Chương 184: Giờ Nó Là Của Em!
Lãnh địa Ascart có những kỳ quan thiên nhiên nào?
Mặc dù đã là Nhiếp chính trong vài năm nay, Roel vẫn không thể đưa ra câu trả lời tự tin cho điều đó.
Giao thông vận tải chưa bao giờ phát triển trên lục địa Sia và Lãnh địa Ascart khá lớn. Ngay cả con chiến mã nhanh nhất kéo cỗ xe tốt nhất hiện có cũng phải mất 10 ngày để di chuyển giữa biên giới phía bắc và phía nam, và đó là sau khi xem xét những con đường mới mà Roel đã xây dựng. Trước khi nâng cấp cơ sở hạ tầng, vô số đường vòng mà người ta phải đi có thể dễ dàng kéo dài hành trình lên hơn một tháng.
Vì việc đi lại bị hạn chế nên hầu hết các lãnh chúa lãnh địa sẽ chọn ở lại trung tâm tài chính và chính trị trong lãnh thổ của họ để tối đa hóa hiệu quả trong việc truyền đạt mệnh lệnh của họ. Đối với những lãnh chúa chọn đi tham quan đất nước của họ với danh nghĩa công việc... à, đó chỉ là sự xa hoa và có thể là một cái cớ để lười biếng.
Kết quả là, mặc dù là Nhiếp chính của Lãnh địa Ascart, Roel không bao giờ được thưởng thức cảnh đẹp và đồ ăn nhẹ địa phương trên lãnh thổ của mình. Chỉ riêng đống công việc hành chính khổng lồ mà anh phải làm hàng ngày liên quan đến các dự án phát triển khác nhau cũng đã quá đủ để khiến anh bận rộn.
Roel tự nhủ rằng anh chắc chắn sẽ đi du lịch vòng quanh Lãnh địa Ascart một khi mọi thứ ổn định, và đó là điều đã thúc đẩy anh suốt thời gian qua. Anh hy vọng rằng cuối cùng khi anh bắt đầu tham quan lãnh thổ, thay vì một người dân đau khổ, anh sẽ thấy những thường dân khỏe mạnh và có nghị lực làm việc với ước mơ về một tương lai tươi sáng hơn.
Không ngờ, 'chuyến đi ngoài trời phục hồi sức khỏe' của Charlotte lại cho phép anh nhìn thấy trước thành quả nỗ lực của mình.
"Ồ? Đây có phải là đặc sản của làng quê Nam Bộ, rượu hạnh nhân? Đúng như anh đã nghe, nó có mùi khá đặc biệt."
Roel nhấp một ngụm rượu trong cốc, lông mày anh lập tức nhướng lên. Cô gái tóc nâu vàng bên cạnh cũng ngửi thử mùi rượu, chỉ ngạc nhiên trước mùi hạnh nhân nồng nặc.
"Nó có một mùi đặc biệt. Những gì trong đó thế?"
"Nếu anh nhớ không lầm thì đó là một biến thể hạnh nhân đặc biệt của địa phương tên là Pamela. Nó có nghĩa là 'không thể bị cắn xuyên qua' trong phương ngữ địa phương."
"Không thể bị cắn xuyên qua?"
"Đúng thế. Quả có bề ngoài cứng, thon dài và thường được khỉ sử dụng làm vũ khí. Anh nghe nói những con khỉ trong vùng là những chiến binh khá xuất sắc."
"Pft. Có chuyện gì thế?"
Lời giới thiệu của Roel khiến Charlotte bật cười. Cô nhấp một ngụm rượu trước khi mở to mắt.
"Ngọt quá!"
"Phải không? Anh biết là em sẽ thích nó mà."
Dựa lưng vào xe lăn, Roel quan sát cô gái ngọt ngào trước mặt và mỉm cười bất lực. Mặt khác, Charlotte không thể cưỡng lại việc nhấp thêm một ngụm rượu nữa.
"Nó thực sự rất ngọt ngào. Tại sao lại như vậy?"
"Hạnh nhân có bề ngoài cứng nhưng cũng có hàm lượng đường cao—trên thực tế là rất cao. Nếu không có vẻ ngoài cứng rắn, có lẽ giờ đây nó đã bị động vật hoang dã nuốt chửng. Ngoài ra, loại rượu em đang uống hiện tại thực sự là phiên bản cải tiến."
"Phiên bản cải tiến?"
