Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

Xán Liệt vốn tưởng cái ngày

cẩu huyết này sẽ phải gặp

một ông chủ khó tính, rồi sẽ

từ chối cậu luôn chứ. Không

nghĩ đến Diệc Phàm gọi thư

ký mang bản hợp đồng ký

luôn với cậu.

Mọi công việc thảo luận về

hợp đồng đều được thông

qua, Sau đó trong văn phòng

cũng chỉ còn lại hai người

bọn họ. Chỉ trong chốc lát,

bầu khí trở nên im lặng .

Diệc Phàm đã đem mái tóc

vàng cắt tỉa và nhuộm lại,

bây giờ đầu anh chỉ có một

màu đen tự nhiên. Điều này

càng khiến những đường

nét góc cạnh trên khuôn

mặt anh được hiện rõ. Nhìn

tổng thể mà nói Diệc Phàm

trở nên trưởng thành hơn,

cũng có mị lực của một

người đàn ông. Chỉ dám

trộm nhìn một chút, cậu lại

cúi đầu nhìn hợp đồng, sau

đó thu tài liệu, mấy vật tùy

thân cho vào túi đựng.

“Ngô tổng, chắc không còn

chuyện gì, tôi muốn về văn

phòng luật.”

Xán Liệt đứng dậy, đem túi

đựng tài liệu ôm trước

ngực.

” Để tôi đưa em ra ngoài.”

Diệc Phàm rất có phong độ

đứng lên, lại còn mở cửa

giúp cậu.

“Không cần, anh dừng lại

đi!”

Xán Liệt đi sát qua người

anh, hướng anh gật đầu. ,

hướng hắn gật đầu ý bảo.

” Tôi tiễn em, tiện thể ôn

chuyện cũ chút.”

Diệc Phàm nhấn thang máy

giúp cậu.

“Đinh ~”

Một tiếng báo hiệu cửa

thang máy đã mở, Xán Liệt

đi vào, mà Diệc Phàm cũng

bước vào. Không gian nhỏ

hẹp càng khiến bọn họ im

lặng. Xán Liệt đếm nhũng

con số nhảy dần từ cao đến

thấp, thầm than, sao phải

thuê văn phòng trên tầng

cao nhất làm chi chứ.

“Xán Liệt, nhiều năm như

vậy không gặp lại, em không

có gì muốn nói sao ?”

Diệc Phàm phá vỡ im lặng,

nhưng ánh mắt vẫn nhìn

thẳng mà không nhìn cậu.

” Anh có được khỏe

không ?”

Xán Liệt đáp lại câu hỏi của

anh, nhưng lại có cảm giác

máy móc.

Diệc Phàm đột nhiên xoay

người, ép cậu vào một góc

thang máy. Lập tức khoảng

cách giữa hai người được

kéo sát lại, từng hơi thở

nóng bỏng của anh đều như

phun trên khuôn mặt cậu.

” Nhờ phúc của em, tôi sống

cũng không tệ lắm.”

Diệc Phàm khí thế áp đảo

cậu.

“Ngô tổng, hiện tại tôi là

một luật sư. Với hành vi

hiện tại của anh, tôi hoàn

toàn có thể liệt kê một vài

tội mà kiện anh đấy.”

Xán Liệt ngẩng đầu, cười

đón nhận ánh mắt của Diệc

Phàm.

“Nếu anh mà động vào tôi,

tôi càng có chứng cứ.”

“Ha ha, chỉ đùa chút thôi

mà.”

Diệc Phàm buông lỏng áp

lực với Xán Liệt, thang máy

cũng đã dừng ở tầng một.

Sauk hi cửa mở ra, hai

người nói vài lời xã giao đi

ra khỏi thang máy. Ở dưới

tầng tòa nhà thương mại mà

vẫy tay chào tạm biệt

Diệc Phàm nhìn theo bóng

dáng Xán Liệt bước ra ngoài,

nhìn cậu dần biến mất trên

đường phố, trên mặt để lộ

một nụ cười không rõ thâm

ý. Xán Liệt, em thật sự thay

đổi.

Mãi cho đến khi Xán Liệt

được đặt chân xuống đất

cậu mới hoàn hồn. Vừa rồi

khi Diệc Phàm tới gần cậu,

chuyện cũ lại như tái diễn

trước mắt cậu. Thật may

mắn, cậu không còn là đứa

con trai ngu ngốc của ngày

trước, may mắn chính cậu

đã chọn pháp luật làm vũ

khí. Nhưng cậu cũng mơ hồ

cảm thấy, Diệc Phàm cũng

không phải Diệc Phàm năm

đó, vẻ ngoài trưởng thành

của anh như ẩn chứa điều gì

đó.

