Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31


Trong lúc này ở phành phố X xa xôi, Tzuyu cũng không biết giờ này sủng vật ở nhà đang nhớ đến mình. Buổi tối bị mấy người khách lôi kéo đến hộp đêm, điện thoại mình thì cô lại để trong túi áo khoác trên xe ô tô. Cô vốn định là trên đường đi thì chạy ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, nhưng lại bị giữ chân không cách nào thoát được. Cứ một ly rượu đỏ uống xuống lại đến một ly khác, lúc đi ra sắc mặt cô đã trắng bệch.

Tzuyu chạy vội vào phòng vệ sinh, một trận xé rách tâm phổi mà nôn thốc nôn tháo. Sau đó cô dựa vào chậu rửa mặt nghỉ ngơi một lá mới giờ tay lên lau mặt, thì lại thấy một hình dáng quen thuộc bị kéo đến góc khuất trước mặt. Tzuyu khẽ sửng sốt rồi đi tới mấy bước, thấy một cô gái bị ép vào tường, trong lòng khẽ đau.

Cô đi nhanh tới đấm mấy cái lên khuôn mặt dữ tợn và cực kỳ hèn mọn của một tên con trai, đánh đến sưng vù mặt mũi của hắn. Tên kia sợ tới mức ngã nhào xuống đất, đưa tay lên lau máu đỏ tươi chảy từ từ ở mũi, vội vàng đứng dậy co quắp rời khỏi hộp đêm. Đem cô gái bé nhỏ lên xe, Tzuyu không có khởi động xe đi luôn mà nhanh chóng gọi điện thoại, lại thấy Sana đã tắt điện thoại, trong lòng không có nổi một tia vui sướng. Một sự khủng hoảng không nói thành lời trong nháy mắt tràn ngập tâm trí cô, chỉ hai giây sau cô đã có ý định trực tiếp lái xe đến phi trường bay trở về bên Sana.

Quay đầu nhìn xuống cô gái ngồi sau xe, Tzuyu thở ra một hơi thật sâu, đồng thời khởi động xe, trầm thấp mở miệng: "Chaeyoung, em tại sao lại ở chỗ này?"

Chaeyoung hai tay ôm lấy ngực, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, cô lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhưng không có dấu hiệu chảy xuống. Tzuyu từ kính chiếu hậu nhìn Chaeyoung một cái, y phục trên người cô ấy đã bị xé rách thất linh bát lạc, tùy ý có thể nhìn thấy vết nhéo rất rõ ràng, trong mắt cô hiện lên một tia đau lòng, cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô ấy. Nhìn thấy cô ấy ngoan ngoãn nhận lấy mặc vào người, Tzuyu dời ánh mắt đi nhìn về phía trước, đôi môi mỏng mím chặt lại, bộ mặt cương nghị càng lạnh lùng hơn, lộ ra nhàn nhạt tức giận cùng phiền não.

Một lát sau Tzuyu dừng xe trước một khách sạn năm sao, cô cũng không xuống xe, quay đầu nhìn phía sau, hít một hơi thật sâu rồi mở miệng hỏi: "Bây giờ em nghỉ ở đâu?"

Chaeyoung hai tay nắm chặt lại, nước mắt lưng tròng nhìn Tzuyu, trong mắt là sự luống cuống. Trong mắt Tzuyu xuất hiện sự không đành lòng, đành mở cửa xe đi xuống, nhưng lại không có động tác kế tiếp, chờ đến khi Chaeyoung tự mình đi ra, mới đưa cho cô ấy chiếc chìa khóa phòng mình, nhìn thoáng qua cô gái xốc xếch cơ hồ đang mặc áo khoác của mình không chịu nổi, nhàn nhạt nói: "Du ở đây, lên nghỉ một chút đi."

Chaeyoung cắn chặt môi dưới, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, gật đầu, mời vừa đi được một chút cơ thể lảo đảo suýt ngã, cô phải vịn vào mui xe mới có thể đứng vững được. Tzuyu cau chặt chân mày, nhìn sắc mặt tái nhợt của Chaeyoung, không có đi tiếp mà quay lại, khom lưng trực tiếp bế cô bé đi lên phòng.

Vào trong phòng, Tzuyu đặt Chaeyoung trên giường, chính mình ngã ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu thở nhẹ một hơi, mồ hôi lạnh từ trên trán không ngừng chảy.

Chaeyoung nghiêng đầu nhìn Tzuyu, trong lòng nổi lên sự đau lòng quen thuộc. Cô ở bên Tzuyu một năm, tình huống này đã gặp qua rất nhiều lần, mỗi lần cô ấy uống rượu xong sẽ tới biệt thự cùng cô, tắm rửa xong sẽ ôm cô nằm ở trên giường, nhưng cái gì cũng không có làm tiếp, chẳng qua chỉ ôm cô thật chặt.