"Đúng vậy. Hạnh nhân Pamela có dư vị khó chịu. Để che giấu nó, nho được thêm vào trong quá trình lên men, điều này càng làm tăng thêm vị ngọt."
Roel xoay ly rượu màu vàng nhạt trong tay và giải thích. Charlotte nhấp một ngụm rượu nữa, và vị ngọt đậm đà êm dịu lan khắp lưỡi cô, khiến đôi mắt cô cong lên thành hình lưỡi liềm đang cười.
"Nói mới nhớ, tại sao anh lại quen thuộc với những thứ này thế?"
"Anh phải làm quen. Đây là một trong những hoạt động kinh doanh chủ chốt mà chính sách 'Trợ cấp Người nghèo' của bọn anh đang có kế hoạch thúc đẩy. Anh đã xem xét kỹ lưỡng đề xuất trước khi đóng dấu chấp thuận cho nó."
"Có phải anh là người đưa ra chính sách 'Trợ cấp Người nghèo' không?"
"Ờm, không hẳn, anh sẽ nói vậy. Anh tìm thấy nó từ một ghi chép lịch sử của một quốc gia cổ đại cách đây năm 1000 năm."
"Em hiểu rồi. Đây thực sự là một chính sách khá thú vị."
Charlotte nghĩ về thư viện hồ sơ khổng lồ trong trang viên nhà Ascart và gật đầu. Cô im lặng suy nghĩ một lúc trước khi đặt ra câu hỏi.
"Em khá tò mò về cách thức hoạt động của chính sách 'Trợ cấp Người nghèo'. Anh chỉ quyên góp tiền cho người nghèo sao?"
"Quyên góp tiền cho người nghèo? Đó là giải pháp hợp lý nhưng kết quả của việc trực tiếp tặng cho người nghèo thường không mấy khả quan."
'Cho một người một con cá, bạn có thể nuôi sống anh ta trong một ngày. Dạy một người cách câu cá, bạn sẽ nuôi sống anh ta suốt đời.' Đây là một câu nói phổ biến ở kiếp trước của Roel và anh rất đồng ý với nó.
"Chính sách 'Trợ cấp Người nghèo' của Lãnh địa Ascart tập trung chủ yếu vào việc khám phá các đặc sản địa phương của từng khu vực và đạt được mức độ đối xứng thông tin cao hơn."
"Đối xứng thông tin?"
Charlotte chớp mắt bối rối khi Roel điều khiển chiếc xe lăn vòng lại đối mặt với cô. Anh liếc nhìn ngôi làng đang có chút phấn khích trước sự xuất hiện hoành tráng của nhóm Charlotte và bắt đầu giải thích.
"Em nghĩ có bao nhiêu người ở đây đã nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn ngoài kia?"
"Hả? Em đoán... không nhiều trong số họ. Hầu như không có ai mạo hiểm ra khỏi làng của họ sẽ quay trở lại sau đó."
"Thực vậy! Hầu hết những người ra đi không bao giờ trở lại. Kết quả là, đối với hầu hết các ngôi làng, người duy nhất có cái nhìn sâu sắc hơn một chút về thế giới thường có xu hướng là trưởng làng, nhưng ngay cả như vậy, điều đó cũng chỉ dựa trên kinh nghiệm của họ khi đến thăm một số thị trấn và thành phố lân cận. Kết quả là, bất cứ khi nào các thương gia đến thăm làng của họ, những thứ họ mang ra không phải là rượu hạnh nhân em đang uống mà là những thứ như da động vật em có thể thấy ở khắp chợ. Họ không biết gì về thế giới bên ngoài, và đó là lý do tại sao họ không biết rằng loại rượu họ nấu từ hạnh nhân Pamela là một sản phẩm độc quyền không thể tìm được ở bất kỳ nơi nào khác. Họ không biết lợi thế cạnh tranh của mình trên thị trường là gì. Vì vậy, chức năng chính của chính sách 'Trợ cấp Người nghèo' về cơ bản bao gồm việc cử chuyên gia đến để phân tích và xác định lợi thế thị trường của họ trước khi điều chỉnh sản phẩm để phát huy thế mạnh của họ và đáp ứng nhu cầu thị trường."
Roel hạ ánh mắt xuống nhìn chiếc cốc gỗ trên tay và nghĩ về tất cả những thủ thuật tiếp thị mà anh đã đọc ở kiếp trước.
