Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 71


Trong phòng ăn, Mina gọi người phục vụ thu dọn bàn ăn, gọi thêm cho mỗi người một cốc nước uống, một lần nữa mở miệng: "Hạ, cách làm của Tzuyu lần này có chút quá, nhưng là cậu ta yêu em như vậy tuyệt đối là em không nghĩ tới."

Sana cúi đầu, đôi lông mi cong dài run rẩy. Cô không đáp lời, chỉ lẳng lặng uống trà sữa. Mina nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, bầu trời vạn dặm không mây, tâm tình cũng dần dần trở nên tốt hơn. Cô quay đầu cười nói: "Tzuyu đã nói cho em biết tình cảnh gặp mặt đầu tiên giữa hai người chưa?"

Sana giương mắt, suy tư một chút nói: "Lần đầu tiên gặp mặt không phải là ở lễ đính hôn sao?"

Mina lắc đầu cười khẽ: "Dĩ nhiên không phải. Chính là trước đó một năm em đã gặp Tzuyu rồi, hơn nữa em còn chủ động đến gần cậu ấy."

Sana kinh ngạc: "Sao có thể?"

Mina cười càng thêm vui vẻ, thân thể dựa về phía sau, hai cánh tay khoanh trước ngực, nói: "Bởi vì hôm nay em mời tôi ăn cơm, nên tôi sẽ tốt bụng nói cho em biết một chút chuyện xưa tiểu bạch thỏ cứu vớt đại hôi lang."

Một lát sau, Mina nhập một ngụm cà phê, bắt đầu kể: "Là thế này, em ở trong lòng Tzuyu chính là một thiên sứ hoàn mỹ, trước khi em không yêu cậu ấy, cậu ấy yêu em một cách rất hèn mọn, nhưng khi em đã yêu cậu ấy rồi thì cậu ấy lại trở nên lo được lo mất, giống như là một người bị bệnh thần kinh làm những chuyện cần phải đánh đòn vậy, ví dụ như là đối phó với Kim Dahyun, rồi giận dỗi như bây giờ. Nhưng Hạ à, cậu ấy làm những điều này nhất định là so với em còn thống khổ gấp trăm lần, điều này là không thể nghi ngờ. Tzuyu bá đạo, ngang bướng cố chấp, rồi không nghe lời khuyên của người khác như vậy, đời này muốn cậu ta thay đổi tính tình là không hề có khả năng, nhưng chỉ có em mới cảm hóa được cậu ấy từ từ từng chút một. Tôi khẳng định là cậu ta đang ở nhà ngủ rất ngon, một lát nữa em đi về trước đi. Tôi đảm bảo tối nay sẽ bắt cậu ấy đến gặp em."

Sana nhìn Mina, trong mắt là cảm động thật sâu, nhẹ nhàng gật đầu, cô cảm thấy mọi điều khổ sở và ủy khuất trong lòng từ từ tan biến. Đúng vậy, Tzuyu chính là một người như thế, những khuyết điểm này của cô ấy cô cũng sớm đã biết rồi. Tzuyu yêu sâu đậm mà bá đạo như thế nào cô có thể cảm nhận được, muốn giận cô ấy cũng không thể giận được. Haizz, ai bảo người cô yêu chính là người vừa đáng giận vừa đáng yêu như thế chứ.

Đưa Sana về nhà, Mina lập tức lái xe tới nhà trọ của Tzuyu, trên đường cô lại nhận được một cuộc gọi quốc tế đường dài. Nhìn thấy mã số kia, trong nháy mắt tMyoui Mina nhảy chậm đi một nhịp.

"Alo?"

"Là tôi."

Mina sửng sốt, sau đó thì nổi giận: "Mèo hoang nhỏ!!!Hiện giờ em đang ở đâu thế hả?"

Đầu bên kia là một giọng nữ khẽ hỏi Mina: "Minari có tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ không?"

"Có chuyện gì?"

"Có hay không vậy?"

"Có."

"Cho tôi mượn tài khoản của Minari đi, đưa tôi cả mật khẩu nữa, thuận tiện thì cho tôi vay 300 triệu won, tôi giúp Minari làm ăn, bảo đảm là sẽ kiếm được rất nhiều tiền."

