Tiếng vang: Chương 11
Tôi nhớ ánh sáng hôm đó rất lạ, như từ trên trời rơi xuống, không hề có khe hở hay lối thoát nào.
Tan học, chú Lâm đã đứng đợi ở cổng trường, mẹ tôi đứng bên cạnh, đeo túi của tôi trên vai. Trên tay chú Lâm là món mì hoành thánh mà tôi thích. Lúc đó hai người đứng dưới ánh hoàng hôn, trông thật ấm áp, hệt như những bậc phụ huynh bình thường.
Lúc tôi chạy đến, mẹ cầm bài kiểm tra của tôi lật xem rồi nói:
"Con làm sai ít hơn hai câu so với lần trước, cũng tiến bộ rồi."
Tôi gật đầu không nói gì. Mẹ tôi vẫn luôn như vậy, nói năng lúc nào cũng nhẹ nhàng, nhưng thật ra mẹ còn hồi hộp hơn cả tôi.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, người đàn ông đó xuất hiện.
Tôi nhận ra ông ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mẹ chưa bao giờ giới thiệu trực tiếp với tôi, nhưng sự xuất hiện của ông ấy chưa bao giờ là "vô tình". Ông luôn tình cờ xuất hiện rất khéo léo - lúc chúng tôi băng qua đường, xếp hàng mua mì, sau giờ học đi tàu điện ngầm về nhà... Ông ấy như một sợi chỉ, luôn đứng ở nơi bí mật rồi tóm lấy chúng tôi.
Ngày đó ông đứng ngoài cửa kính, nhìn chúng tôi một lát sau đó đi vào giữa chặt tay mẹ.
Tôi nghe thấy ông nói: "Đi theo anh."
Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, chỉ thấy chú Lâm đứng dậy giữa hai người, nói: "Xin hãy tôn trọng cô ấy."
Mẹ tôi do dự một lát, rồi quay sang tôi, nói: "Con về với chú Lâm trước đi."
Lúc đó trông mẹ rất bình tĩnh, như đã đoán trước được chuyện này.
Tôi muốn đuổi theo họ, nhưng đã không làm vậy. Tôi biết rằng một khi cánh cửa đã đóng, những người đứng ngoài sẽ không nghe thấy gì cả.
Hai ngày sau đó chúng tôi chuyển nhà.
Đó không phải một cuộc thảo luận hay thương lượng - mà là một thông báo.
Căn nhà mới nằm ở khu Upper West Side, một căn hộ yên tĩnh trên tầng cao. Phòng ngủ của tôi có cửa sổ kính trong suốt sát sàn đến trần, một cái bàn cùng cả một bức tường kệ sách đầy ắp. Mẹ đã thay ga trải giường mới cho tôi, màu xanh navy có họa tiết ngôi sao.
Mẹ nói: "Con lớn rồi, đổi phòng nào cho phù hợp với con hơn."
Tôi gật đầu, không hỏi, cũng không nói gì nhiều.
Tối hôm đó, tôi khát nước nên dậy rồi đi vào bếp. Vừa bước ra phòng khách, tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ căn phòng đang đóng cửa. Ban đầu chỉ là tiếng cãi vã nho nhỏ, tôi cũng định không nghe. Nhưng không hiểu sao lại không tránh đi. Tôi nghe thấy giọng mẹ, trầm thấp đều đều, nhưng lại mang theo vẻ đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi.
Mẹ nói:
"Ban đầu anh dụ dỗ em, giờ lại cưỡng hi*êp em, còn muốn em làm tình nhân?..."
Sau khi nói câu đó, căn phòng bỗng im lặng vài giây. Cứ như thể có ai đó vừa hút hết không khí trong phòng. Tôi đứng đó, tay vẫn cầm chai nước chưa mở, hơi thở như nghẹn lại nơi cổ họng.
Tôi không biết họ đã nói bao nhiêu hay làm gì trong đó, tôi cũng không biết mình có nên tiếp tục nghe hay không.
Tôi quay trở lại phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cũng không bật đèn.Một lúc lâu sau, tôi vẫn không ngủ được. Đêm đó, tôi không thể ngủ.
*
Đèn bếp vẫn chưa tắt, tôi ngồi bên bàn ăn uống nước. Gió lùa vào từ khe cửa, nhẹ nhàng thổi tung chiếc khăn giấy bên cạnh. Nam Chi bước vào, mặc một chiếc áo khoác mỏng, ánh mắt tỉnh táo, không giống như vừa mới thức dậy."Sao con vẫn chưa ngủ?"
Tôi hỏi. Con bé không trả lời, chỉ đến ngồi xuống đối diện tôi.
