Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 73

Khi Tzuyu tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau. Cô vẫn chưa mở mắt, đầu tiên là cử động tay đã, cảm giác được trong lòng bàn tay mình là bàn tay mềm mại nho nhỏ kia, khóe miệng cô nhếch lên, sau đó lại nghe thấy giọng nói êm ái: "Du tỉnh rồi?" thì mới chậm rãi mở mắt ra.

Ánh nắng buổi sáng sớm không chói mắt, nhưng rất sáng, Sana đứng ở bên giường cúi người xuống, ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn Tzuyu làm tim cô thoáng chốc nhói một cái. Hiện giờ đôi mắt to của Sana thâm quầng lại, khuôn mặt thì tiều tụy, cô đau lòng quá, vì thế dùng hết sức ôm cô ấy ở trước ngực, nhìn hai mắt cô ấy khẩn trương mở to ra nhìn cô, tâm tình của Tzuyu thật là tốt, cười hết sức vui vẻ. Cô ôm Sana chặt hơn, nhưng vẫn là phát hiện vẫn chưa thể chạm tới đôi môi phấn hồng mê người kia.

Tzuyu thở dài một hơi nói: "Em cúi xuống gần thêm tí nữa đi."

Sana ngẩng đầu khó hiểu nhìn Tzuyu: "Làm gì a?"

Tzuyu vô lực thở hổn hển mấy cái, khó khăn nói: "Cúi xuống một chút đi, để Du hôn một cái."

Sana sửng sốt, sau đó khuôn mặt khẽ hồng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua phía cửa rồi biết điều cúi thấp xuống, hai tay ôm lấy cổ Tzuyu, đem môi mình dán vào môi cô ấy. Trước tiên liếm một chút hai cách môi tái nhợt, sau đó đang định tiến vào bên trong thì gặp phải trở ngại. Sana khốn hoặc mở mắt thì lại thấy hai tròng mắt tràn đầy ý cười ranh mãnh thì hai má đỏ bừng, đang định thôi thì đầu lưỡi cô đã bị người kia cắn nhẹ một cái rồi bị hút vào trong, triền miên dây dưa.

Không lâu tư thế đã chuyển đổi, quyền chủ động của Sana hoàn toàn bị tước đoạt, cả người bị đôi tay Tzuyu mạnh mẽ giam cầm, nụ hôn của Tzuyu càng ngày càng mạnh hơn, hai cánh môi hoàn toàn nuốt trọn lấy môi Sana, sau đó môi Tzuyu từ từ di chuyển xuống cổ, tinh tế ngọt ngào hôn vào hõm sâu giữa hai xương quai xanh làm Sana run rẩy hai cái nhưng lại không cảm nhận được động tác kế tiếp của Tzuyu, tiếp theo đó người đang nằm ở trên người Sana nặng nề xoay người nằm trở lại xuống giường.

Sana ôm lấy lưng của Tzuyu, hỏi nhỏ: "Du có phải lại mệt rồi không?"

Tzuyu xoay người vùi đầu vào cổ Sana rầu rĩ nói: "Không phải."

"Nhưng mà không thoải mái mà. Hay là dạ dày lại đau rồi?"

Giọng Tzuyu lại càng thấp: "Không phải."

Sana nhẹ vỗ về lưng Tzuyu, đang suy nghĩ những khả năng khác thì lại nghe thấy giọng nói cực kỳ buồn bực của Tzuyu vang lên: "Du hôn vẫn chưa đã." Thân thể Tzuyu vẫn còn rất yếu mặc dù nhiệt độ đã giảm đi. Trạng thái tinh thần của cô vẫn không được tốt, hai người ầm ĩ trong chốc lát, sắc mặt của cô đã trở nên trắng bệch. Sau khi rửa mặt xong, mẹ Sana đem cháo tới, nhưng mà khẩu vị Tzuyu không tốt nên cô chỉ ăn hai miếng xong là đã đẩy hộp cơm ra, sau đó nằm lỳ ở trên giường thở gấp. Sana đứng ở một bên không ngừng giúp Tzuyu lau mồ hôi trên trán, thấy môi cô ấy mím mím, mắt Sana lại đỏ lên.

"Có phải Du lại đau bụng hay không? Bác sĩ sẽ tới ngay thôi. Em xoa bụng cho Du nhé?"

