Chương 135
Ba người đã đổi địa điểm khi thảo luận chi tiết về vụ án, đổi sang xe của Hạ Chi Quang. Chỗ này vừa bí mật vừa an toàn, không lo Hứa Tín Nhiên chạy trốn, cũng không sợ có người nghe trộm.
"Tại sao các cậu lại muốn tìm hiểu sòng bạc kia? Đây không phải việc của đại đội trị an sao? Dù thế nào cũng không đến lượt cảnh sát hình sự xử lý đâu nhỉ?" Tuy phòng tuyến tâm lý của Hứa Tín Nhiên đã bị đột phá, nhưng nhìn ra được, hắn vẫn muốn vùng vẫy một chút.
"Hỏi anh thì anh cứ nói đi." Ghế tựa của vị trí phó lái được hạ xuống, Hoàng Tuấn Tiệp gối tay ra sau gáy, nằm dài trên ghế, nhìn trần xe từ dưới lên trên, lười nhác lên tiếng "Nếu anh thật sự muốn làm gián điệp cho chúng tôi, lấy công chuộc tội, hướng tâm với đảng, phía cảnh sát cũng có thể chia sẻ cho anh về phương hướng phá án..."
Hứa Tín Nhiên lập tức ngậm miệng.
Gián điệp không phải công việc tốt đẹp gì.
Hắn còn không muốn vì một chút tò mò ít ỏi mà đưa mình vào trong nguy hiểm đâu.
"Sòng bạc Quyên Sơn... Tôi nghĩ nơi mà các cậu nói hẳn là sòng bạc Lai Phúc." Hắn sắp xếp lại mạch suy nghĩ "Bình thường không mở, chỉ mở vào cuối tuần. Nhưng cũng không phải cuối tuần nào cũng mở. Tổng thể mà nói, một tháng sẽ mở cửa khoảng 3-5 lần, vào buổi tối trước ngày mở cửa, có người sẽ gửi ám hiệu đến điện thoại di động để thông báo cho khách."
Trịnh Học Vọng cũng đã từng nhắc đến chuyện gửi ám hiệu.
Chỉ là dù sao Trịnh Học Vọng mới vừa tham gia đánh bạc, không thể hiểu rõ sòng bạc Lai Phúc bằng Hứa Tín Nhiên được.
"Ai đã liên lạc với anh?" Hạ Chi Quang hỏi.
Đã đến nước thẳng thắn với nhau, Hứa Tín Nhiên cũng không che che giấu giấu, hào phóng mà mở ra giao diện WeChat, chỉ vào một người liên lạc trong số đó.
Hạ Chi Quang cầm lấy xem, ID của người liên lạc là "Lão ngư Quyên Sơn", nội dung trao đổi với Hứa Tín Nhiên chủ yếu là:
"Chú em, trong hồ lại thả cá bột, tới không?"
"Chú em, buổi sáng có người câu được con cá hổ nặng những 5 cân, vận may này quá tuyệt, toàn trường ồ lên, chú có thời gian thì nhanh chóng tới đây, sờ đuôi cá hưởng ké vận may nào."
"Đã lâu không gặp, chú em bận đi làm à? Bỏ ra chút thời gian tới đây, anh mời chú ăn cơm!"
Nhìn từ bên ngoài, đây đều là tin nhắn mà bạn câu cá gửi cho Hứa Tín Nhiên, nhưng rõ ràng, cái gọi là "bạn câu cá", chẳng qua chỉ là người mối lái của sòng bạc.
Hứa Tín Nhiên giải thích sơ qua về những từ lóng này: "Cá hổ nặng năm cân, là chỉ có người trúng được giải thưởng lớn của máy đánh bạc trong sòng bài, loại vận may này rất hiếm có, thường thì mỗi khi nó xuất hiện, tất cả mọi người đều sẽ gấp gáp cược một ván, muốn ké chút may mắn."
"Tôi có một câu hỏi." Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên nhìn sang, ánh mắt đang nhìn trần xe chuyển sang nhìn Hứa Tín Nhiên.
"Chuyện gì?" Hứa Tín Nhiên lại hơi liếc sang chỗ khác, không muốn đối diện với Hoàng Tuấn Tiệp. Sự "đê tiện" của Hoàng Tuấn Tiệp khi nãy đã để lại bóng ma trong tâm trí hắn.
"Bình thường anh có dùng Baidu không?"
"Có" Hứa Tín Nhiên "Làm sao vậy?"
"Chưa từng tìm kiếm từ khóa "cạm bẫy máy đánh bạc" sao?" Hoàng Tuấn Tiệp khó hiểu.