"Có phải con...có chuyện gì muốn hỏi mẹ không?" Con bé gật đầu, rồi lắc đầu, sau đó ngẩng đầu lên, nói:
"Mẹ, con muốn biết, bố con là ai?"
Lúc đó, lòng tôi như hẫng lại, giống như đã đi qua mười mấy năm, lại lần nữa chèn ép tôi. Tôi không trốn tránh, cũng không hỏi lại.
"Con đoán được đúng không?" Tôi nói.
Con bé gật gật đầu.
"Chỉ là...... con muốn nghe mẹ nói." Giọng cô bé nhẹ như một cơn gió:
"Không phải vì con nhất định phải có 'bố', mà là vì con muốn biết tại sao mẹ chưa bao giờ nhắc tới."
Tôi nhìn chằm chằm vào cốc nước lạnh. Một lúc sau, mới mở miệng:
"Năm ấy mẹ 18 tuổi, quen một người, lúc đó không hiểu biết gì, không có ai dựa vào, người đó là người đầu tiên rất dịu dàng với mẹ, cũng là người đầu tiên làm mẹ động lòng."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó mẹ có con." Tôi nói: "Nhưng không nói cho người đó biết, sau đó...người đó biến mất, cả nhà di dân tới đây."
Con bé không vội hỏi chuyện, chỉ nhìn tôi, tôi biết con bé đang đợi tôi nói tiếp.
"Sau đó, người đó trở lại, xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta...mà con biết đấy."
"Con biết là ông ấy." Cô bé nhẹ giọng nói: "Thật ra con nên nói sớm, con luôn biết điều đó."
"Mẹ không biết phải nói với con thế nào." Tôi nói: "Không phải sợ con hận mẹ, mà sợ con càng thất vọng thêm."
"Mẹ" Cô bé bỗng nhiên nói: "Mẹ biết từ trước tới nay con chưa bao giờ hận mẹ mà, phải không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn con bé.
"Mẹ có quyền lựa chọn." con bé nói:
"Con có thể không hiểu hết mọi thứ, nhưng con tôn trọng điều đó."
*
Vài ngày sau, tôi nhận được thông báo tuyển sinh chính thức từ trường Horace Mann. Trong đó có thẻ học sinh, lịch học và thẻ giao thông trả trước trị giá hàng chục nghìn đô la.
Tôi không ngạc nhiên, cũng không từ chối.
Horace Mann là một thế giới khác.
Hầu hết học sinh đều là con cái của các gia đình thượng lưu ở New York: luật sư, nhà ngoại giao, nhà tài trợ nghệ thuật và những người sáng lập công nghệ. Mỗi người đều có cố vấn đại học riêng, mỗi cuối tuần đều làm các dự án tình nguyện hoặc nghiên cứu và viết lách.
Nhưng Theodore Kingsley thì khác.
Anh ấy là người mang đến ánh nắng mặt trời ngay khi bước vào lớp học. Không phải kiểu ánh sáng chói lòa, mà là ánh sáng trên ban công vào buổi chiều - yên tĩnh, sáng sủa cùng thoải mái. Chúng tôi gặp nhau trong nhóm hội thảo về lịch sử. Anh ấy ngồi cạnh tôi và chủ động nói với câu đầu tiên sau khi vào nhóm: "Em có thích viết theo góc nhìn nhân quả không? Anh có thể giúp em phân tích cấu trúc."
Anh nói chậm rãi, ánh mắt rất nghiêm túc.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu cùng nhau soạn bài, ghi chép cùng viết báo cáo trong thư viện. Mỗi khi anh hỏi đều rất chân thành, không bao giờ chiếm hết sự chú ý. Anh thường giữ chỗ cho tôi vào giờ ăn trưa, rồi cùng tôi xếp hàng đóng dấu sau giờ học.
Anh ấy là kiểu người nhẹ nhàng và vụng về, không giỏi nói những lời ngọt ngào, nhưng luôn xuất hiện khi bạn cần.
Có lần tôi vô tình làm đổ cốc cà phê ở cửa lớp học, anh đã giúp tôi lau sạch rồi đặt cốc của mình xuống cho tôi: "Anh không uống nhiều cà phê, sợ vị đắng."
Tôi cũng không nói với mẹ, Theodore đã đưa cho tôi một tấm thiệp nhỏ.
Trên đó viết:
"I don't know what you've been through. But I know this: you deserve soft places, and clear skies."
(Tôi không biết bạn đã trải qua những gì. Nhưng tôi biết điều này: bạn xứng đáng đến những nơi êm đềm và bầu trời trong xanh)
Tôi cất nó vào ví.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com