Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Dương Tiễn bị đồng hồ báo thức đánh thức, lúc anh cử động tay, chỗ nằm bên cạnh có chút lạnh lẽo. Mở mắt ra, thấy Tôn Ngộ Không không còn trong phòng mình nữa. Sau khi thay quần áo chỉnh tề, anh bước ra phòng khách liền trông thấy một bóng dáng đầy sức sống trên bãi cỏ, Dương Tiễn ngắm nhìn bên ngoài qua cửa sổ lớn từ trần đến sàn, thấy Tôn Ngộ Không đang cầm gậy sắt luyện tập một bộ 'gậy pháp'- cây gậy tuy dài nhưng trong tay cậu biến hóa khôn lường như vô hình. Tôn Ngộ Không nhảy dựng lên, xoay gậy thành một vòng tròn lớn quét mạnh trên mặt đất, khiến đống cỏ nát bay tứ tung.

"Em như vậy là giúp tôi tiết kiệm tiền mời người cắt tỉa."

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu, thấy Dương Tiễn đang đứng ở cửa, mỉm cười với cậu.

"Ca," cậu gọi một tiếng, nhớ đến chuyện tối qua, mặt đột nhiên đỏ bừng. Cậu đột ngột rời khỏi Tam Tinh Động, không chịu nổi nỗi nhớ nhà mà đi tìm Dương Tiễn. Nhưng khi tỉnh lại, cậu lại hối hận vì sao một thiếu niên mười bảy tuổi còn cần người ngủ cùng mình? Vội vàng chạy về phòng thay quần áo rồi luyện tập trong sân.

"Em chăm chỉ thế, dậy khi nào?"

"Em thức dậy lúc bốn giờ để luyện công, đã thành thói quen."

"Tôi thế này lại trông thật lười nhác." Dương Tiễn cười cười, "luyện xong chưa? Đến ăn sáng đi."

Sau khi cả hai người lẫn chó đã no bụng, Dương Tiễn lái xe đưa Tôn Ngộ Không đến trụ sở Lăng Tiêu.

Đứng trước tòa nhà chọc trời, Tôn Ngộ Không ngẩng đầu lên, không khỏi kêu to: "Tòa nhà này bao nhiêu tầng? Có thể xây thẳng lên trời được không?"

Theo Dương Tiễn vào thang máy, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại trước một văn phòng. Dương Tiễn suy nghĩ một chút, bảo Tôn Ngộ Không đứng ngoài chờ giây lát.

Anh gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nam: "Vào đi."

"Chú Dư," Dương Tiễn bước vào, kính cẩn gọi.

"Tiểu Tiễn a, mau ngồi mau ngồi!" Nam nhân tuổi độ tứ tuần mang kính đọc tin tức ngồi sau bàn nhìn thấy khách, vội vàng đặt đồ trong tay xuống, nhiệt tình chào đón: "Tiểu Miêu, đi lấy rượu ngon trong tủ, mau lên."

"Chú, không cần phiền ..."

Dư Đỉnh, giám đốc đào tạo, là quý nhân trong cuộc đời Dương Tiễn. Ông đã dậy Dương Tiễn từng bước cách tồn tại trong showbiz cũng như cách tiến lên trong cuộc sống. Ông đã cho anh khả năng trở thành người giỏi nhất, giúp anh tạo dựng hình ảnh riêng- mở ra một con đường cho anh. Có thể nói, không có Dư Đỉnh sẽ không có Dương Tiễn ngày nay.

"Minh tinh lớn như cậu khó gặp lắm, sao hôm nay lại nhớ đến chỗ này của tôi?"

"Là cháu bận quá, không có thời gian đến thăm chú."

"Được rồi được rồi, mấy lời này nói với người ngoài là được," Dư Đỉnh vẫy vẫy tay, "có việc gì?"

"Cháu muốn cho chú gặp một người mới."

"Người mới?"

Dư Đỉnh tặc lưỡi, đứng dậy từ ghế sofa bên cạnh Dương Tiễn, đi về bàn làm việc của mình. "Lý lão bạch cũng nói sẽ giới thiệu một người mới cho tôi," Dư Đỉnh lật những tập hồ sơ chất đống trên bàn, "đây đều là tư liệu tân binh bên công ty tuyển chọn đưa sang. Tiểu thịt tươi trong trẻo như nước, trang điểm xong cũng có vài phần tư sắc, đều tốt nghiệp trường danh giá cả, chỉ là không có thần thái. Người này, cả mặt dao kéo cứng quá, người này, một thân cơ bắp nhìn là biết luyện trong phòng gym ra, còn có đống này... cho dù có đóng gói sẵn sàng đưa ra, cũng có thể gây ra chấn động gì chứ? Giống cậu như vậy, đúng là càng ngày càng khó tìm."