Đầu óc Mina có chút rối rắm, cô trố mắt vài giây rồi dừng xe ở bên đường nói: "Mèo hoang nhỏ à, em ăn tôi sạch sẽ xong rồi con mẹ nó biến mất đến hơn hai mươi ngày, bây giờ vừa mới gọi điện lại muốn mượn tôi 300 triệu won, em cho tôi là kẻ ngu hả?"

Người ở đầu dây bên kia điện thoại không nói hai lời, lập tức tắt máy. Mina ngơ ngác một lát, sau đó vội vàng gọi lại, nghe được người kia nhận điện thoại, trong lòng thầm thở phào một cái.

Ngữ điệu Mina chậm rãi, hỏi: "Em đang ở đâu thế?"

Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng không nói chuyện.

Mina tiếp tục ôn nhu hỏi: "Em muốn làm ăn cái gì? Tại sao lại cần nhiều tiền như vậy?"

Người kia hiển nhiên là không còn kiên nhẫn được nữa, hỏi: "Thế Minari rốt cuộc là có cho mượn hay không?"

"Có cho. Nhưng mà em nói xem sau này tôi phải liên lạc với em như thế nào? Chỉ cần gọi điện thoại vào số này có thể tìm được em sao?"

Cô gái kia trầm mặc một lúc mới nói: "Ừm. Chỉ cần gọi là có thể gặp tôi ngay. Vậy hôm nay Minari có thể chuyển tiền không?"

Mina nhìn đồng hồ nói: "Có thể."

Người kia lại trầm mặc một lúc, giọng nữ ở đầu bên rất thấp, nói là "Cảm ơn", sau đó ngay lập tức cúp máy.

Mina nhìn chằm chằm về phía trước, nắm chặt điện thoại ngây ngốc, sau đó soạn một tin nhắn với nội dung là mật khẩu cùng tài khoản ngân hàng gửi vào số điện thoại vừa rồi, nhanh chóng nhận được tin nhắn đáp lại: "Nhận rồi."

Mina nhìn tin nhắn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, có chút tự giễu cười cười, sau đó gọi điện cho bạn ở ngân hàng, xử lý công việc xong xuôi rồi ném điện thoại qua một bên, khởi động xe đi tiếp. 300 triệu won mua được hai chữ, mình thật đúng là con mẹ nó ngu đần.

-----------------------------------------------

Mina đứng ở bên ngoài nhà trọ Tzuyu, vừa gọi điện vừa ấn chuông cửa, đến mức tay muốn gãy thì cửa mới được mở ra, cô mở rộng cửa ra bước vào. Nhìn cái người đứng ở cửa nhưng đứng cũng chẳng vững, Mina một phen đỡ lấy người Tzuyu rồi kinh hô: "Làm sao cậu lại thành cái dạng này hả?"

Tzuyu mắt híp lại một nửa, được bạn đỡ lấy ngồi xuống ghế salon, thở dốc một trận mới nói: "Trước tiên rót hộ tôi cốc nước đã, tớ khát muốn chết rồi đây."

Ý thức Mina coi như còn tỉnh táo, ôm lấy khóe miệng rót cho bạn mình một cốc nước nóng, nhìn Tzuyu uống hơn một nửa cốc mới nhắm mắt lại, đi tới ghế salon ngồi xuống, cười nói: "Vẫn còn sốt cao hả? Đi tới bệnh viện thôi."

Tzuyu lắc đầu, nhưng chỉ một động tác lắc nhẹ đầu mà mọi thứ trước mặt cô cũng biến thành màu đen, qua một lúc lâu mới vô lực nói: "Dùng điện thoại của cậu gọi điện cho Hạ đi."

Mina vừa gọi điện vừa hỏi: "Điện thoại của cậu đâu?"

"Rơi vỡ rồi."

Mina thấy điện thoại được thông, trừng mắt lườm Tzuyu một cái không trách móc nữa, sau đó cười hỏi: "Hạ hả? Là tôi. Em về nhà chưa?"

Đầu bên kia thoại là Sana, cô đang ở trên xe bus, thanh âm hơi run rẩy nói: "Mina, nhà ba mẹ em có chuyện rồi, em phải lập tức trở về một chuyến. Minari gặp Tzuyu thì nóivới cô ấy một tiếng hộ em nhé."