Trên thực tế, máy đánh bạc, máy chơi game, tất cả cạm bẫy của các loại máy tương tự đều giống nhau như đúc: Người đứng sau màn có thể trực tiếp thiết lập xác suất trúng thưởng. Sòng bạc muốn có người trúng thưởng lúc nào, người trúng thưởng sẽ xuất hiện lúc đó.
Cũng không riêng gì máy đánh bạc, roulette, blackjack, xúc xắc, v.v. đều như vậy, đều có thể che giấu mánh khóe.
Cược mười thua chín là bởi vì sao? Bởi vì sòng bạc vĩnh viễn gian lận.
Cứ tưởng mình đang ngồi cùng mâm thi đấu với sòng bạc, trên thực tế sòng bạc chỉ xem mình như một chú cừu non chờ bị làm thịt.
Muốn béo muốn gầy, muốn mổ thịt vào lúc nào, đều do hắn quyết định.
"..." Hứa Tín Nhiên lặng im không nói. Hắn không biết những thứ này sao? Hắn đương nhiên biết những thứ này. Chẳng qua đã nghiện rồi, không cai nổi.
"Sòng bạc ở đâu?" Hạ Chi Quang không có hứng thú với quá trình biến đổi tâm lý khi đánh bạc của Hứa Tín Nhiên, trực tiếp hỏi chuyện quan trọng.
"Tôi..."
Hứa Tín Nhiên mới nói một chữ, Hoàng Tuấn Tiệp đã thay hắn bổ sung vế còn lại.
"Đừng nói anh không biết. Dựa theo tính cách của anh, chắc hẳn đã từng nhiều lần lặng lẽ đi tới."
"... Đúng vậy. Cậu cảnh sát này thật hiểu tôi." Hứa Tín Nhiên cười cười "Không sai, tuy toàn bộ toa xe đã bị bịt kín, nhưng vẫn có thể khai thác rất nhiều chi tiết, xuất phát từ một chút hiếu kỳ, tôi đã lén lút đi tới nhiều lần."
...
Hai người coi như hài lòng với sự thức thời của Hứa Tín Nhiên, hẹn rõ 10 giờ sáng ngày mai gặp nhau ở Quyên Sơn.
Đến ngày hôm sau, hai người tới Quyên Sơn sớm hơn một chút.
Quyên Sơn vẫn có chút khác biệt so với nội thành, vừa đặt chân đến đây, đất rộng người thưa, phía sau là núi, phía trước là biển, ngư trường nối liền với biển rộng, vọng ra xa, mặt biển cùng bầu trời như được hợp nhất với nhau, sóng xanh vô tận.
Hoàng Tuấn Tiệp đứng đón gió biển một lát ở bến tàu rất được khách câu cá yêu thích, trầm tư suy nghĩ: "Anh đang nghĩ tới một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Hạ Chi Quang nói, cậu không đứng chung một chỗ với Hoàng Tuấn Tiệp mà đi tới đi lui trên đường, trong chốc lát lại nhìn ngẩng đầu nhìn camera giám sát được phân bố ở nơi này.
"Trịnh Học Vọng nói sau khi lên xe nửa tiếng là có thể đến nơi, chúng ta đi thẳng từ nội thành tới nơi này còn chưa hết nửa tiếng, lại tính thêm cả thời gian vòng đi vòng lại để làm rối khách trong xe, có thể trực tiếp đưa ra một kết luận —— Cứ điểm thực tế của sòng bạc Lai Phúc, thật ra ở ngay gần đây."
"Nhưng tại sao sòng bạc lại muốn đặt cứ điểm ở gần đây chứ?" Hoàng Tuấn Tiệp nói "Nơi này dân cư thưa thớt. Ít người, làm chuyện gì cũng dễ thấy, cũng có nghĩa khả năng bị phát hiện sẽ tăng cao, nghiêm trọng hơn, thậm chí còn không hút khách, hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu về vị trí "nơi ẩn náu tốt nhất là chốn thành thị đông đúc" của các sòng bạc."
"Lại còn "nơi ẩn náu tốt nhất là chốn thành thị đông đúc" nữa cơ." Hạ Chi Quang cười khẩy "Tương ứng, việc cách xa khu vực thành thị cũng đại biểu ý nghĩa làm một vài động tác nhỏ sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện, tỷ như vặn hướng quay của các camera giám sát ở đây, tạo thành điểm mù của CCTV, cũng rất đơn giản."
"Tạo được điểm mù của CCTV rồi?" Hoàng Tuấn Tiệp nghe vậy thì quay đầu lại.
"Điểm mù rất lớn." Hạ Chi Quang tùy tiện đưa ra ví dụ "Nguyên một hàng voi đi ngang qua chỗ này cũng chưa chắc đã bị camera quay lại được."
"Thế thì còn hiểu được." Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu.
