Chap 43
Một lúc sau, Mina nhẹ nhàng mở miệng: "Hai người bây giờ đang rất tốt sao?"
Sana quay đầu nhìn Mina, phát hiện cô ấy vẫn đang nhắm mắt, nên cô nhìn xuyên qua nhánh cây một lát rồi gật đầu: "Vâng, rất tốt. Cô ấy đối với em rất tốt."
Cô cảm thấy kì quái, rõ ràng cô với Mina không tính là quá quen thân, cũng là đã gặp mặt qua vài lần, bình thường cơ hồ không có liên lạc, nhưng cô lại cảm thấy người này có thể tin cậy được, giống như là một người bạn nhiều năm rồi.
"Cậu ấy đối với em rất dụng tâm, dụng tâm đến trình độ gần như điên cuồng."
Sana mím môi không nói gì. Cô có thể cảm nhận được Tzuyu đối với người yêu của mình giống như hải dương vậy, sâu không thấy đáy.
"Có phải đôi khi em cảm thấy rất áp lực hay không?"
Sana khẽ gật đầu "Vâng" một tiếng.
"Du người này rất cố chấp, nhận định của cậu ta về chuyện tình của chính mình sẽ thẳng một mạch đi tới đáy. Tựa như ban đầu đối với sự kiên quyết phản đối của ba mẹ, cậu ấy vẫn dứt khoát chọn con đường kinh doanh. Tựa như lần đầu gặp em, cậu ấy quyết cả đời này chỉ yêu một người. Cho nên Minari có thể hiểu được suy nghĩ của em, có đôi khi sẽ cảm thấy không thể nào báo đáp lại đầy đủ, trọn vẹn đối với tình yêu của cậu ấy. Thật ra thì Minari cũng có loại cảm giác như vậy. Khi cậu ấy vừa bắt đầu sự nghiệp, Minari đã giúp một phen, cho nên cậu ấy nhận định Minari là bạn bè tốt, sau đó bất kể cậu ấy làm bao nhiêu, nhiều năng lực như vậy nhưng không hề chỉ nghĩ cho riêng mình. Hơn nữa, mặc dù ở Chu Thị Minari chỉ có hai mươi phần trăm cổ phần, hằng năm cậu ấy cũng sẽ chia cho Minari tới năm mươi phần trăm hoa hồng. Cậu ấy nhận lấy tất cả trọng trách, cho dù Minari cái gì cũng không quản nhưng dù cậu ấy có mệt chết cũng sẽ không có bất kỳ yêu cầu gì đối với Minari. Vì vậy mà Minari chỉ có thể liều mạng cho mại lực, nhưng dù cố gắng nhiều hay không đều cảm thấy so với những gì cậu ấy cho Minari cũng chỉ là phượng mai củ ấu, có đôi cũng rất bực cái tính bá đạo đó, nhưng khi ngẫm nghĩ kỹ thì Minari cũng kính nể cậu ấy rất nhiều. Dù những việc kia cực khổ thì cũng đều cam tâm tình nguyện, cảm thấy đời này có một người bạn tốt như cậu ấy thật đáng giá."
Sana ngây dại, trong lòng rung động rất sâu sắc. Cô biết Tzuyu với Mina quan hệ tình cảm rất tốt, hai người dù lơ đễnh nhưng đều toát ra sự ăn ý và tương thông tâm ý làm cho người ta khâm phục. Nhưng cô lại không nghĩ rằng tình cảm giữa hai người bọn họ lại sâu đậm đến mức như vậy. Vì báo đáo ân tình ban đầu mà luôn giữ vững hữu tình chân thành tha thiết không lay chuyển được đối với người kia. Vì hoàn lại bây giờ dù có thiệt thòi cũng là hữu nghị góp một viên gạch (ý là dù có thiệt thòi thì cũng không so đo, ngược lại còn cố gắng, cam tâm tình nguyện giúp đỡ hết mình). Cô rất hâm mộ thâm tình này giữa hai người bọn họ, đồng thời cũng cảm thấy mình thật may mắn mình vì đã được một trong hai người đó yêu thương.
"Myoui Mina à, hai chúng ta đều là người may mắn." Sana ngửa đầu lên nhìn bầu trời, nói thật nhỏ.
Mina quay đầu nhìn nụ cười bình yên điềm tĩnh trên khuôn mặt Sana, ánh mắt dần dần trở nên có chút mê man, sau một lúc dời tầm mắt đi, mỉm cười nói: "Không tệ. Bất quá em sau này có thể đừng mang cả tên lẫn họ của Minari ra mà gọi được không. Xa lạ muốn chết."