Tzuyu lắc đầu, kéo tay Sana xuống rồi nắm lấy, nhắm mắt lại không nói gì. Sana nóng ruột, cúi xuống hôn lên trán Tzuyu, rồi hôn lên mũi cô ấy, cô đang định di chuyển xuống dưới thì nghe được mấy tiếng cười rầu rĩ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sana đỏ lên, sau đó cô hôn nhanh một cái lên môi Tzuyu rồi đứng dậy, ngồi xuống một bên giường, giúp Tzuyu vỗ vỗ lưng.

Khóe miệng Tzuyu cong cong, thần thái tuy mỏi mệt nhưng mặt đầy ý cười. Trì hoãn một lúc, cô quay đầu nhìn Sana tủm tỉm mở miệng: "Cún con lại đây. Hôn lại một lần nữa đi."

Sana tỏ vẻ giận dữ, bất mãn đập một cái lên lưng Tzuyu, nói nhỏ: "Du mới là cún ý."

Nói xong thì bác sĩ đi vào phòng. Sana xuống giường, bàn tay nhỏ bé chà chà trán Tzuyu, lau sạch sẽ mồ hôi cho cô ấy, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay cô ấy. Tay Tzuyu ươn ướt, lạnh như bằng làm lòng cô đau đớn. Sau khi bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Tzuyu xong, Tzuyu vẫn tiếp tục phải truyền nước biển để hạ sốt. Bác sĩ ấn ấn mấy cái lên bụng Tzuyu, hỏi cô có phải thỉnh thoảng dạ dày đau dữ dội hay không.

Trong nháy mắt Tzuyu chảy mồ hôi như mưa, cầm chặt lấy bàn tay Sana, đôi môi mím chặt lại, phát ra mấy tiếng run run. Sana tâm đau gần chết, đưa tay sờ sờ mặt Tzuyu, ngẩng đầu nhìn bác sĩ lo lắng hỏi: "Trông cô ấy dường như rất đau đớn. Có phải rất nghiêm trọng không bác sĩ?"

Bác sĩ cau mày nhìn Tzuyu một cái, rồi nói: "Tôi không phát hiện ra những biểu hiện khác thường rõ ràng, chờ cô ấy hạ sốt, tốt nhất nên sắp xếp một buổi kiểm tra tổng thể bụng xem thế nào."

Sana vội vàng gật đầu, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt Tzuyu. Chờ bác sĩ rời đi, cô giúp Tzuyu đắp lại chăn, cầm lấy những ngón tay tái nhợt không chút huyết sắc nào đụng đụng lên môi, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi.

Một lát sau, hai mắt cô hồng hồng, rồi cô cúi người đem mặt mình chôn ở cổ Tzuyu cọ cọ. Những sợ tóc mềm mại, tinh tế quét tới quét lui trên mặt Tzuyu, chờ cho thân thể đỡ đau đớn hơn, cô nhắm hai mắt lại, khóe miệng cong cong.

Tzuyu giơ tay giữ lấy đám lông xù không ngừng cọ qua cọ lại kia, khàn khàn mà dịu nhẹ mở miệng: "Đừng khóc mà. Tzuyu không sao đâu, chẳng qua là quá mệt mỏi thôi. Dạ dày Du cũng thường xuyên kiểm tra, không có việc gì cả, cũng không hề xuất huyết. Ngoan, đừng lộn xộn nữa, Du không có sức để "chơi" với em đâu." Khi nói câu cuối, giọng nói của Tzuyu rõ ràng là mang theo ý cười.

Tzuyu vừa dứt lời, Sana há miệng cắn nhẹ lên cổ Tzuyu một cái, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên: "Không đứng đắn gì cả. Du còn nói lung tung nữa là em không thèm để ý tới Du nữa đâu."

Tzuyu mở mắt, thở dốc hai cái mới nói: "Em dám sao? Còn lộn xộn nữa là Du lập tức giam em lại, không cho em ăn nữa."

Sana không thèm cãi cọ với Tzuyu nữa, đứng dậy sửa sang lại đầu tóc, lại giống như con cún nhỏ hôn một chút lên mặt Tzuyu, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Hứa với em, Du phải thật sự khỏe mạnh, không được có bất kì mệnh hệ gì."

Tzuyu cười gật đầu: "Ừ. Du hứa." Nói xong, cô đưa tay xoa xoa tóc Sana, hỏi: "Bác Minatozaki thế nào rồi em?"