Đi tới đi lui một vòng, lại phân tích tình huống trước mắt, thế nhưng cũng mới hơn chín giờ, cách thời gian bọn họ hẹn gặp Hứa Tín Nhiên còn gần một tiếng.
"Em có mệt không?" Hoàng Tuấn Tiệp hỏi Hạ Chi Quang.
"Không mệt. Anh mệt à? Lên xe ngủ một lát đi." Hạ Chi Quang trả lời.
Tuy nhiên, Hoàng Tuấn Tiệp đã sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi tốt hơn rồi. Anh thuê một tấm bạt từ quán bar phía trước, tìm một miếng đất không tồi, trải bạt xuống, vẫy tay gọi Hạ Chi Quang đi qua tựa như mèo cầu tài:
"Vốn còn muốn thuê thùng câu cá..."
"Đi làm mà." Hạ Chi Quang nghiêm mặt.
"Cho nên anh mới thuê mình cái này thôi. Tắm nắng một lát, ngủ thêm một giấc, vừa có thể bổ sung canxi lại vừa có thể nghỉ ngơi."
"Thật sự cần bắt đầu dưỡng sinh từ bây giờ sao?" Hạ Chi Quang không nghiêm mặt nổi nữa.
"Cái này gọi là đã có chuẩn bị trước, ngày sau không vội vàng." Hoàng Tuấn Tiệp "Em nằm chung một lát không?"
Hạ Chi Quang lắc đầu, chỉ ngồi xuống với anh.
Hoàng Tuấn Tiệp thoải mái nằm xuống trước, nằm được một lát lại cảm thấy mình cần một chiếc gối, vì vậy dịch đầu sang, lặng lẽ dịch lên đùi Hạ Chi Quang.
Anh mở to mắt nhìn lên bầu trời.
Mặt trời lúc chín giờ sáng còn chưa quá chói chang, nhưng cũng đã tỏa ra muôn ngàn tia sáng tốt lành.
Hoàng Tuấn Tiệp chớp mắt, điểm sáng trong đồng tử của anh tỏa ra một đường tựa như cạnh cầu vồng.
"Hạ Chi Quang."
"Sao thế?"
"Đưa tay cho anh."
Anh kéo tay của Hạ Chi Quang, đặt trước mắt mình, điều chỉnh vị trí, để những đầu ngón tay thon dài trên bàn tay này vừa đúng cạnh cầu vồng mà anh nhìn thấy.
Hệt như ma thuật.
Tựa như Hạ Chi Quang ——
Trong màn đêm tối tăm lạnh lẽo, một ma thuật nho nhỏ mà tinh xảo, rực rỡ mà diễm lệ, một ma thuật trêu chọc lòng người.
Hạ Chi Quang ấn ngón tay xuống.
Che lại đôi mắt Hoàng Tuấn Tiệp, che lại ánh mặt trời làm phiền đến đôi mắt này.
*
Tranh thủ chợp mắt dưới ánh mặt trời tựa như thời gian chuồn khỏi kẽ ngón tay, gần như không cảm nhận được bao nhiêu.
Nói chung, đến khi Hoàng Tuấn Tiệp giống như đột ngột tỉnh lại từ trong trầm tư, tiếng động cơ ô tô phía xa đã bị gió biển xen lẫn vị mặn nhàn nhạt thổi vào bên tai, anh mở mắt nhìn về phía trước, cuối con đường, chiếc Volkswagen Jetta màu xanh lam càng lúc càng bắt mắt.
Mười giờ sáng, không sớm một phút cũng không muộn một phút, Hứa Tín Nhiên đến điểm hẹn đúng giờ.
Ba người không nói lời thừa thãi, trực tiếp xuất phát.
Xe của Hứa Tín Nhiên đi đầu, quen cửa quen nẻo mà dẫn Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang lái xe tới Quyên Sơn, lại quanh co vòng vèo trên đường sá Quyên Sơn, chỉ qua một lát, từ đường quốc lộ vẫn có lắp đặt CCTV, bọn họ đã hoàn toàn rẽ vào một đường mòn nhỏ còn chưa được chính thức khai phá.
Nhưng trên con đường mọc đầy cỏ dại này, quả thật có dấu vết bánh xe đã đi qua rất nhiều lần.
Đương nhiên, nơi này hoàn toàn không có camera giám sát.
Chạy dọc theo đoạn đường núi xóc nảy này khoảng năm, sáu phút, Hoàng Tuấn Tiệp nghe thấy có âm thanh loáng thoáng truyền tới từ phía trước. Nhưng cách quá xa, tiếng ồn ào vừa nhỏ vừa loạn, anh còn chưa phân biệt được: "Phía trước là chỗ nào?"