"Bọn anh đã bắt đầu xây dựng các nhà máy để sản xuất hàng loạt rượu vang Pamela. Gia tộc Ascart sẽ dán tem bảo hành cho sản phẩm và trước tiên bọn anh sẽ tập trung vào thị trường địa phương. Một khi nó mở rộng quy mô, bọn anh sẽ chuyển sang bán nó cho các quý tộc của Thần Giáo Quốc." <Tluc: "Thần Quyền Saint Mesit" -> "Thần Giáo Quốc Saint Mesit".>
"Em hiểu rồi. Nếu anh tặng nó như một món quà cho các quý tộc khác dưới danh nghĩa Gia tộc Ascart, anh sẽ có thể tiếp thị nó như một sản phẩm chất lượng cao và thu hút sự quan tâm chung đến nó."
"Đúng thế, đó là ý tưởng. Bọn anh sẽ bắt đầu từ lãnh địa của mình trước khi mở rộng đến Thánh Đô... Đến lúc đó, tôi sẽ nhờ sự giúp đỡ của Nora. Với việc Công chúa Thần Giáo Quốc cũng ủng hộ rượu vang, bọn anh thậm chí có thể mở cửa thị trường ở các quốc gia khác... Wuuuuu! Charlotte?"
Roel vẫn đang chia sẻ ý tưởng của mình thì một bàn tay bất ngờ đưa ra kéo má anh. Anh ngơ ngác quay lại, chỉ thấy Charlotte đang nhìn lại anh với vẻ mặt không hài lòng.
"Quý ngài Roel, nếu em không nhầm thì em là người đầu tiên cùng anh nếm thử loại rượu Pamela này. Tại sao anh lại cho phép một người phụ nữ khác quảng cáo loại rượu mà chúng ta đã cùng chia sẻ kỷ niệm?"
"Hả? C-Chuyện này..."
"Em sẽ thừa nhận rằng Công chúa Thần Giáo Quốc có khá nhiều quyền lực trong Thần Giáo Quốc, nhưng khi nói đến thương mại, chẳng phải lựa chọn đương nhiên sẽ là Sorofya của bọn em sao? Ngoài ra, loại rượu này còn phù hợp với khẩu vị của người Rosaian. Nếu em không nhầm thì hầu hết mọi người trong Thần Giáo Quốc đều thích vị mặn, thơm, phải không?"
"Em nói đúng về điều đó."
Roel gật đầu đồng ý. Hiệp hội Thương nhân Sorofya có mối liên hệ khắp lục địa Sia, không ai có thể sánh được với sức mạnh tiếp thị của nó. Hơn hết, có lẽ do sự cay đắng của chiến tranh mà họ phải gánh chịu suốt bao năm qua nên người dân nước này cực kỳ ưa chuộng những hương vị ngọt ngào.
"Hãy để việc quảng bá rượu vang cho em. Bọn em sẽ giới thiệu nó cùng với các sản phẩm mùa hạ sắp tới của mình. Một loại rượu ngọt ngào được pha chế đặc biệt dành cho các phụ nữ quý tộc như một món chiêu đãi bí mật. Nghe có vẻ không tệ lắm, em nói vậy. Em cũng đã nghĩ ra khẩu hiệu quảng cáo cho nó rồi."
Charlotte nhìn cộng sự tóc đen của mình trong khi hồi tưởng lại hương vị ngọt ngào mà cô vừa nếm qua.
"Hãy gọi nó là Hương vị Lãng mạn."
"..."
Roel nuốt nước bọt khi nghe những lời của Charlotte. Anh thậm chí không dám thở mạnh. Anh không mù quáng đến mức không thể nhận ra Charlotte đang hướng tới mục đích gì.
"Aa, em uống xong cốc rồi."
"Nhanh thật. Có vẻ như em rất thích rượu vang. Tại sao chúng ta không tiếp tục uống rượu trên xe ngựa nhỉ?"
"Không. Phong cảnh mùa đông cũng làm tăng thêm tâm trạng, anh có đồng ý không?"
"Nhưng Grace và những người khác không có ở đây... Aa? Đ-Đợi một chút, đó là của anh. Anh đã uống hết cốc rồi."
Roel vội vàng cố gắng ngăn Charlotte giật lấy chiếc cốc của anh với đôi mắt mở to, nhưng cô dường như không ngại chia sẻ một nụ hôn gián tiếp. Cô liếc nhìn mép cốc trước khi nhấp nhẹ một ngụm.
"Bây giờ nó là của em."
Đôi mắt dán chặt vào chàng trai tóc đen bên cạnh, cô nói điều này với một nụ cười.
