Chap 35
Sáng sớm, bên Kim Thị đã gọi điện thoại tới công ty nói rằng một lúc nữa bảo một người mang tài liệu được chuẩn bị cho hội nghị lần đầu tiên kí kết giữa hai bên sang đó. Park tổng biên phân phó xong, Momo cầm túi đứng dậy. Lão Park thấy bộ dạng của Sana là thờ ơ thì sờ sờ gáy, cười đến giống như hồ ly tinh nói: " Sana à, cô cùng đi với Momo đi. Nếu như có gặp Kim tổng thì mời cô ta một bữa cơm, coi như là phí dụng quan hệ xã hội nhé."
Sana nhếch nhếch môi, cầm lấy túi tài liệu đứng dậy, chống lại ánh mắt lo lắng của Momo khẽ cười cười nói nhỏ: "Được."
Phòng làm việc của Kim Thị mặc dù không khí phái, hùng vĩ như Chu Thị nhưng cũng vô cùng phong cách. Lầu tiếp khách ở đại sảnh mang phong cách cổ kính, rất có văn hóa dân tộc. Sana cùng Momo ngồi ở phòng chờ uống café, nghe thấy tiếng động hai người lập tức quay đầu. Nhìn thấy người, trên mặt Momo hiện lên một tia bất đắc dĩ, còn Sana lại cắn nhẹ môi, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng trắng vài phần.
Momo là người đầu tiên phá vỡ không khí hơi lúng túng này, cô vươn tay lễ phép cười nói: "Kim tổng, sao dám phiền cô tự mình nghênh đón."
Dahyun cười ôn hòa nhẹ bắt tay: "Gặp mặt bằng hữu, làm sao dám chậm trễ".
Sau khi nói xong, Dahyun bắt tay với Momo mà chuyển hướng Sana, thân mật khoác tay lên vai cô, nhu đạo nói: "Hạ, đã lâu không gặp."
Sana khẽ chuyển thân, tránh khỏi tay Dahyun, cười cười: "Chào cô."
Giọng nói xa cách mang theo chút lúng túng. Đáy mắt Dahyun thoáng chốc buồn bã, nhìn khuôn mặt nghiêng của Sana vài giây đồng hồ, cười ồn hòa toan tính lần nữa trán phóng, làm thế tay cùng kính mời: "Chúng ta lên lầu nói chuyện."
Nói xong cô khẽ vuốt cằm rồi đi vào trong thang máy chuyên dụng. Sana nhìn thấy lúc Dahyun xoay người trên mặt cô ấy chợt lóe lên ưu thương, trong lòng khẽ nhói. Cuối cùng thì cô cũng không đành lòng nhìn cô ấy khổ sở. Có lẽ tình yêu đã nhạt, nhưng thói quen thì vẫn như cũ.
Sau hơn một giờ thảo luận và bàn bạc, thời gian cũng đã đến buổi trưa. Momo nhìn Sana một cái, mím môi mở miệng: "Kim tổng, buổi trưa cô có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm được không?"
Dahyun cười cười, không nói gì mà nhìn phía Sana. Cô cúi đầu môi mím chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch rõ ràng lộ rõ sự kháng cự. Dahyun cười khổ một cái, khàn khàn mở miệng: "Không được, lát nữa tôi còn có việc với mấy người khác. Để lần sau đi."
Sana nghe được câu trả lời của Dahyun khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu trong nháy mắt đối diện với thần sắc ảm đạm của cô ấy mà vội vàng dời mắt đi chỗ khác, nhanh chóng cầm túi xách đứng lên. Sau khi tạm biệt Dahyun, ở trong thang máy cô nhận được tin nhắn của cô ấy.
"Hạ, nếu lần sau không muốn cùng nhau ăn cơm thì không nên biểu hiện rõ ràng như vậy. Lòng Hyun rất đau."
Tay cầm điện thoại của cô run run, trong lòng đột nhiên lướt qua tia hối lỗi. Cô không muốn làm tổn thương Dahyun như vậy, thật sự một chút cũng không hề muốn.
Sana không nhắn tin trở lại cho Dahyun. Dahyun nhìn điện thoại di động đến mười phút, sau đó cả người xụi lơ tựa vào trong ghế. Cho tới bây giờ, trên mặt người luôn có nụ cười ôn nhuận yếu ớt lần đầu tiên xuất hiện sự thất bại và hối hận khôn cùng. Người ta tại sao lại luôn như vậy. Lúc có trong tay thì không quí trọng, lúc mất đi thì hối tiếc không kịp. Cô biết Hạ ngoài mặt ngoan ngoãn, biết điều nhưng cô ấy thực sự rất kiên cường. Cô bây giờ rất sợ, sợ cô ấy từ bỏ tình yêu đã từng có giữa hai người, sợ Hạ không hề yêu thương cô nữa.
Ba ngày sau, Sana nhận được tin nhắn của Tzuyu, lúc đó cô đang ở trong phòng họp trên tầng cao nhất của Kim Thị, chờ Dahyun lên tiếng. Đây là hội nghị chính thức đầu tiên giữa hai bên công ty, Park tổng biên tự mình tham gia. Trong lúc Dahyun xem văn kiện, Sana cúi đầu lặng lẽ xem tin nhắn.
"Du sẽ về muộn, khoảng tầm chín giờ. Du muốn gặp em!"
Sana đọc xong tin nhắn mà khóe miệng không tự chủ giơ lên, nhanh chóng nhắn tin trả lời Tzuyu: "Vâng. Em chờ Du!"
Sau đó cô bỏ điện thoại vào trong túi xách, trong lòng ngọt ngào, nụ cười trên mặt thật lâu không có tan đi. Dahyun nhìn nụ cười của Sana mà sắc mặt càng ngày càng khó coi, chỗ văn kiện bị hằn dấu tay thật sâu, mím chặt môi một lúc lâu xong mới từ từ mở miệng, tiếp tục bàn bạc công việc. Cuộc họp dự định chỉ diễn ra trong nửa giờ, nhưng Dahyun hỏi toàn những câu hỏi sắc bén nên cuộc họp đã kéo dài tận ba giờ đồng hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com