"Chợ thực phẩm." Hạ Chi Quang đưa ra đáp án.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự tai thính mắt tinh không trả lời sai, sau khi chiếc xe hoàn toàn rời khỏi con đường lắc lư chao đảo, phía trước rộng rãi mênh mông, một khu chợ thực phẩm ngoài trời đã hiện ra trước mắt.
Lúc này Hoàng Tuấn Tiệp ồ lên một tiếng: "Là một làng nhỏ."
Chỉ thấy cách phía trước không xa có một khu chợ thực phẩm ngoài trời to như một sân bóng rổ, tiếng rao hàng, tiếng gà vịt, tiếng cười nói trong chợ cùng hội tụ thành tiếng ồn ào mà Hoàng Tuấn Tiệp vừa mới nghe thấy từ đằng xa; liếc ra xa hơn, là những con đường đất ở vùng nông thôn, là những căn nhà trệt một tầng, hai tầng cũng những căn nhà nhỏ. Nhà ở lác đác thưa thớt, không nhìn thấy cửa hàng nào, trông vừa lạc hậu vừa đổ nát.
Là một ngôi làng ven biển nho nhỏ núp mình sau Quyên Sơn.
Lúc này, chiếc Volkswagen Jetta màu xanh lam đột nhiên dừng lại.
Điện thoại di động của Hạ Chi Quang đổ chuông, cậu ấn nhận, sau đó, giọng nói của Hứa Tín Nhiên vang lên trong buồng xe.
"Tới đây thôi."
"Có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ..." Qua một buổi tối, có vẻ Hứa Tín Nhiên đã tính toán rõ ràng lợi hại được mất, lúc này hắn ung dung thong thả phân tích lợi và hại "Cảnh sát cũng nhìn thấy, phía trước là một ngôi làng nhỏ, người ngoài đi vào sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Lúc trước tôi từng tới đây, dân làng đã quen mặt. Hiện tại lại cùng các cậu đi vào, không chỉ không thể giúp các cậu phá án, ngược lại sẽ kéo chân của các cậu, làm tăng nguy cơ bại lộ của các cậu, cho nên chúng ta cứ tách ra ở đây đi."
"Địa điểm cụ thể của sòng bạc." Hạ Chi Quang cũng không tức giận, chỉ sắc bén mà đưa ra vấn đề quan trọng nhất.
"Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật..."
Lời nói của Hứa Tín Nhiên bị tiếng cười mỉa mai chế nhạo của Hoàng Tuấn Tiệp cắt đứt.
Tuy nhiên, nói chuyện điện thoại ở khoảng cách xa, lại không bị áp lực như khi đối mặt trực tiếp, Hứa Tín Nhiên có vẻ thành thạo điêu luyện hơn rất nhiều. Hắn tự nói nốt những gì mình đã cắt ngang:
"... Tôi không có lý do gì mà phải đi từng nhà để xem sòng bạc ở đâu. Tôi chỉ có thể nói, tôi vẫn luôn ngửi thấy một vài mùi hương."
Rõ ràng, Hứa Tín Nhiên đã để lại một đường lui.
Trong cuộc trò chuyện cùng hắn, ngay cả hai chữ "đánh bạc" cũng là do người ngoài cuộc nhắc tới, hắn chưa từng để bản thân dính dáng đến cờ bạc, vô cùng cẩn thận, còn lo lắng cảnh sát sẽ gài hắn nói rồi ghi âm định tội hắn.
"Mùi gì?"
"Mùi của chợ thực phẩm." Hứa Tín Nhiên nói "Đúng rồi, địa điểm là một căn nhà trệt một tầng, cửa sổ đều bị rèm cửa hoa màu xanh đậm che lại, rèm cửa sổ bị đóng đinh vào tường."
Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang liếc mắt nhìn nhau.
Cũng không khác lắm.
Ngôi làng nhỏ như vậy. Hứa Tín Nhiên nói có thể ngửi thấy mùi của chợ thực phẩm, vậy chứng minh sòng bạc gần ngay bên cạnh chợ thực phẩm, hơn nữa hắn còn nói đến vấn đề rèm cửa sổ —— Vậy thì chỉ cần bọn họ tiến vào, lái quanh chợ thực phẩm một vòng, chắc chắn có thể tìm được vị trí cụ thể của sòng bạc.
"Chỉ có thế thôi? Người anh em, bây giờ anh không chủ động hợp tác với lực lượng cảnh sát, đợi đến khi cảnh sát trải qua trăm cay ngàn đắng, loại bỏ muôn vàn khó khăn để tìm được sòng bạc, lấy được chứng cứ, phần tử có tiền án đánh bạc như anh..."