Sana giơ tay lên, nắm lấy tay Tzuyu rồi nhẹ nhàng đung đưa, bàn tay kia thì đặt trên trên bụng Tzuyu khẽ xoa, từ từ nói: "Tối hôm qua ba đã tỉnh lại rồi. Sáng nay đã có thể đứng dậy đi lại, Du không cần lo lắng gì hết."

Tzuyu cầm lấy bàn tay đang đặt lên bụng mình nói: "Thế còn Mina đâu?"

Sana nói: "Em vừa nhận được tin nhắn của cô ấy, nói là sẽ lập tức tới đây."

Sana vừa dứt lời thì cửa phòng bệnh được mở ra, Mina tay nắm điện thoại đi đến, cô nói thêm hai câu rồi cúp máy. Đi tới bên giường bệnh, cô nhìn Sana hỏi thăm: "Cậu ấy đã đỡ hơn chưa?"

Sana: "Rồi ạ. Cô ấy đã hồi phục được hơn phân nửa rồi. Bác sĩ nói là chỉ cần truyền thêm hai chai nước biển nữa thì sẽ không sao nữa."

Mina còn chưa mở miệng hỏi thêm đã nghe thấy tiếng Tzuyu vang lên: "Hạ, em đi xem bác Minatozaki một chút đi, Du muốn bàn bạc công việc với Mina một lát."

Sana ngoan ngoãn gật đầu, sờ trán Tzuyu kiểm tra rồi mới yên tâm rời đi. Mina chờ tới khi cửa phòng được đóng kín mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường hỏi: "Có chuyện gì? Cậu có lời gì muốn nói hở?"

Tzuyu chống hai tay lên mép giường muốn ngồi dậy, Mina nhanh chóng vươn tay đỡ bạn, tiện thể đem gối kê bên dưới, đỡ lấy lưng Tzuyu.

"Chiều nay chuyên gia về tim mạch sẽ tới đây, tớ không có sức để tiếp đãi ông ta. Cậu giúp tớ an bài nhé. Ngày hôm qua tớ đã nói chuyện với bác sĩ đang phụ trách ông ấy, đề nghị là nên giải phẫu. Tớ đã nghĩ cả nửa ngày và cảm thấy không an toàn. Bác Minatozaki đã lớn tuổi rồi, không thể chịu đựng được bất kỳ một sơ suất nào. Khi gặp chuyên gia về tim mạch kia cậu giúp tớ hỏi ý kiếm ông ấy một chút, xem là ngoài giải phẫu ra còn có biện pháp nào tốt hơn không."

Mina rót cho Tzuyu một cốc nước, rồi nói: "Được rồi, cậu đừng lo lắng nữa, chuyện này cứ giao cho tớ. Còn về bệnh đau dạ dày của cậu bác sĩ có nói gì không?"

Tzuyu uống một ngụm nước, sau đó gật đầu: "Tớ cũng đang định nói với cậu đây. Sáng nay bác sĩ tới nói là tớ nên kiểm tra tổng thể một lượt. Cậu lát nữa nói với vị bác sĩ kia một tiếng là tớ không việc gì cả, để cho ông ta đừng ngạc nhiên nữa. Sau khi trở về tớ sẽ đi kiểm tra, bây giờ thì chưa cần."

Mina suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Tớ sẽ nói với ông ta, nhưng bệnh đau dạ dày nên cậu cũng nên điều trị cho thật tốt."

Tzuyu đặt cốc nước xuống nói: "Bệnh tớ như thế nào tớ biết rõ mà. Chờ xác định được phương pháp điều trị tốt nhất cho ba Sana, chúng ta trở về hãy nói. Hôm nay sau khi gặp được vị chuyên gia kia thì cậu nên trở về đi thôi, hai ngày nữa tớ cũng sẽ về. Công ty có chuyện gì thì liên lạc nhé."

Mina đáp một tiếng, nhìn Tzuyu mệt mỏi nhắm mắt lại thì nói: "Cậu nên ngủ một chút đi. Tớ đi xem ba Sana một chút."

Tzuyu gật đầu, sau đó nằm xuống. Nghe được tiếng đóng cửa mới buông lỏng thân thể, theo sau đó mọi thứ trước mắt cô biến thành màu đen, không đầy một lát đã ngủ thật say. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com