Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 54

Vừa về đến nhà, Sana đi ngay vào phòng bếp nấu cơm, ăn xong lại đem rong biển bỏ vào trong nồi sau đó quay ra phòng khách ngồi ghế salon, ôm lấy máy tính nghiên cứu kịch bản. Mái tóc dài được cô búi gọn sau gáy, bộ quần áo to rộng ở nhà càng làm cô toát ra vẻ xinh xắn. Cô bật mấy bài hát làm không khí bớt cô đơn, nhưng toàn là những bài hát thanh âm rất thấp, không có lời ca vui vẻ hào hứng; trong phòng bếp tràn ngập hơi nước, mùi thơm nhẹ của canh bay khắp nhà làm cho người khác không tự chủ mà thả lỏng tâm tình.

Tzuyu mở cửa, đặt vào mắt cô là toàn bộ khung cảnh trong nhà đẹp đẽ, ngọt ngào như vậy làm cho cảm giác thư sướng cùng ấm áp vô tận tràn ngập cả lòng cô. Nghe được tiếng mở cửa, quay ra nhìn thấy người kia, khóe miệng lập tức cong lên. Cô đặt máy vi tính xuống sàn nhà nhanh chóng chạy ra cầm lấy áo khoác cho Tzuyu le lưỡi nghịch ngợm: "Hì hì. Em xem kịch bản tập trung quá, cũng không nghe thấy tiếng Du mở cửa."

Nói xong Sana liền cau mũi: "Du lại uống nhiều rượu rồi." Ngữ khí của cô có nho nhỏ oán trách, nhưng hơn hết là đau lòng.

Tzuyu vẫn cười yếu ớt, đổi giày bước vào nhà đồng thời ôm lấy Sana đi thẳng vào bếp, ngó một chút vào nồi canh đangsôi sùng sục trên bếp, cô nới lỏng cà vạt cười cười: "Thơm quá."

Sana nghe giọng Tzuyu khàn khàn thì đau lòng lắm lắm, kéo cô ấy ngồi xuống bên bàn ăn, đấm bóp vai cho cô ấy hỏi: "Du có mệt lắm không?"

Tzuyu nhắm hai mắt, tay cầm lấy tay Sana cười vui vẻ: "Hoàn hảo. Du đói quá."

Sana vội vàng xoay người bắc nồi canh xuống, sau đó múc một bát canh đưa cho Tzuyu, cầm lấy muỗng khuấy khuấy vài cái rồi nói: "Hay để em làm thêm mấy món ăn cho Du nhé? Chỉ uống canh thôi Du sẽ không no đâu."

Tzuyu lắc đầu, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi. Tối rồi cô vừa có cuộc nói chuyện với người của chính phủ, do đó cô cảm thấy mệt chết đi mất, thân thể cũng thật bải hoải chết đi. "Không cần đâu. Du uống mấy bát canh là ổn."

Buổi tối Tzuyu chỉ lo uống rượu, cơ hồ chẳng ăn thêm thứ gì cũng không có cảm giác đói. Nhưng dạ dày cồn cào lợi hại, nhức nhối và không thoải mái chút nào.

Trên bàn cơm, Tzuyu cúi đầu uống canh, Sana ngồi bên cạnh cùng cô trò chuyện.

"Hôm nay lão Park nói là về sau sẽ không để em đi ra ngoài phỏng vấn nữa. Có phải Du bày mưu đặt kế không?"

Tzuyu vẫn cúi đầu uống canh, đáp một tiếng.

"Thật ra thì đi ra ngoài phỏng vấn cũng rất ích mà, có thể rèn luyện và có nhiều kinh nghiệm lắm. Momo nói với em rằng chỉ ở trong phòng làm biên tập thì chẳng có trợ giúp gì với công việc của em cả. Du nói với lão Park một lần nữa cho em thực hiện một bài phỏng vấn thích hợp nhé."

Tzuyu đã uống xong một bát canh nữa, ngẩng đầu nhìn Sana đặt hai tay lên bàn, nâng cằm lên vô cùng nghiêm túc thì mi tâm cau lại rồi lập tức giãn ra. Cô cười cười không nói gì, nhéo nhéo cái mũi Sana rồi đứng dậy cầm lấy bát đi tới bồn rửa.

Sana cũng đứng dậy đi tới phía sau Tzuyu, kéo kéo áo Tzuyu nói: "Em không muốn làm kí sinh trùng. Em muốn có sự nghiệp của riêng mình."