Dương Tiễn đợi ông oán hận xong, mới nói: "Cháu và Trường Canh là cùng tiến cử một người."

"Ồ?" Dư Đỉnh có chút hứng thú, là ai mà khiến Dương Tiễn lẫn Lão bạch- hai người đều khá có phân lượng- tiến cử?

"Cậu ấy đang đợi bên ngoài. Chú, hay là gặp một chút?"

"Vậy gọi vào đi."

Khi Dương Tiễn mở cửa ra ngoài, Tôn Ngộ Không đang chơi đùa với cây gậy của mình một cách chán nản, mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Sau khi được gọi vào, cậu dĩ nhiên có chút sắc mặt không tốt với người đã bắt mình đứng đợi hồi lâu. Dương Tiễn lén lút siết chặt tay Tôn Ngộ Không, cậu bèn chiếu lệ nói: "Xin chào, Giám đốc Dư."

Động tác nhỏ này làm sao qua mắt Dư Đỉnh. Nhưng ông chẳng giận, trong lòng ngược lại trào dâng cảm xúc. Từ lúc dẫn dắt Dương Tiễn đến nay đã chín năm, rốt cuộc lại để ông lần nữa bắt được một viên ngọc thô. Dư Đỉnh cảm giác mình đã công thành danh toại rồi.

Có thể dạy Dương Tiễn, diễn xuất của Dư Đỉnh sao có thể kém. Ông vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn thiếu niên trước mặt: "Lý lịch của cậu đâu?"

Tôn Ngộ Không nhìn Dương Tiễn.

Khóe miệng Dương Tiễn giật giật, anh quên mất điều này.

"Chú, chú muốn biết gì cứ hỏi cậu ấy."

"Tên? Tuổi? Tốt nghiệp trường nào?"

"Tôn Ngộ Không, mười bảy tuổi, chưa từng đi học."

"Chưa từng đi học?" Dư Đỉnh nhìn Dương Tiễn bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Cậu ấy là sư đệ đồng môn của cháu, cũng là người luyện võ," Dương Tiễn ở bên cạnh giải thích, "cậu ấy có kỹ năng ngang bằng với cháu."

"Ồ? Vậy cho tôi xem chút bản lĩnh của cậu đi," Dư Đỉnh nói với Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không nhìn bốn phía văn phòng, cau mày nói: "Nơi nhỏ bé này sao có thể?"

Dư Đỉnh gác hai chân lên bàn, bộ dạng cậu liệu mà làm.

Tôn Ngộ Không khẽ bĩu môi, đi đến trước bàn Dư Đỉnh, cầm ống đựng bút bằng gốm sứ lên- trút cho đồ vật bên trong đổ đầy bàn, hít sâu một hơi rồi đập mạnh ống đựng bút vào đầu mình.

Pang một tiếng vang lên, tim Dương Tiễn khẽ thắt, tiếp theo là tiếng gốm sứ vỡ vụn rơi xuống đất.

Tôn Ngộ Không lúc lắc đầu cho mảnh vụn gốm rơi ra, nhìn Dư Đỉnh: "Được chứ?"

Dư Đỉnh kinh sợ một lúc, trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, "Việc tung hứng làm xiếc này với diễn viên không giống nhau. Cậu từng diễn xuất bao giờ chưa?"

"Đã từng," Dương Tiễn tóm lấy Tôn Ngộ Không đang thiếu kiên nhẫn về phía sau, "từng diễn vai thay thế cho Mã Văn, diễn xuất rất khá."

Dương Tiễn bỗng thấy hối hận khi để Tôn Ngộ Không mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình như vậy, nếu Dư Đỉnh có thể nhìn thấy thân hình hoàn mỹ Tôn Ngộ Không đã luyện võ nhiều năm, nhất định sẽ thêm điểm cho cậu.

