Chap 16
Trầm mặc một lúc, Tzuyu mới gọi điện cho Sana, sau một lát một giọng nói ôn nhu vang lên.
"Alo." Giọng nói của Sana vẫn luôn luôn mềm nhẹ, nhu hòa như vậy, không hề có một chút ngụy trang giả tạo nào.
"Em đang làm gì vậy?" Tzuyu ngửa đầu tựa vào ghế, mây đen âm u đang dần ôm lấy hết bầu trời, cảm tưởng như chèn ép người ta tới mức không thể thở nổi.
"Đang sửa sang lại một ít đồ vật thôi." Sana lúc này đang ngồi trên sàn nhà ở phòng ngủ sửa sang lại một đồ vật trước kia: những món quà Dahyun đã tặng cho cô lúc ở đại học, những tờ giấy hai người truyền tay nhau viết ở phòng tự học ở thư viện trường,.... để chuẩn bị vứt đi.
"Ừ. Chân còn đau không?"
"Không đau nữa. Bác sĩ nói rằng bây giờ không cần đến bệnh viện đổi thuốc nữa, chỉ cần ở nhà tự bôi một chút thuốc mỡ vào chân là được."
Sana trả lời Tzuyu giống như là đang báo cáo công việc vậy, hết sức kiên nhẫn nhưng cũng không nghe ra được chút cảm xúc nào trong giọng nói.
Tzuyu trong lòng cảm thấy có chút khổ sở không thể phát tiết được, đành đè nén trong lòng. Cô thở nhẹ ra một hơi.
"Sana?" Tzuyu nhẹ nhàng gọi tên cô, nhưng lại không nói gì.
"Vâng." Sana ngoan ngoãn đáp lời.
Em có phải không muốn ở cùng tôi một chút nào hay không? Em có phải rất ghét tôi hay không? Nghĩ trong lòng như vậy nhưng Tzuyu không có dũng khí mở miệng, bởi vì cô biết đáp án dĩ nhiên là cô ấy khẳng định như vậy.
"Không có chuyện gì cả. Tôi gọi điện để nói em biết, tí nữa có thể trời sẽ mưa, nhớ đóng kĩ cửa sổ. Tôi rất bận, buổi tối phải đi tiếp khách, em ăn cơm một mình nhé." Tzuyu cảm thấy câu nói sau cùng rất nhiều hàm ý, nhưng Sana căn bản không hề quan tâm.
"Vâng."
Tzuyu nghe Sana đơn giản trả lời như vậy đành cười khổ một cái, vừa định cúp điện thoại lại nghe thấy cô mở miệng lần nữa: "Thuốc của cô còn để ở chỗ tôi đấy."
Tzuyu rất muốn từ giọng nói của Sana nghe ra một tia mong đợi và vân vân những cảm xúc khác, nhưng giọng điệu bình thản này chỉ lộ ra ý mong muốn khẩn cấp phủi sạch mọi mối quan hệ với mình.
"Cứ để ở đó đi, giờ tôi đang bận, sẽ lấy lại sau." Nói xong Tzuyu không có chờ Sana trả lời, tắt máy luôn.
Trong phòng làm việc rộng rãi và lạnh lùng, thân hình nhỏ đứng trước cửa sổ sát đất có bộ dạng vô cùng cô đơn, ngay cả không khí xung quanh Tzuyu cũng tràn ngập ưu thương nhàn nhạt. Người này trên thương trường một tay che cả bầu trời, giờ phút này trong mắt cô chỉ tràn ngập thê lương. Cô có thể dùng an nguy của ba mẹ Sana ép cô ấy ở bên cạnh mình, nhưng không hề ép cô ấy cùng mình hoan tâm.
Thợ săn có rất nhiều phương pháp để xử lý con mồi của mình, nhưng Tzuyu lại lựa chọn phương pháp ngu ngốc nhất. Đó là chờ đợi.
Hai ngày sau, Tzuyu cũng gọi điện cho Sana nữa, cũng chưa đến nhà trọ của cô, cô cũng không tự nhiên chủ động gọi điện cho Tzuyu. Cô nghĩ rằng Tzuyu có lẽ đã tìm được con mồi mới rồi.
Ngày đầu tiên đi làm trở lại, Sana được mọi người ân cần và thăm hỏi nhiệt tình, cô cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Cô luôn được nghe người ta nói rằng trong cơ quan chẳng bao giờ có tình hữu nghị chân chính, nhưng cô lại không cho là như vậy. Cô cảm thấy mọi người trong công ty đều đối xử với mình rất tốt, ngày cả cô quét dọn vệ sinh cũng luôn nhắc nhở cô luôn phải chút ý đi đứng cho an toàn, giống như là trưởng bối quan tâm tới mình nên cô luôn rất cảm động.
Kể từ sau chuyện xảy ra ngày đính hôn, quan hệ của cô và ba mẹ trở nên rất khẩn trương. Đối với chuyện cô cắt cổ tay, ba cô chẳng những không tự trách, trước khi cô ra nước ngoài vẫn luôn nói cô là không hiểu chuyện, đối xử với cô hờ hững vô cùng, nên nên mấy năm ở nước ngoài cô cũng rất ít khi gọi điện về nhà, trở về nước thì cô đi theo Dahyun, lại cũng chỉ một hai tháng mới gọi điện về nhà. Hơn nữa, hầu như toàn mẹ cô nhận điện.