Cậu suy nghĩ một chút, vẫn

nên kể lại chuyện này cho

Thế Huân. Nếu biết Diệc

Phàm trở về, Thế Huân nhất

định sẽ nhắc nhở cậu.

” Alo? Xán Liệt?”

Giọng nói nho nhỏ, chắc hắn

mới ngủ dậy.

“Thế Huân, anh cậu đã trở

lại.”

“Cái gì?”

Thế Huân lập tức tỉnh ngủ.

” Cậu đang ở đâu?”

Xán Liệt cảm giác Thế Huân

là người có hơi làm quá mọi

chuyện. Hắn vẫn còn mặc áo

ngủ mà lái xe đến gặp cậu,

cứ như cậu sẽ bị Diệc Phàm

bắt có đi vậy. ” Anh ta

làm gì với cậu ?”

Sauk hi dừng xe, Thế Huân

kéo người cậu kiểm tra.

” Cậu nghĩ là anh ta sẽ làm

gì ?”

Xán Liệt buồn cười nhìn bộ

dạng kiểm tra của Thế

Huân.

“Mình nghĩ, anh ta sẽ

lại. . .”

Thế Huân đỏ ửng mặt, sắc

mặt Xán Liệt đột nhiên tối

sầm lại. Hai người đều rơi

vào không khí ngại ngùng,

trong thời gian ngắn đều im

lặng không nói lời nào.

” Thế Huân, cùng đi ăn trưa

đi. Mình đói quá, sáng ngày

còn chưa kịp ăn sáng nữa.”

Xán Liệt lên tiếng đánh vỡ

im lặng, ôm bụng vẻ mặt

đáng thương.

” Được, cậu muốn ăn gì?”

Thế Huân trong nháy mắt đã

lấy lại tinh thần.

” Mình thấy nhà hàng lần

trước cách thức chế biến

cũng không tệ?”

“Mình muốn ăn món ruột

già chiên.”

Xán Liệt trong phút chốc

phá luôn nhã hứng đề của

Thế Huân.

Vẻ mặt co giật mà nhìn Xán

Liệt ăn ruột già chiên,

nhưng hắn lại không thể ăn

nổi món cay đến vậy. Hắn

không rõ cái món ăn ghê

ghê này có gì ngon, nhưng

nhìn Xán Liệt ăn ngon lành

như vậy cũng không dám

nói gì.

Xán Liệt ăn xong lau miệng,

thỏa mãn vỗ vỗ bụng, cười

nhăn răng nhìn Thế Huân

cười cười.

“Món ở Quán ăn này trước

giờ luôn là tuyệt nhất, cậu

không ăn được thật đáng

tiếc.”

“Không. . . Không cần, mình

nhìn cậu ăn cũng no rồi.”

Thế Huân chịu không nổi

khẩu vị kì quái của Xán Liệt,

đành phải nhìn về phía

khác.

“Đúng rồi, anh mình trở về

khi nào?”

“Mình không rõ lắm. Nhưng

mà khi thầy mình đề cử

mình đến làm luật sư riêng

cho công ty đó có nhắc qua,

ông chủ vẫn còn đang ở

nước ngoài, chờ anh ta về

nước sẽ để mình đến thảo

luận qua với anh ta. Có vẻ

như anh ta mới về thôi, công

ty mới trang hoàng cũng

được lắm.”

” Sao anh ta lại trở về thành

lập công ty giải trí ? Tên

công ty là gì? Mình phái

người đi tìm hiểu chút.”

“Two moons.”

Thế Huân chở Xán Liệt đến

trước cửa văn phòng Luật,

nhìn cậu đi vào, sau đó hắn

gọi một cuộc điện thoại.,

“Joe, giúp tôi điều tra chi

tiết về công ty giải trí mới

lập tên Two moons.”

Thế Huân biết lúc trước ba

mẹ tống Diệc Phàm ra nước

ngoài, hơn nữa còn phái

người đi trông nom anh.

Thời gian ước định là năm

năm. Nhưng qua năm năm

anh vẫn không trở về. Anh

ở nơi nào đó vùng vẫy trong

thế giới của riêng mình,

như kiểu còn học thêm gì

đó nữa, hơn nữa tiền sinh

hoạt hàng ngày cũng không

cần gửi qua.