Chẳng ngờ, mặt nạ bình tĩnh mà Dư Đỉnh đang giữ cuối cùng vỡ nát sau khi nghe câu này. "Hahahaha, vậy ra cậu chính là tiểu tử giả gái đi gây rắc rối trên phim trường? Ồ, cậu giỏi thật đó, cậu khiến Võ Đức tức giận đến rụt đầu, hahahaha cười chết tôi rồi..."

"... Lão già chết tiệt ông cười đủ chưa?!" Nếu không phải bị Dương Tiễn kiềm lại, Tôn Ngộ Không sớm đã ra tay đánh người, đúng là người ta kiêng kị chuyện gì liền khơi chuyện đó.

Dương Tiễn đứng kế bên nghe mà vã mồ hôi lạnh, lão già chết tiệt? Tôn Ngộ Không quả thật trời không sợ đất không sợ.

Dư Đỉnh cũng sửng người, nhìn Tôn Ngộ Không đang giận dữ phừng phừng, đột nhiên trong mắt sáng rỡ, vội vàng nhào đến trước tủ lật tung tìm đồ, bới đến nỗi cả mặt đỏ quạch mới ra một tập tài liệu.

"Chính là cái này! Chính là cậu ta!" Dư Đỉnh vứt kịch bản lên mặt bàn, kích động kêu lên mà chỉ vào Tôn Ngộ Không.

Dương Tiễn nheo mắt nhìn chữ lớn in trên tập giấy: Phá Cửu Trọng.

Kịch bản có hai nhân vật chủ chốt, một là Chiêu vương Tấn Dương (*), một là Tề Thiên- thủ lĩnh sơn trại, kẻ tự xưng vương vẫn luôn đối kháng với triều đình. Tấn Dương thân Vương gia cao quý, không truy cầu danh lợi. Khi chiến tranh nổ ra, hắn dẫn quân đi chinh phục và xông vào chiến trường, sau khi thiên hạ thái bình hắn sổng ẩn dật. Vào một ngày đi săn thì lạc đến địa bàn của Tề Thiên, bọn họ không đánh không quen biết, một Vương gia cao quý, một cường đạo sơn dã, thế mà chí hướng giống nhau, kết bạn kết bè. Về sau, bọn cướp ngày càng manh động, triều đình lo lắng nên lệnh Chiêu vương đi tấn công... Quân binh, mưu kế, quyền lực, lòng trung thành, huynh đệ, hồng nhan... Kịch bản này nếu quay thành phim chắc chắn sẽ là một tác phẩm hoành tráng. Vai Tấn Dương đã sớm giao cho Dương Tiễn, chỉ có Tề Thiên là mãi không tìm được người thích hợp. Có người hối thúc Dư Đỉnh mau quay, kịch bản hay như vậy, ai đóng người đó nổi. Dư Đỉnh không chịu, ông nói chưa tìm được diễn viên thích hợp, ông thà không quay chứ không muốn làm hỏng kịch bản.

(*) 晋旸 Tấn Dương viết khá giống 杨戬 Dương Tiễn.

"Chú Dư, chú..." Dương Tiễn khó tin mà nhìn Dư Đỉnh, "không phải là muốn Tôn Ngộ Không diễn.."

"Không sai, chính là Tề Thiên! Cậu ta chính là Tề Thiên!"

"Nhưng cậu ấy chưa có kinh nghiệm..."

"Cậu ta có thể vào vai bằng chính bản thân mình, vai diễn này là đo ni đóng giày cho cậu ta, tôi không nhìn nhầm! Vô luận là ngoại hình hay khí chất, quá phù hợp, quá thích hợp rồi! Vai này nhất định thuộc về cậu ta! Tôi bây giờ liền cho người đi thiết kế tạo hình cùng trang phục, tôi tự mình sửa kịch bản!" Nói xong liền gọi một cuộc điện thoại, bên kia vừa nghe máy ông đã vội vàng nói: "Quách Thân, Trực Kiên, hai người mau đến chỗ tôi, tôi có việc cần, nhất định phải gặp mặt trực tiếp, mau!"

Bỏ điện thoại xuống lại hỏi Dương Tiễn: "Gần đây công việc cậu thế nào?"

"Đợi quay xong bộ trong tay, còn hai, ba bộ đang xem xét. Trung gian sẽ có một vài buổi phỏng vấn tuyên truyền chi đó."

"Bộ trong tay còn bao lâu thì xong?"