Nhưng Hoàng Tuấn Tiệp vẫn cười khẩy uy hiếp. Đối với loại hồ ly như Hứa Tín Nhiên, không cần biết hắn còn giấu chuyện gì hay không, vẫn phải uy hiếp trước đã, dù sao người sợ cũng không phải mình.
"Cảnh sát nói chuyện phải có chứng cứ, tôi tham gia đánh bạc lúc nào?" Hứa Tín Nhiên thề thốt phủ nhận, nhưng hắn lại nhanh chóng cung cấp một manh mối mới "Nhưng các cậu vừa nói thế, tôi lại nhớ ra một chuyện..."
Còn giấu chuyện thật này.
Hai người cạn lời.
"Sao vừa nãy không nói, bây mới giờ nói?" Hạ Chi Quang không hài lòng.
"Không phải tôi cố ý không đề cập tới, là chuyện này có chút khác thường..." Hứa Tín Nhiên suy ngẫm trong chốc lát "Có một lần... Không giống như những lần khác, chỉ có duy nhất một lần... Tôi ngửi thấy được mùi thối ở bên đó."
"Mỗi ngày chợ thực phẩm đều có mùi thối." Hoàng Tuấn Tiệp nói. Như hiện tại chẳng hạn, bọn họ còn chưa vào làng đã ngửi thấy mùi thối bay tới từ chợ thực phẩm.
"Ngày đó chợ thực phẩm đóng cửa." Hứa Tín Nhiên nói "Mùi thối đó, không giống mùi thối trong chợ thực phẩm."
"Vậy là mùi gì."
"Tôi nghĩ" Hứa Tín Nhiên nói "Là mùi xác thối."
Câu nói đột ngột này khiến hai người lập tức trở nên cảnh giác.
Hạ Chi Quang mở miệng: "Xác thối?"
"Đúng, chợ thực phẩm cũng có mùi cá tanh, mùi tôm thối, mùi lợn chết cừu chết, thế nhưng mùi của chợ thực phẩm rất hỗn tạp, không thuần bằng mùi thối rữa của chất hữu cơ."
"Anh ngửi thấy được từ khi nào?" Hoàng Tuấn Tiệp truy hỏi "Anh cảm thấy sòng bạc đánh chết người rồi giấu thi thể sao?"
"Ngửi thấy được từ chủ nhật tuần trước nữa." Hứa Tín Nhiên nói "Về phần có phải là người trong sòng bạc hay không... Tôi cảm thấy không phải. Xuất phát từ nhạy cảm nghề nghiệp, khi ngửi thấy mùi này tôi đã đặc biệt chú ý quan sát những người xung quanh. Nhưng từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu, còn thảo luận chợ thực phẩm không mở, rốt cuộc cái mùi này bay tới từ chỗ nào."
"Đương nhiên" Hứa Tín Nhiên lại nói "Có thể cũng không hẳn là mùi xác thối, mà là mùi thối rữa của những con vật lớn. Cùng là chất hữu cơ thối rữa, ngửi vào cũng không có khác biệt lắm."
Hai người lại hỏi thêm vài câu, sau khi xác định đã vắt kiệt những gì Hứa Tín Nhiên biết mới coi như thoả mãn.
Đến khi chiếc xe ô tô màu xanh lam quay đầu rời đi, Hoàng Tuấn Tiệp khoanh tay ôm ngực, nhìn thẳng vào kính chắn gió của chiếc xe.
Hạ Chi Quang: "Anh đang nhìn gì thế?"
"Nhìn ngôi làng." Hoàng Tuấn Tiệp "Em có cảm thấy ngôi làng này hơi quen quen không?"
Hạ Chi Quang nhìn về phía trước hai lần, khách quan nói: "Em chưa từng tới ngôi làng này."
"Không phải vấn đề đã từng tới hay chưa, là vấn đề cảm giác ——" Hoàng Tuấn Tiệp "Về mặt cảm giác, anh cảm thấy rất quen thuộc, em cảm thấy thế nào?"
Hạ Chi Quang nhìn về phía trước, từng đôi mắt, từng đôi mắt đến từ khu chợ, ánh mắt bán đồ ăn, ánh mắt mua thức ăn, ánh mắt như có như không, xuyên qua khoảng cách giữa bọn họ, thậm chí xuyên qua cửa kính cùng vỏ xe.
Đột nhiên.
"Bụp!"
Một cục bùn đen xẹt qua võng mạc, đập mạnh vào cửa kính chắn gió của ô tô, dòng nước bẩn thỉu trượt xuống trước, sau đó là những đốm bùn rải rác, cuối cùng là xác cá chết, đầu tôm chết, cũng dần dần trượt ra khỏi bùn.
Hạ Chi Quang cùng đôi mắt xám trắng của cá tôm nhìn nhau một lát, sau đó cậu đưa mắt sang, nhìn về phương hướng đã ném cục bùn tới đây.