Sana hơi sững sờ, sau đó quay đầu lè lưỡi nhìn Mina: "Em biết rồi, Minari tiểu bằng hữu!".
Sau giờ ngọ, ánh sáng xuyên qua bóng cây chiếu lên dung nhan xinh đẹp của Sana tạo thành lúc tối lúc sáng làm cho nụ cười của cô ấy trở nên mĩ lệ dị thường. Mina quên cả hô hấp cho đến khi từ ngực truyền đến cảm giác đau nhói nhè nhẹ mới thở ra một hơi dài, sau đó cô chợt đứng lên, vỗ vỗ mông, có chút lúng túng nhìn xung quanh một lát, bình phục lại tâm tình rồi hướng Sana vươn tay: "Chúng ta trở về thôi. Chắc giờ này hai người kia cũng đã quay lại rồi."
Sana cười cười đưa tay cho Mina để cô ấy kéo đứng dậy. Mina cầm lấy bàn tay mềm mại của Sana cảm thấy như có một cỗ điện cao áp trong nháy mắt xuyên lan qua toàn thân. Cô run lên một cái, như bị điện giật buông tay cô ấy ra, sau đó lại cảm thấy trên người cô ấy có dán một tờ giấy với dòng chữ màu đỏ: "Nguy hiểm. Chớ đến gần!"
Không bao lâu sau khi Mina với Sana trở lại căn nhà gỗ thì nghe thấy một trận âm thanh của mô tơ, lát sau truyền đến tiếng la tức giận của Jeongyeon: "Chou Tzuyu, cậu như vậy là đùa bỡn tớ nha. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục so tài, tớ không tin lần nào mình đều bị bại bởi cậu".
Tzuyu lại không hề để ý đến Jeongyeon, vừa vào nhà chạy thẳng tới chỗ Sana, cúi người hôn một cái lên trán cô ấy hỏi: "Em có thấy chán không? Chờ có sốt ruột không?"
Sana nhìn trán Tzuyu ướt đẫm mồ hôi, đưa tay lên lau cho cô ấy, lắc đầu: "Không có ạ. Em với Minari vừa nói chuyện rồi Minari đưa em ra ngoài cảm thụ khu rừng rậm nguyên thủy."
Tzuyu nghe thấy cô gọi như vậy thì sửng sốt giây lát, sau đó đột ngột xoay người chạy thẳng tới phòng bếp.
Một lát sau trong bếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Mina: "Chou Tzuyu! Mẹ kiếp! Cậu muốn tớ tuyệt hậu sao?"
Lúc Sana cùng Jeongyeon chạy tới thì thấy Mina đang che chở nửa dưới cửa mình, vẻ mặt vô cùng đau đớn trong khi đó, Tzuyu thì hai tay ôm lấy ngực, mặt đen một màu phẫn hận nhìn Mina. Jeongyeon một trận cười to, Sana thì đỏ mặt đi tới kéo kéo ống tay áo Tzuyu. Cô cúi đầu nhìn Sana, hướng Mina hừ lạnh một tiếng rồi cầm lấy tay Sana một mạch đi lên lầu hai.
Sana có chút khó xử quay đầu nhìn thoáng qua , sau đó chống lại nụ cười khổ sở của Mina, cô xì một tiếng vui vẻ. Tzuyu khó hiểu nhìn cô, vừa định muốn quay đầu trực tiếp ôm lấy cô, sau đó chủ đồng hôn môi cô một cái, mặt khác tha cho người đùa dai một mạng. Trở lại phòng ngủ, Tzuyu cầm lấy quần áo sạch bước vào nhà tắm. Sana ngồi trên thảm lật xem tạp chí. Tất cả đều là tạp chí về săn thú, cô xem cũng không hiểu lắm nhưng suy nghĩ nhiều một chút thì sau này hai người dễ dàng hiểu nhau.
Tzuyu đợi Sana rửa mặt rồi đi xuống lầu. Jeongyeon cùng với Mina đã chuẩn bị sạch sẽ chiến lợi phẩm vừa mang về lúc chiều, đang loay hoay làm giá nướng. Sana nhìn một con thỏ hoang ở trên thanh sắc thì trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, không suy nghĩ gì đi tới trốn phía sau Tzuyu.
Tzuyu ôm lấy bả vai cô cười nói: "Đừng sợ. Nó sẽ không ăn em, lát nữa chúng ta ăn nó."
Sana ngẩng đầu nhìn Tzuyu, đôi mắt tràn đầy thương hại: "Thật đáng thương."