Đúng lúc hắn nghĩ Diệc

Phàm cứ thế ở lại Canada,

chuẩn bị định cư luôn ở đó

cũng nên thì Diệc Phàm lại

trở về nước, lẳng lặng mở

một công ty giải trí mới, hơn

nữa còn hoàn toàn không

cần dùng đến thế lực của

gia đình. Theo Joe điều tra

một vài dữ liệu, trong đăng

ký vốn kinh doanh tối thiểu

của công ty này còn có một

ngàn năm trăm vạn. Diệc

Phàm không có khả năng chỉ

trong mấy năm có thể kiếm

được nhiều tiền như vậy

chứ?

Xán Liệt vừa trở lại văn

phòng đã bị Bạch Hiền chặn

lại.

“Thế nào? Thảo luận thành

công chứ?”

“Ừm.”

“Nhưng cái bộ dạng như

sắp chết này của cậu thì

nhìn chẳng ra vẻ đã thảo

luận thành công gì cả, nhìn

cứ như bị người ta một cước

đá văng ấy!”

Bạch Hiền nâng cằm nhìn vẻ

mặt Xán Liệt .

“Không sao mà. Chỉ là gặp

lại một người cũ, tự nhiên

nhớ đến một số chuyện.”

” Người cũ? Vậy cậu đã ăn

cơm chưa ?”

Bạch Hiền buông tha tra

hỏi, chuẩn bị đi lấy cặp lồng

cơm đã chuẩn bị cho cậu.

” Cậu ăn đi, mình đi ăn với

Thế Huân mới về.”

Xán Liệt cười vỗ vai cậu ta,

xoay người chào hỏi Maggie.

” Bạn học Mạch Kì, mình có

chuyển phát nhanh không?”

Bạch Hiền tự thấy mất mặt

mà bĩu môi. Chuẩn bị cho

cậu một phần cơm cho

không như này, sớm biết

cậu ta đi với tiểu tình nhân

thì đã….  Bạch Hiền đã gặp

qua Thế Huân vài lần. Theo

ánh mắt mà hắn nhìn Xán

Liệt có thể biết tâm tư của

hắn. Bởi vì ánh mắt đó rất

quen thuộc, thậm chí có thể

cảm động lây.

Dưới bãi đỗ xe của tập đoàn

mình, Tuấn Miên vuốt ve

chiếc chìa khóa xe BMWs.

Người nào đó chọn cái gì

cũng sẽ giống cậu ta, đó là

một con mèo tuyệt đối

không đáng yêu bằng

plastic.

“Tích tích”

Cảm ứng mở cửa xe, hắn

mở cốp xe chuẩn bị lấy

quần áo, sau lưng đã bị

người ôm lấy, mùi hương

quen thuộc truyền đến từ

phía sau.

“Sao em lại tới đây?”

Trong giọng nói của Tuấn

Miên lộ rõ sự cưng chiều.

“Nhớ anh .”

Người phía sau tựa đầu lên

vai hắn.

“Không phải anh nói là cưng

cứ ngoan ngoãn đợi anh sau

tuần trăng mật sao?”

Tuấn Miên kéo tay cậu vòng

qua người mình, xoay người

đối diện với cậu. ” Em

chờ không được cái tuần

trăng mật chó má đấy.”

Chung Đại đợi hắn quay lại

liền hôn hắn.

“Chen, từ từ, cẩn thận có

người.”

Tuấn Miên đẩy người cậu,

nhìn ánh mắt cậu tối sầm,

cặp lông mi rủ xuống tỏ ý

chủ nhân của nó đang thất

vọng. Tuấn Miên thở dài,

kéo Chung Đại chạy trốn vào

góc thang lầu.

Chung Đại còn chưa kịp lấy

lại hơi thở, miệng đã bị

những nụ hôn như bão táp

tiến tới. Cậu cũng không

cam chịu yếu thế mà hôn

lại. Hơi thở dốc thật mạnh

tại thang lầu cực kỳ rõ ràng.

Tuy rằng Tuấn Miên thấp

hơn Chung Đại một cái đầu

nhừn Chung Đại lại bị hắn

ghim chặt trên tường,

những ngón tay mảnh

khảnh đang bò lên thân thể

Tuấn Miên. Tuấn Miên gầm

nhẹ một tiếng, hạ bỏ quần

áo trên người Chung Đại,

nâng một chân cậu gác trên

vai mình. Tư thế này rất

thuận tiện cho chiều cao của

bọn họ. Tuấn Miên ói ra

chút nước miếng làm ướt

hậu huyệt của Chung Đại.