Trên bãi biển phía dưới con đường, một đứa trẻ ngăm ngăm đen đang ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang.
Ánh mắt của ba người va phải nhau.
Đứa trẻ nhếch mép, để lộ hàm răng trắng, nở một nụ cười xấu xa.
Đương nhiên quen rồi.
Hạ Chi Quang nhìn đứa nhỏ trước mặt, lại nhìn những người lớn ở đằng xa, bình tĩnh mà nghĩ.
Tuy trước giờ chưa từng tới, thế nhưng ngôi làng này vừa giống như ngôi làng mà Hề Lôi đã sinh sống, lại giống như những ngôi làng mà cậu từng bước vào trong lúc truy quét tội phạm ma túy.
Có lẽ mỗi ngôi làng đều có bí mật, để bảo vệ bí mật của riêng mình, dân làng đều thể hiện ác ý cực kỳ giống nhau đối với những người ngoài muốn bước vào làng.
...
"Rất tốt." Nhìn vết bẩn trên của kính chắn gió, Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên nói.
"Ồ?"
"Bởi vì có điều sợ hãi, cho nên lòng mang ác ý." Hoàng Tuấn Tiệp "Nói cách khác, trong làng chắc chắn có giấu giếm một vài bí mật mà chúng ta muốn biết."
"Chỉ vì một sòng bạc ngầm trong thôn, đáng để làm ra động tĩnh lớn như vậy sao?" Hạ Chi Quang mở cần gạt nước, rửa sạch bùn cát bám trên kính chắn gió.
"Ai nói chỉ có một sòng bạc?" Hoàng Tuấn Tiệp nói.
Hạ Chi Quang khởi động xe.
"Ý anh là —— "
"Có thể huy động cả làng đồng thời bài xích người ngoài, chỉ có tình nghĩa thôi là không đủ, vẫn phải có lợi ích, nếu đã có lợi ích, vậy lại phải tính toán phân chia lợi nhuận, một sòng bạc không nuôi nổi nhiều người như vậy, một loạt sòng bạc thì sao?"
Động cơ vang lên, xe khởi động, đàng hoàng chạy qua chợ thực phẩm ngoài trời rồi quay vào trong làng.
Hai người chịu đựng ác ý vô cớ đến từ trong làng, thế cuộc cũng vô hình trung xoay chuyển, bọn họ không sợ, dân làng sẽ phải sợ, ánh mắt dân làng nhìn về phía chiếc xe cũng từ quang minh chính đại lúc ban đầu chuyển sang lòe lòe nhấp nháy, giống như cục bùn bị đứa trẻ ném ra khi nãy, sau khi bị nước rửa mưa trôi đã không còn rõ ràng như vậy nữa, nhưng vẫn cứ để lại vết nhầy trên cửa kính, tựa như vết côn trùng bò qua...
Ngôi làng rất nhỏ, lúc trước lại có lời giới thiệu của Hứa Tín Nhiên, xe đi được vài chục mét, Hoàng Tuấn Tiệp đang nhìn chằm chằm các ngôi nhà dọc hai bên đường làng bỗng nói: "Kìa."
Không cần Hoàng Tuấn Tiệp nhắc nhở, Hạ Chi Quang cũng đã nhìn thấy địa điểm mấu chốt.
Hai người đang dừng lại ở một ngã tư đường.
Ngay phía trước ngã tư có một cột mốc đường, trên cột mốc đường có khắc ba chữ "Ngõ Táo Tàu", sau cột mốc đường là một đường hầm, lòng đường rộng chừng hai chiếc ô tô đỗ song song với nhau, lại nhìn sang hai bên, trái phải đều là nhà cửa, gần ngã tư nhất là một căn nhà trệt một tầng, có thể nhìn thấy một cây táo tàu rất cao phía sau nhà trệt, còn cửa sổ đối diện với hai người thì bị rèm cửa hoa màu xanh đậm che kín mít.
Ngôi nhà này, sẽ là địa điểm đánh bạc mà Hứa Tín Nhiên đã nói sao? Hai người đều để lại ký hiệu trong lòng, nhưng không hề vội vã.
Bọn họ tiếp tục lái xe, lái quanh làng một vòng, kiểm tra từng ngôi nhà một, xem còn có những căn nhà có điều kiện tương tự ở nơi khác hay không.
Sau một vòng dạo quanh, kết quả hơi ngoài dự đoán của mọi người.
Ngoại trừ căn nhà đã nhìn thấy ở Ngõ Táo Tàu lúc trước, không hề tìm thấy căn nhà nào có điều kiện tương tự.