Tzuyu để bát vào bồn rửa chén, xoa xoa tay, xoay người dựa vào tủ bên trên bếp, kéo hai tay nhỏ bé của Sana cầm chặt trong tay mình. Tay cô ấy rất mềm mại cũng rất ấm áp.

"Nói cho Du nghe một chút về kế hoạch nghề nghiệp của em đi." Giọng Tzuyu rất thấp, lại còn hơi gợi cảm nữa.

Sana ngửa đầu nhìn Tzuyu, nghĩ một lát nói: "Em nghĩ trước hết là em phải tích lũy nhiều kinh nghiệm một chút đã về tất cả các phương diện làm phim, sau đó em hi vọng một ngày nào đó mình có thể tự biên kịch một bộ phim lớn."

Tzuyu rất chuyên chú nghe Sana nói, sau đó gật đầu: "Em chuẩn bị đề tài gì cho phim?"

"Em muốn làm một bộ phim về quá trình tự phấn đấu của một người đang ở tuổi thanh xuân."

"Cái đề tài này hiện giờ đang tràn lan trên thị trường, hơn nữa chẳng có cái nào có sự độc đáo, sáng tạo mới mẻ cả. Vì vậy mà rất khó thu hút người xem." Tzuyu nói không nhanh cũng không chậm, giọng nói ôn hòa nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén.

Sana tựa vào trong ngực Tzuyu, nói nhỏ: "Em biết chứ. Nhưng mà em cảm thấy được những người trẻ tuổi bây giờ phần lớn đều bị thương nghiệp hóa rồi, diễn viên và hình ảnh thì quá hoa lệ, thiếu hụt sự chân thật, thiếu sự chân chính nên không thể đánh sâu vào đáy lòng của người xem phim. Em muốn làm một bộ phim trong đó nội dung chính là quá trình phấn đấu, trưởng thành chân chính của nhân vật chính. Em cảm thấy rất nhiều người đã thành công hiện nay, ở thời điểm họ còn ở tuổi thanh xuân, ít khi khẳng định ước mơ của mình. Chính là ước mơ, giấc mộng kia giúp đỡ nhân vật chính từng bước đi về phía thành công."

Tzuyu có chút khiếp sợ nhìn Sana. Giọng nói của cô ấy trước sau nhu hòa nhưng ngữ khí thì chưa bao giờ kiên định như thế, trong cắp mắt to tròn trong trẻo kia hiện lên tia sáng quắc làm cho vẻ mặt cô ấy càng thêm sinh động. Khi Sana giải thích ước mơ, trong lòng Tzuyu hung hăng run lên một cái, đột nhiên cảm thấy cô ấy đi vào chỗ sâu nhất trong nội tâm mình nhưng cái loại cảm giác này không thể nói rõ là vui sướng hay là sợ hãi. Vì thế Tzuyu nhất thời im lặng không nói lên lời.

Sana hình như cũng chẳng đợi câu trả lời của Tzuyu, chẳng qua rút tay ra ôm lấy hông Tzuyu, đem mặt chôn chặt trong ngực cô ấy, lẳng lặng cứ ôm cô ấy như vậy. Dường như Sana cảm thấy làm như vậy có thể làm cho những cảm giác bị đè nén, tích tụ trong lòng Tzuyu dần dần tan biến.

Một lúc lâu sau, Tzuyu thở phào một hơi, trở về ôm thân thể nho nhỏ của Sana, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô ấy, cúi đầu hôn lên trán cô ấy một cái nói: "Hạ, chỉ cần em thích thì cứ làm đi. Những việc khác giao cho Du là được rồi."

Sana không nói gì, ở trong lòng Tzuyu cảm thấy vô cùng cảm động, cô càng ôm lấy eo cô ấy chặt hơn. Cô cảm giác rằng mình thật không có tiền đồ, thậm chí có chút hèn yếu khi gặp phải vấn đề gì đều không tự chủ muốn kìm tiếm sự giúp đỡ của Tzuyu. Cô có thể quả quyết cự tuyệt việc cô ấy đề nghị cô về Chu Thị làm việc, nhưng cũng tại chính thời điểm cô mờ mịt mông lung không rõ hướng đi trong tương lai, cô lại muốn lệ thuộc vào Tzuyu khi nghe cô ấy dùng thanh âm trầm thấp nhu hòa nói với mình rằng "Giao cho Du là được rồi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com