“Tuấn Miên, có thể .”

Hơi thở Chung Đại mỏng

manh nhắc nhở, một bên

liều mạng hôn cần cở Tuấn

Miên, một bên nhếch chiếc

mông trắng nõn tỏ ý.

“Yêu tinh.”

Dục vọng trong người Tuấn

Miên như lửa nóng mà đi

vào trong người Chung Đại,

ấm áp như chim được về tổ

ấm. Kêu lên một tiếng đau

đớn, trầm thấp hỏi.

“Vì sao không tuân thủ lời

hứa?”

“Bởi vì em hối hận .”

Chung Đại bị đâm tới đâm

lui mà nức nở, khuôn mặt

đó có sức hấp dẫn đặc biệt

với Tuấn Miên, luôn bị cậu

kích thích mà điên cuồng

phát tiết dục vọng nguyên

thủy. Hắn cứ từng cú nhấp,

nhấp lại đẩy Chung Đại sát

vách tường, cũng không có

để ý phía sau cậu có bị đau

không. Bởi vì khi Chung Đại

nói câu kia “ EM hối hận”

cả người và trái tim hắn đều

đau đớn. Trái tim anh đập

loạn không ngừng.

“Đồ ngốc, ngày trước ai bảo

em đồng ý?”

Tuấn miên ôn nhu hôn lên

khóe miệng như miệng con

mèo nhỏ của Chung Đại.

“Trả thù anh bằng bản nhạc

đệm đêm hôn lễ, chỉ có đồ

ngốc như em mới làm được

chuyện này.”

“Em hát. . . ba bài hát đó,

mỗi một bài. . một bài dành

tặng. . . cho một mình

anh. . . A ~ Ưm ~ A ~ chậm

một chút ~”

Chung Đại bị chạm đến

điểm nhạy cảm mà nghẹn

ngào, vốn có giọng cao nay

lại càng thêm vang dội.

“Đồ ngốc.”

Tuấn Miên thở dài, hạ thân

cũng không yếu thế chút

nào mà ra sức hoạt động.

” Anh hứa với em, sẽ không

chạm người phụ nữ kia, đây

chỉ là một cuộc giao dịch.”

” Ưm ưm ưm, em tin anh

mà. . . Tuấn Miên, cho em,

cho em hết đi.”

Cả hai chân của Chung Đại

cứ thế quấn chặt lên người

Tuấn Miên, tựa như hai

người đã hợp thành một.

Cảnh xuân kiều diễm diễn

ra trong góc thang lầu, hai

người đều dùng hết thể lực

của bản thân để mặc chúng

chạy theo dục vọng của bản

thân mà không hề thấy lối

thoát.

Diệc Phàm đứng ngoài cửa

nghe lén, đóng cửa lại, tắt

bút ghi âm bỏ vào túi.

Không hề phát ra tiếng động

mà xoay người đi khỏi nơi

này. Trở lại ngồi trong xe

mình, anh gọi một cuộc điện

thoại.

“Bonjour, Lou. Vous

voudriez venir mon bureau

demain?”

( Xin chào, Lou, ngài đồng ý

đến công ty của tôi một lần

chứ? )

“Bonjour. Qui êtes vous?”

( Xin chào, Ngài là ai? )

“Ton ami.”

( bạn của cậu)

Diệc Phàm nhẹ nhàng mà nở

nụ cười.

” Diệc Phàm, cậu được lắm,

trêu đùa mình sao?”

Lộc Hàm nghe thấy giọng

bạn thân mà thả lỏng người

mỉm cười.

“Tớ không trêu đùa cậu,

mình muốn cậu suy nghĩ về

việc để công ty của mình là

công ty đầu tiên hợp tác với

cậu.”

Diệc Phàm nhất định sẽ

được cười tươi, anh tin

tưởng Lộc Hàm sẽ đồng ý.

Có ít người cho rằng, anh đã

giấu rất kỹ răng nanh nên

sẽ không nguy hiểm. Nhưng

rất tiếc, anh đã che giấu rất

tốt bản tính dã thú. Cái ham

muốn đã ăn sâu vào xương

cốt sớm muộn rồi cũng sẽ

bại lộ. Chỉ là thời gian chưa

tới thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com