Vậy thì cơ bản có thể phán đoán căn nhà ở Ngõ Táo Tàu lúc trước chính là sòng bạc, thế nhưng ——
"Lạ thật đấy. Sao ngoại trừ căn nhà đầu tiên mà chúng ta nhìn thấy, những chỗ khác đều không giống sòng bạc chứ?" Một dấu chấm hỏi nhỏ xuất hiện trên đầu Hoàng Tuấn Tiệp, dấu chấm hỏi nhỏ lại sinh ra rất nhiều dấu chấm hỏi nho nhỏ "Nếu như chỉ có một sòng bạc, vậy thì trong này không phải làng cờ bạc, cũng không lợi ích từ dây chuyền cờ bạc, thế tại sao những người này lại có thái độ thù địch với chúng ta lớn như vậy? Chắc không phải còn giữ bí mật nào khác đâu nhỉ?"
"Chuyện này về sau lại nghĩ." Hạ Chi Quang bình tĩnh nhìn gương chiếu hậu "Xử lý mục đích của chuyến đi này trước đã."
Nói rồi, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, lái một vòng, bọn họ lại trở về Ngõ Táo Tàu, rèm cửa hoa màu xanh đậm đang ở phía trước không xa, đưa tay là có thể chạm vào. Lúc này, lại nhìn về con ngõ giữa các căn nhà trước mặt, cùng lối đi phủ đầy hoa cỏ phía sau nhà, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đã biết mình phải làm gì tiếp theo rồi.
*
Một chiếc xe ba bánh dùng để giao hàng đã được lắp ráp lại, chạy bình bịch qua mặt đường.
Ngoại trừ người lái xe ở phía trước, còn có ba người chen chúc trong thùng chở hàng nho nhỏ.
Một người tên là lão Tề, bốn mươi tuổi, ngồi một mình bên trái.
Một người tên Than Đen, người cũng như tên, đen như than, nhỏ tuổi hơn lão Tề rất nhiều, chỉ khoảng hai mươi tuổi; bên cạnh Than Đen là một người đàn ông cường tráng hơn, nhưng cũng còn rất trẻ, hắn tên Đầu Hổ, biệt danh này có lẽ xuất phát từ hình xăm của một con hổ đang há miệng rít gào trên phần vai cùng phần cổ của hắn.
Ba người đàn ông to lớn chen chúc trong một thùng xe nhỏ, nhìn ra mặt đường thông qua cửa sổ xe đang mở.
Thật ra mặt đường cũng không có gì đáng xem, từ lúc sinh ra cho tới giờ, họ đã nhìn hơn hai mươi năm, cành cây nào, cục đá nào giữa hai ven đường lại chưa từng bị bọn họ chơi đùa?
Đáng để nhìn là một chiếc xe việt dã đang chạy phía trước, cùng với hai người hoàn toàn không phù hợp với thôn làng đang ngồi trong xe.
Hai người đột nhiên tới ngôi làng này giống như hai cái bóng đèn tròn công suất lớn rơi vào căn nhà tối đen như mực, bất chợt lóe lên khiến lòng người sợ hãi.
Cảm giác hoảng hốt nho nhỏ này hòa chung với tiếng động cơ ầm ầm của xe ba bánh, hòa chung với cảm giác xóc nảy trên xe, khiến Than Đen không nhịn được mà lên tiếng: "Hai thằng này rốt cuộc tới đây làm gì, lượn quanh làng hai, ba vòng rồi, có ý gì đây? Ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm?"
"Có lẽ chúng ta cả nghĩ quá rồi." Đầu Hổ ồm ồm nói "Lượn quanh một vòng cũng không rẽ về phía đó, không chắc phải tới vì "cái kia" đâu."
"Cẩn thận là trên hết..." Lão Tề nói "Quan sát thêm đã."
"Cái kia" là bí mật chung của những người trong làng họ, mà hắn, là người là người đầu tiên tiếp xúc với bí mật này, nhiều năm như vậy vẫn luôn dựa vào "cẩn thận" cùng "thận trọng".
"Lại về Ngõ Táo Tàu, tôi thấy chúng nó tới vì Tai Sứt cùng sòng bạc hợp tác với người ngoài kia đấy."
Giọng nói thứ tư vang lên trong buồng xe, người nói chuyện lần này là người phụ nữ đang lái xe, người phụ nữ cũng khoảng bốn mươi tuổi, là vợ của lão Tề, gọi Đại Yến. Từ xưa tới giờ, một cặp vợ chồng muốn sống tốt với nhau, hoặc là tính cách giống nhau, hoặc là bổ sung cho nhau.
Hai vợ chồng lão Tề cùng Đại Yến là trường hợp điển hình của tính cách bổ sung cho nhau.