"Nếu thuận lợi, cả tuyên truyền luôn thì cỡ hai tháng."

"Tốt!" Dư Đỉnh vỗ bàn, "cậu từ chối hết mấy dự án sau bộ đang quay, hai tháng này dốc sức bồi dưỡng tiểu tử kia, đợi cậu quay xong bộ hiện tại, chúng ta sẽ khai máy quay [Phá Cửu Trọng]!"

Thời gian hai tháng trôi mau, Dương Tiễn vì vội quay phim bận đến tối tăm mặt mũi, Tôn Ngộ Không cũng chẳng rảnh rang, cậu nhồi nhét những khóa học dành cho diễn viên, bao gồm giọng hát, lời thoại và cách diễn đạt. May thay, năng lực lĩnh hội của cậu rất tốt, dù dạy gì, cậu đều có thể tiếp thu từng chút, cậu cũng có thể ghi nhớ các lời thoại sau khi đọc một lần. Dư Đỉnh thậm chí còn lo lắng hơn, ông sửa kịch bản rất nhiều lần hòng theo đuổi sự hoàn hảo. Việc sửa kịch bản đã đủ đau đầu, còn phải giám sát tạo hình và phục trang của Tôn Ngộ Không, mỗi lần kiểm tra thành quả lớp huấn luyện của cậu, việc khó khăn nhất chính là kiên định giữ vững ý kiến đưa vai Tề Thiên cho một tên vô danh như Tôn Ngộ Không, cứ vậy hai tháng, đường chân tóc ông cũng lùi vài phân.

Không quan tâm quá trình có khổ cực ra sao, sau hai tháng, [Phá Cửu Trọng] chính thức long trọng khai máy.

Tôn Ngộ Không hai tháng huấn luyện bí mật được sáng tỏ, và cậu đã loại bỏ mọi nghi ngờ về mình bằng một sự ngạc nhiên tột độ.

....

"Tiểu tử, con ngỗng này là của ta." Thủ lĩnh sơn trại cưỡi ngựa trên đỉnh núi, giọng nói hung hăng.

"Nhưng mũi tên này là của tại hạ." Vương gia trẻ tuổi nhổ tên trên thân ngỗng xuống vẫy vẫy, cười một cái vô hại.

"Ít nói nhảm, vạn dặm chung quanh, bay trên trời bơi trong nước chạy trên đất, toàn bộ là của lão tử! Ngươi—một thân trang phục lụa là nữ tính cùng con ngựa dưới mông cũng thuộc về lão tử!"

....

"Nắm bắt không tệ," đằng sau máy quay, đạo diễn cùng trợ lý trường quay thấp giọng thảo luận.

Trên phim trường, hai người họ đang tỉ thí với nhau. Tôn Ngộ Không cùng Dương Tiễn đều sử dụng binh khí riêng của mình- là gậy và thương. Sau nhiều năm, cả hai đã muốn tranh tài từ lâu, tình cờ có được cơ hội này liền vô tình nhập tâm. Bọn họ đều có nền tảng võ thuật, không hề phô trương nắm đấm hay thủ đoạn. Họ chiến đấu bằng thương và gậy, hai người đánh nhau hăng say đến chân thành, những người ngoài phim lại xem càng nhiệt tình hơn. Đạo diễn đã lâu chưa được xem một cảnh tỉ thí chân thực như vậy, căng thẳng đến mức mải mê quên gọi cắt.

"Ây cha cắt cắt cắt—mau cắt!"

"Chang—" Binh khí hai người giao nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, do dự mà thu tay.

"Sư huynh càng lợi hại rồi." Tôn Ngộ Không cười cười.

"Lợi hại? Sém tí bị em đánh bay binh khí," Dương Tiễn nhìn bộ dạng tự đắc của cậu, liền phối hợp khen một câu, quả nhiên Tôn Ngộ Không chẳng giấu được vẻ tươi cười.

"Các cậu ở đó nói cái gì? Mau qua dặm lại hóa trang chuẩn bị cho cảnh sau!" Dư Đỉnh gọi họ.

"Không ngờ một lần liền qua, người này thật sự là tân binh sao?" Đạo diễn xem lại cảnh vừa quay, khen không ngớt miệng.

Với tốc độ này, nhắm chừng đóng máy trước một, hai tháng so với kế hoạch cũng không phải không thể.

-x-

Tác giả: Leoswift

Dịch: Sen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com