngày nọ tôi hỏi, khi đang giúp chị sắp xếp một mớ thảo dược có mùi hắc nồng. "Với sức mạnh của chị, chị có thể sống một cuộc sống tốt hơn trên kia mà."
Ythyr dừng tay. Chị nhìn ra khoảng không tăm tối của đường cống, ánh mắt xa xăm.
"Thành Camlatan này, cũng như cả cái Liên minh tân hiệp, được chia làm nhiều tầng," chị nói, giọng đều đều. "Trên những ngọn đồi cao nhất, nơi không khí trong lành và ánh nắng luôn chan hòa, là chỗ của đám quý tộc và những pháp sư được công nhận của Hội đồng. Bọn Thượng Lưu. Dưới đó, trong trung tâm thành phố, là những thương nhân, thợ thủ công, lính tráng... Bọn Trung Lưu. Và ở những khu nhà lụp xụp ven rìa, chìm trong sương mù và bệnh tật, là đám công nhân, người làm thuê... Bọn Hạ Lưu."
Chị quay lại nhìn tôi. "Còn chúng ta? Chúng ta còn không thuộc về tầng nào cả. Chúng ta là những kẻ sống dưới đáy, những kẻ không có trong sổ sách. Chị là một thầy thuốc không có giấy phép, sử dụng những phương pháp bị cho là tà đạo. Còn em," chị ngừng một chút, "em là một đứa trẻ vô danh. Trong mắt bọn chúng, chúng ta còn không bằng lũ chuột cống."
Trái tim tôi thắt lại. Sự thật trần trụi và tàn nhẫn. Ythyr mạnh mẽ, nhưng chị chỉ có một mình. Liên minh có cả một quân đội và Hội đồng pháp sư. Chống lại chúng không khác gì tự sát.
"Vậy... chúng ta không thể rời khỏi đây sao?"
"Có một cách," chị nói, và trong đôi mắt chị ánh lên một tia hy vọng mong manh. "Ba xu vàng."
Tôi ngớ người. Ba xu vàng. Đối với một đứa trẻ chỉ biết đến những đồng xu đồng lẻ để mua một mẩu bánh mì, ba xu vàng là một gia tài không thể tưởng tượng nổi.
"Nó đủ để mua giấy tờ giả," chị giải thích. "Và hai vé tàu đi về phía Đông, đến những vùng đất tự do ngoài tầm kiểm soát của Liên minh. Nơi mà một thầy thuốc như chị có thể mở một phòng khám nhỏ mà không bị gọi là phù thủy."
Một phòng khám nhỏ... Một cuộc sống bình thường...
Tôi nhìn quanh căn phòng ẩm thấp của chúng tôi. Lạnh lẽo, tối tăm và hôi hám. Nhưng ở đây có hơi ấm. Hơi ấm từ ngọn nến, hơi ấm từ bát súp nóng mà chị nấu mỗi tối, và hơn hết, là hơi ấm từ sự hiện diện của chị. Chị đã cho tôi một mái nhà, một mục đích sống.
Ba xu vàng.
Nó không còn là một con số xa vời nữa. Nó đã trở thành mục tiêu của tôi, là lời hứa của tôi.
Ký ức về chiến tranh, về lũ quái vật, về Hội Dê Đen vẫn còn đó, là những vết sẹo không bao giờ phai mờ. Ký ức về cái rãnh nước bẩn thỉu vẫn còn đó, nhắc nhở tôi về nơi mình đã bắt đầu.
Nhưng giờ đây, tôi đã có một ký ức mới.
Ký ức về một bàn tay đã kéo tôi ra khỏi bóng tối, về một người đã dạy tôi thế nào là sức mạnh, và về một lời hứa sẽ đưa người đó đến với ánh sáng.
Tôi sẽ kiếm được ba xu vàng đó. Bằng mọi giá.
(Hết chương 0)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com