Lão Tề cẩn thận dè dặt, Đại Yến hùng hùng hổ hổ, trong ngày thường, đám dân làng này lại phục Đại Yến hơn là lão Tề.
"Hóa ra là phiền phức mà thằng Tai Sứt rước lấy." Đầu Hổ xoa quả đầu trọc lốc như lưu manh của mình "Sòng bạc có liên quan gì đến chúng ta đâu, hay là mặc kệ đi? Một năm qua Tai Sứt đã vơ hết núi vàng núi bạc vào mình rồi, quà tết tặng cho chúng ta đều là... Nhìn xem đều là mấy thứ chó má gì... Một chùm nho, hai quả chuối tiêu... Nó không biết xấu hổ mà nhắc tới, tôi cũng thấy nhục thay cho nó."
"Mặc kệ cái cứt." Lão Tề không lên tiếng, Đại Yến ngoài thùng xe lại chửi hắn một câu "Tai Sứt không biết "cái kia" chắc? Nếu như ép Tai Sứt vào đường cùng, Tai Sứt khai hết chuyện của chúng ta ra, tất cả mọi người đều được chôn chung với Tai Sứt đúng không?"
"Mới nhìn thấy hai người ngoài đã nói đến đường cùng rồi." Đầu Hổ lầm bầm "Bọn họ không thể tới tìm sòng bạc thử vận may chắc?"
"Nhìn tinh khí thần* của người lái xe đi, không giống loại người sẽ dính dáng tới cờ bạc. Người còn lại mặc dù tinh thần hơi uể oải, nhưng vẫn còn tốt chán." Than Đen khách quan nói một câu "Trông càng giống mấy bọn cớm thường tới đây tuần tra, cớm mặc thường phục à?"
*Tinh khí thần: 精气神 là ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người, bao gồm tinh túy, nặng lượng và tinh thần. Để tìm hiểu chi tiết hơn có thể search google nha.
"Bọn họ xuống xe rồi." Lão Tề vẫn luôn nhìn chằm chằm ra bên ngoài thông qua cửa sổ xe đột nhiên lên tiếng, cắt ngang cuộc trao đổi của những người còn lại.
"Người lái xe vuốt ngược tóc kia đi về phía sòng bạc —— quả nhiên là đến tìm sòng bạc!" Đại Yến cũng nhanh chóng nói chuyện "Người còn lại đeo tai nghe nghe nhạc... Ồ, bọn họ không đi cùng nhau, người còn lại đi về phía đối diện!"
"Chia nhau bám theo!" Thời gian không nhiều, lão Tề không kịp đắn đo, lập tức đưa ra quyết định "Đại Yến và Đầu Hổ theo dõi người vuốt tóc, tôi và Than Đen đuổi theo người đeo tai nghe. Có chuyện gì phải gọi điện thoại cho những người khác."
Những người còn lại đồng ý, lần lượt xuống xe, chia làm hai đội, lão Tề cùng Than Đen bám theo hướng Hoàng Tuấn Tiệp trước, để lại Đại Yến cùng Đầu Hổ ở chỗ cũ.
Đầu Hổ hơi nhàm chán, xoay cổ nói: "Nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm cũng không nhìn ra được cái gì khác, chúng ta cứ nhìn không như vậy à?"
"Nhìn cái gì mà nhìn. Ngày nào chồng tao chả nghĩ này nghĩ nọ, có một cái lá rơi trúng đầu cũng sợ bị chấn động não, gan nhỏ hơn mèo!" Đại Yến nhìn chằm chằm Hạ Chi Quang đã bước vào con ngõ phía trước, nói "Làng này là địa bàn của chúng ta, người ngoài tới đây cũng không giở trò gì được đâu, chúng ta tìm chút chuyện cho nó, quang minh chính đại đuổi nó ra ngoài. Cạnh nhà Tai Sứt là bà Quế, bà già này không dễ nói chuyện, cho bà ta chút lợi, bà ta sẽ giúp đỡ."
Nói xong, Đại Yến đã lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại.
Đầu Hổ vẫn còn đứng đó lầm bầm: "Việc này nên để Tai Sứt làm, đều là phiền phức nó gây ra, mình thì hay rồi, còn phải thay nó làm hết việc này đến việc khác, sao không gọi điện cho Tai Sứt, nói cho nó biết việc lớn không ổn, ổ vàng của nó cũng sắp mất rồi..."
Đại Yến không nhịn được, trong lúc chờ điện thoại đã quát Đầu Hổ: "Chồng tao gan nhỏ hơn mèo, còn mày bụng dạ nhỏ hơn kim, uổng công xăm con hổ trên gáy, một thằng đàn ông lớn đùng ra rồi, sao cứ nhìn chằm chằm hạt vừng trước mặt không rời mắt ra được thế!"
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com