Mina cả kinh hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe được lời Mina, Tzuyu khó khăn mở mắt, lập tức quay đầu nhìn bạn.

Sana do dự nói: "Ba em bệnh tim tái phát phải nhập viện rồi."

Mina trong lòng căng thẳng nhưng vẫn không quên an ủi Sana, có hơi vội vàng: "Em đừng sợ. Chúng tôi sẽ lập tức đi tới nhà ba mẹ em."

Sana đáp một tiếng rồi cúp máy, trong lòng cô đã khẩn trương lắm rồi, cũng không có nghe rõ là Mina nói "chúng tôi". Mina cúp máy, quay đầu nhìn Tzuyu, rất nghiêm túc nói: "Ba Hạ nhập viện rồi, hình như rất nghiêm trọng."

Chân mày Tzuyu đang nhíu lại giờ lại càng nhíu chặt hơn, cô mấp máy môi, chống tay lên thành ghế cố đứng dậy nói: "Chờ tớ. Tớ đi thay quần áo."

Mina nắm lấy tay Tzuyu: "Cậu có đi được không? Có muốn đến bệnh viện khám trước rồi đi không?"

Tzuyu gạt tay bạn ra, lắc đầu nói: "Lát nữa tớ chỉ đường, còn cậu lái xe." Tzuyu trước khi ra cửa uống thêm một cốc nước nóng lớn, Mina đưa cho cô hai viên thuốc hạ sốt, Tzuyu cầm thuốc nhìn một cái rồi vứt qua một bên, Mina nổi giận, túm lấy tay cô nói: "Cậu làm gì thế hả? Sốt cao như vậy mà sao lại không chịu uống thuốc?"

Tzuyu đã suy yếu đến cực điểm, quay đầu nhìn bạn, mệt mỏi nói: "Dạ dày rất đau, uống vào lát nữa còn khổ sở hơn. Đi thôi, không chết được đâu."

Mina nhìn Tzuyu một cái, cầm lấy cốc nước nóng đặt lên bàn rồi mới theo bạn đi ra cửa. Lúc chờ thang máy, Tzuyu phải dựa lưng vào tường đứng mới vững, hai tay khoanh trước ngực, đầu cúi thấp không nhìn được vẻ mặt ra sao, nhưng mồ hôi lạnh từ trán không ngừng chảy xuống, nhìn là nhận thấy ngay bây giờ cô nhất định khó chịu muốn chết. Lúc bước vào thang máy, Mina đỡ Tzuyu bước vào nhưng bị cô gạt tay ra.

Mina nhìn bóng lưng cố thẳng của bạn mà lầm bầm: "Cứng đầu."

Vừa lên xe, Tzuyu mở cửa xe ngồi xuống một bên, sau đó lưng dựa vào ghế đã hạ xuống thấp hơn nằm nghỉ. Khi xe đi với tốc độ cao hơn, Mina thỉnh thoảng quay đầu ra nhìn Tzuyu, thấy sắc mặt cô ngày càng trắng thì không khỏi lo lắng, sau đó giảm tốc độ để xe chạy chậm hơn, chưa đầy mấy phút đã nghe thấy giọng Tzuyu khàn khàn mà vô lực vang lên: "Tình hình giao thông không tốt à?"

Mina quay đầu, nhìn thấy bạn vẫn nhắm mắt, đáp một câu: "Không phải."

"Vậy sao cậu đi chậm thế?"

Mina thở dài một hơi, bất đắc dĩ tăng tốc: "Cậu có chịu đựng được không? Sớm hay muộn một giờ thì có quan trọng gì đâu."

Tzuyu mở mắt ra nhìn Mina, xong lại nhắm mắt lại, nói nhỏ: "Cô ấy đang rất sợ hãi."

Khi xe dừng lại ở trạm xăng, Tzuyu xuống xe nôn một trận, sau đó xe lại lên đường, hô hấp của cô ngày càng dồn dập và khó khăn, Mina sợ Tzuyu không thể nhịn được nữa dứt khoát chạy xe tốc độ tối đa, muốn mau chóng tới nơi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com