Tzuyu khụt khịt mũi cười khẽ: "Đây chỉ đơn giản là kiếm thức ăn duy trì sự sống thôi mà. Em đừng suy nghĩ gì nhiều."
Sana gật đầu, không dám nhìn nữa chỉ có thể thương hại con thỏ thôi. Lò nướng đã chuẩn bị xong, trời căn bản cũng đã tối rồi, Jeongyeon thuần thục nổi lửa, mang giá nướng tới, mấy người ngồi vây quanh trước nhà gỗ, nghe tiếng kêu của lửa cháy lép bép, hưởng thụ thêm cả ánh trăng sáng trong lành mát mẻ, ngửi lấy từng đợt mùi thơm của thịt nướng, trên mặt mỗi người vừa là hưởng thụ vừa là thần thái thích ý, bao gồm cả Sana vừa bị dọa cho sợ hãi.
Tzuyu ôm thật chặt Sana vào trong ngực, không để cho cô ấy lộn xộn, đem thịt nướng cắt thành từng miếng từng miếng bỏ vào trong bát cô ấy. Sana chỉ cần dùng đũa gắp ăn mà thôi.
Ăn trong chốc lát, Sana thấy không vui nói: "Du đừng có làm cho người khác thấy mình mất đi năng lực cuộc sống như vậy chứ."
Tzuyu cũng không nhìn Sana, vẫn tiếp tục hành động đang làm, gắp đầy thịt vào trong bát cô ấy, sau đó lấy một tờ giấy ăn lau khóe miệng cho Sana nói: "Vậy thì em cứ coi như mình mất đi năng lực cuộc sống đi."
Sana trợn mắt, rồi bất đắc dĩ cầm lấy đôi đũa của mình nói: "Mà sao một miếng Du cũng không ăn vậy?"
Hai người không được để ý tới ở đối diện cuối cùng cũng lên tiếng.
Jeongyeon nói: "Cậu ấy cũng là muốn ăn, nhưng lại không có cái phúc phận đó."
Mina mãnh liệt gật đầu phụ họa thêm: "Tzuyu ý, điểm này mà nói, giống hệt như người hầu của em vậy."
Quay sang Tzuyu: "Cậu dám giống như tớ ăn thịt, uống rượu không?"
Tzuyu hung hăng, trừng mắt liếc Mina một cái, cầm lấy lon bia hướng cô ấy ném tới.
Mina nhảy ra sau tránh, hướng Tzuyu ngoắc ngoắc ngón tay: "Có gan thì để sủng vật của cậu xuống đuổi theo tớ đi." Nói xong Mina đột nhiên ngậm miệng lại, Tzuyu sắc mặt trong nháy mắt biến hóa mấy cái, Jeongyeon khó hiểu nhìn mọi việc.
Một lát sau, ba người nghe thấy một thanh âm thấp nhu. "Sủng vật?"
Tzuyu mím môi, sắc mặt tái nhợt vài phần, cúi đầu nhìn Sana. Cổ họng khẩn trương nuốt nuốt mấy ngụm nước bọt, qua một lúc lâu sau mới dùng giọng nói vô cùng ôn nhu mở miệng: "Là sủng ái cưng chiều."
Mina cũng lập tức phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy a. Sủng ái sủng ái a. Uống bia, uống bia đi." Nói xong cô không dám nhìn Tzuyu, vội vàng cầm lấy lon bia của mình tu sủng sục.
Thời gian còn lại Mina cũng không dám mở miệng nói một câu, Tzuyu cũng không còn tâm trí mà so đo với Mina, tâm tình cẩn thận quan sát động thái của sủng vật trong ngực mình.Nụ cười trên mặt Sana không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng cô ấy lại buông thõng mí mắt không hề nhìn cô thêm một lần nào.
Tzuyu trong lòng có chút nóng nảy. Lúc cô tiếp nhận phỏng vấn đã phát biểu một phen lý luận về sở thích nuôi nhốt sủng vật, cô sợ là Sana sẽ nghĩ linh tinh mà tức giận với cô.
Nhìn Sana không hề động đũa nữa, Tzuyu nhẹ nhàng hỏi: "Em ăn no rồi à?"
Sana gật đầu nhưng vẫn không có nhìn Tzuyu.
Tzuyu đứng dậy sau đó kéo Sana đứng dậy, hung hăng trợn mắt nhìn Mina một cái, cùng với Jeongyeon chào hỏi một tiếng rồi ôm Sana đi lên tầng hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com