✦✧✦✧
Một đội quân hiệp sĩ và lính canh đang phi nước đại dọc theo con đường chính phủ đầy tuyết trong Lãnh địa Ascart. Đi đầu trong đội hình là một cô gái mặc váy duyên dáng bất chấp thời tiết se lạnh.
Nora Xeclyde hiện đang nắm chặt dây cương, nhìn chằm chằm vào con đường núi phía trước trong khi nỗi lo lắng dâng trào trong lòng.
Đã 3 ngày kể từ khi cô vội vàng rời khỏi Thành phố Ascart. Trong 3 ngày này, cô hầu như không nghỉ ngơi chút nào. Cô không thể tự mình nghỉ ngơi được. Mọi manh mối cô nhận được đều ám chỉ việc Sorofya có ý định nham hiểm đối với Roel.
Đầu tiên, Diamond Rivière của Charlotte chưa hề dừng lại ở bất kỳ ngôi làng hay thành phố nào. Đối với một nhóm được cho là đang đi tham quan quanh Lãnh địa Ascart và tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp, đây là hành vi không tự nhiên. Ngay cả khi Diamond Rivière không cần dự trữ lương thực, thì việc ở trong làng hoặc thành phố thay vì ở vùng hoang dã vẫn an toàn hơn nhiều.
Tuy nhiên, điều thực sự đạt được thỏa thuận là hướng và tốc độ mà Diamond Rivière đang di chuyển.
Sau 3 ngày truy đuổi không ngừng nghỉ, Nora gần như đã có thể nhìn thấy biên giới của hai nước. Có thể hiểu được rằng Charlotte muốn ngắm cảnh ở biên giới, nhưng tốc độ di chuyển của cô ấy rõ ràng ám chỉ một cuộc chạy trốn trong tuyệt vọng!
Sau khi khẳng định sự nghi ngờ của mình, Nora lạnh lùng nheo mắt lại. Cô gần như có thể đoán được ý định của Charlotte.
'Cô ấy thực sự có ý định bắt cóc Roel cho Rosa!'
Không còn nghi ngờ gì nữa, đánh giá ban đầu của Nora về Charlotte đã sai lầm. Cô nói không sai khi nói rằng phụ nữ nhà Sorofya có xu hướng bảo thủ hơn, nhưng một khi đã yêu một ai đó, sự kiên cường mà họ thể hiện sẽ vượt quá sức tưởng tượng. Rất có thể, đó chính là tình hình hiện tại của Charlotte.
'Nguyên Thuộc Tính Trung Thành đó thực sự là một rắc rối lớn!'
Nora nghiến chặt răng trong thất vọng. Đúng lúc đó cô nghe được báo cáo từ những người lính.
"Phía trước chúng ta! Đó là đoàn xe của Gia tộc Sorofya!"
Các hiệp sĩ vui mừng khôn xiết vì cuối cùng đã tìm thấy mục tiêu của mình. Nora ngồi thẳng người trên yên ngựa và nhìn thấy hơn chục toa xe mang phù hiệu hoa hồng vàng kim của Sorofya đang lao về phía trước.
'Cuối cùng mình đã tìm thấy họ!'
Nora thật nhẹ nhõm khi đuổi kịp đoàn xe của Charlotte trước khi họ trốn thoát thành công qua biên giới. Các hiệp sĩ ngay lập tức tăng tốc để bao vây đoàn xe. Với lệnh khám xét chính thức trực tiếp từ Nora, Diamond Rivière buộc phải dần dần dừng lại.
Nora ngay lập tức xuống xe và lao về phía xe ngựa.
"Roel! Roel đâu?" cô lo lắng hỏi.
Tuy nhiên, người bước xuống Diamond Rivière để chào đón cô không phải là chàng trai tóc đen mà cô đang tìm kiếm cũng không phải cô gái tóc nâu vàng mà cô đang cố săn lùng. Đúng hơn, đó là một cô hầu gái tóc đen.
"Chúc ngài một ngày tốt lành, Công chúa đáng kính của Thần Giáo Quốc. Tôi đã có vinh dự được gặp ngài một lần ở trang viên dinh thự Ascart."
Đối mặt với nàng Công chúa đã từng lừa dối mình, Grace khẽ vén váy lên và cúi chào một cách lịch sự. Trên khuôn mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ.
"Ngài đang tìm kiếm Thiếu gia Roel phải không? Tôi xin lỗi, nhưng cậu ấy đã xuống xe rồi. Hiện tại cậu ấy... đang bận với Tiểu thư của chúng tôi."
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com