Cô biết rằng, bởi vì ban đầu cô quyết tuyệt như vậy nên mặc dù ba cô không nỗi phải ngồi tù, nhưng lại bị mất hết tài sản. Sau đó ba mẹ còn đưa cô ra nước ngoài học, để cô không cần phải đối mặt với ánh mắt đồng tình của các bạn học, trong lòng cô đã cảm kích vô cùng rồi. Thời điểm mà Tzuyu dùng an nguy của ba mẹ cô uy hiếp cô, Sana căn bản là không có năng lực mà chống cự, thêm nữa, cô cũng không tìm thấy được động lực để mà phản kháng lại Tzuyu.
Ban đầu có thể cắt cổ tay tự sát, là bởi vì trong lòng cô vẫn còn yêu Dahyun. Bây giờ trừ ba mẹ ra, cô không còn gì cả, chỉ cần hai người họ có thể bình an thì bảo cô làm cái gì cô đều có thể làm, quật cường và dũng khí của cô sau chuyện tình kia đã cùng nhau trôi đi mất rồi.
Công việc của ngày mau chóng kết thúc. Cô nhận được điện thoại của lão Park.
Trong phòng làm việc của Tổng biên.
"Sana, chân hết đau chưa?" Trên mặt lão Park nở nụ cười ân cần.
Sana gật đầu, lão Park quan tâm như vậy làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ: "Cũng tốt hơn rồi ạ, công việc còn lại của mấy ngày qua tôi sẽ mau chóng hoàn thành."
Lão Park lắc đầu: "Không cần. Bản thảo kia tôi đã giao cho Yerin đi làm rồi, có nhiệm vụ mới dành cho cô đây."
Sana không hiểu nhìn ông, nhận lấy tập tài liệu ông đưa cho, lật xem qua. Đây đúng là tài liệu về minh tinh màn ảnh Park Jiyeon. Trong hai năm qua Park Jiyeon như đã nhanh chóng nổi tiếng trong lĩnh vực điện ảnh và ca nhạc truyền hình, cô ta là một người rất xinh đẹp nhưng tính cách cực kì cổ quái, rất lớn lối. Cô cũng đã chạm trán qua rồi.
"Tạp chí lần tới sẽ có bài về cô ta. Cô chịu trách nhiệm phỏng vấn cô ta."
Sana do dự một chút rồi mới nói ra suy nghĩ của mình: "Park Tổng biên à, tôi vừa mới vào làm việc không được bao lâu, đối với điện ảnh và truyền hình không hề quen thuộc, tôi với người quản lý của cô ấy cũng không nhận ra, chỉ sợ không hoàn thành được tốt công việc. Yuju giao tiếp với người giải trí tương đối nhiều, hay cho cô ấy chịu trách nhiệm đi. Tôi hiệp trợ được không?"
Park Tổng biên mắt híp híp lại, cười đến có thâm ý nhìn cô: "Chuyện này chỉ có cô mới có thể hoàn thành được. Người khác không thể."
Sana khốn hoặc hỏi lại: "Tại sao?"
"Tháng trước Park Jiyeon cùng tập đoàn Chu Thị kí kết hợp đồng, cô lại cùng Chou tổng có quan hệ. Vụ này cô mở lời chắc chắn cô ấy sẽ giúp."
Sắc mặt Sana trong nháy mắt biến đổi, cảm giác trong lòng không biết phải diễn tả ra sao, giống như trong lòng có một quả lựu đạn bọc đường bỗng chốc nổ tung, lại có cảm giác như mình bị lừa gạt.
Cô đứng dậy, nhìn lão Park chân thành mở miệng: "Park Tổng à, tôi nghĩ ông nên thận trọng suy nghĩ lại đi. Tôi cùng Chou tổng giao thật sự không tới mức độ như ông nghĩ. Nhưng nếu như ông cố ý muốn tôi chịu trách nhiệm, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, nhưng không thể đảm bảo rằng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này được."
Lão Park chỉ cho là cô khiêm nhường tìm cớ, cười hì hì ha ha nói với cô không vấn đề gì.
Sana trở lại chỗ ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cau mày, cô tuyệt đối không vì việc này mà đi nhờ Tzuyu. Cô cũng không thể nói vì sao, nhưng lại không muốn cô ấy xem nhẹ cô. Dựa vào số điện thoại được cung cấp trên tờ giấy, cô bắt đầu liên lạc với quản lý của Park Jiyeon, không ngờ bị cự tuyệt ngoài ý muốn. Bởi vì công ty đã đến giờ tan làm, cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Yuju, đem chuyện nói với cô ấy một ít.
Yuju đồng ý tìm quan hệ và nghĩ biện pháp giúp cô hẹn ngày phòng vấn với Park Jiyeon, Sana lúc này mới vui vẻ nói cảm ơn, tâm tình nặng nề hơi buông lòng một chút, thu dọn đồ đạc rời công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com