Tiếng thở dốc của Tzuyu mỗi lần gõ vào tim cô buồn bực cùng đau đớn, làm cho mỗi lần hốc mắt cô đều đỏ hồng. Cô biết cô ấy bị đau dạy dày, nhưng không có nghiêm trọng nhiều hay không, vì cô ấy chẳng bao giờ chịu thừa nhận ở trước mặt cô cả. Nhớ lại lần đầu tiên bị Tzuyu ôm, Chaeyoung cảm giác được thân thể cô ấy không ngừng run rẩy, cô nức nở hỏi cô ấy một câu "Tại sao?".

Ai biết được rằng khi người này nghe được thanh âm của cô, cả người chợt cứng đờ, sau đó lập tức ngồi dậy, nhìn cô như nhìn một người xa lạ, trong mắt ngoài đau đớn ra là ảo não cùng khó chịu, sau đó Tzuyu chỉ nói câu "Không có gì" rồi ra khỏi phòng ngủ, ngồi ở salon cả đêm.

Từ đó về sau, khi bị Tzuyu ôm, cho dù lần nào cũng nghe được cô ấy đè nén tiếng rên rỉ nhưng cô cũng không dám hỏi lấy một câu.

Mà bây giờ, khi ngửi thấy trên người Tzuyu nồng nặc mùi rượu, lại thấy cô ấy nhíu chặt chân mày, bộ dạng vô cùng thống khổ như vậy Chaeyoung cũng không dám lên tiếng, chẳng qua là ngồi lại gần Tzuyu hơn, vừa định muốn vươn tay giúp cô ấy lau đi mồ hôi, lại thấy cô ấy mở choàngmắt, một đổi tròng đen tràn đầy cảnh giác.

Cánh tay của Chaeyoung ở giữa không trung lập tức dừng lại, cô bối rối thu tay về, sau đó cúi đầu không dám nhìn Tzuyu nữa. Tzuyu thả lòng người rồi từ từ đứng lên, dừng lại một chút sau đó mới đi tới bên ghế salon ngồi xuống, hai cánh tay khoác ở trên đùi, trầm mặc một hồi lâu.

Sau đó cô đưa mắt nhìn về phía Chaeyoung, ánh mắt đạm mạc mà lạnh như băng, nhìn không ra một tia tình cảm nào cả.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ở thành phố này?" Giọng Tzuyu rất thấp có chút nghiêm nghị.

Chaeyoung nắm thật chặt hai tay, một lát sau mới cúi đầu mở miệng: "Em đến đây thực tập, người kia là quản lý của công ty." Tzuyu trên mặt không có bất ký biến hóa nào, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn Chaeyoung: "Không đủ tiền sao? Không cần thiết phải vội vã tìm việc làm. Em có thể từ từ lựa chọn một công việc thích hợp với mình."

Chaeyoung cắn cắn đôi môi: "Ba em bị ung thư rồi nên giờ phải dùng tiền gấp."

Tzuyu ánh mắt ảm đi một chút, lại nhìn thấy Chaeyoung cúi đầu càng ngày càng thấp. Cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh sao phát ra ánh sáng ngọc ngoài cửa sổ, tâm một chút xíu trầm xuống. Không biết tại sao giờ này cô đặc biệt nhớ Sana, muốn nhìn thấy cặp mắt to trong suốt cùng với nụ cười tinh khiết và ôn hòa kia.

"Cần bao nhiêu?" Giọng nói của Tzuyu đã lộ ra chút mệt mỏi và phiền não.

Chaeyoung cắn mạnh lấy môi mình mới đáp giọng cực thấp: "50 triệu won."

Tzuyu nhìn phương xa nhè nhẹ cười cười: "Chaeyoung, tôi sang tên biệt thự kia cho em, giá trị của nó không hề dừng lại ở 50 triệu won, cần gì phải hành hạ bản thân mình như vậy."

"Biệt thự đó em không có muốn, em cũng không kí vào tập văn kiện kia." Giọng nói của Chaeyoung như cũ vẫn rất thấp, lộ ra chút ít thương cảm.

Tzuyu hơi sững sờ, quay đầu khó hiểu nhìn Chaeyoung, lại một lần nữa cười cười, nhưng ánh mắt lại trở nên dị thường lạnh như băng. Sau đó, cô lấy ví da ra, rút ra một cái thẻ đặt bên người Chaeyoung, nhìn cô ấy nói: "Mật mã sáu số sáu, trong tài khoản có 100 triệu won. Sau đó tìm một công việc thật tốt để làm đi, đừng hành hạ mình như vậy nữa."

Nói xong Tzuyu lập tức đi tới phòng tắm, bóng lưng gầy cao ngát có vẻ ưu thương.

Chaeyoung cầm lấy thể đứng lên, cắn cắn môi mới mở miệng: "Số tiền này em sẽ trả lại cho Du."

Thân hình Tzuyu bỗng nhiên cứng lại, cô lắc đầu nói: "Không cần. Áo khoác em cứ mặc đi, lúc đi nhớ giúp tôi đóng cửa phòng lại." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com