Chap 76
Ông Minatozaki sau khi nhìn được cửa phòng đóng kín lại thì mới lấy từ dưới gối ra hai tấm thẻ. Trước tiên ông đưa một tấm cho Kim Dahyun nói: "Dahyun, đây là số tiền lần trước cô cho tôi mượn, bây giờ trả lại cho cô. Mặc dù tôi đối với việc lần trước cô lừa gạt tôi có bất mãn, nhưng vẫn là cảm ơn cô lúc đó đã cho tôi mượn tiền. Thật ra tôi chân tâm thật ý muốn đem Sana gả cho cô, nhưng là Hạ đã lựa chọn như thế nào cô cũng đã thấy rồi đấy. Con gái tôi từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, cho tới bây giờ tôi muốn nhúng tay vào cũng không thể được, vì vậy chỉ có thể tùy theo ý nó mà thôi."
Dahyun cúi đầu, không thể nhìn được nét mặt cô thế nào, thật lâu cô cũng không đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ. Ba Sana tay giơ lên không trung cũng không có hạ xuống, còn từ ái nhìn cô chờ đợi.
Tzuyu lúc này ngồi trên ghế, lẳng lặng và chăm chú nhìn một màn trước mặt. Lần đầu tiên cô cảm thấy sự quật cường không ai làm khó được của ba Sana thật đáng yêu biết bao. Ông làm việc này ở trước mặt cô cùng Kim Dahyun, sau đó nói rõ ràng mọi chuyện, hơn nữa lời nói còn uyển chuyển và hợp tình hợp lý làm cho không ai có thể cự tuyệt được. So với cô ban đầu dùng thủ đoạn hèn hạ, rất hiển nhiên ông Minatozaki cao tay và đáng khâm phục hơn rất nhiều.
Giống như là cả một thế kỷ đã trôi qua, Dahyun ngẩng đầu cười cười, nhận lấy tấm thẻ từ trong tay ông Minatozaki nhét vào túi áo, nói thật nhỏ: "Bác Minatozaki, cảm ơn bác nhiều lắm. Sau này cháu sẽ không bao giờ đi quấy rầy cuộc sống của Hạ nữa."
Bàn tay cứng cáp mà có lực của ông Minatozaki vỗ vỗ lên mu bàn tay của Dahyun nói: "Dahyun, sau này hãy sống thật tốt nhé. Người đàn bà họ Goo kia không thích hợp với cô đâu. Hãy tìm cho mình một người con gái khác đối xử thật tốt, khi kết hôn nhớ báo cho bác Minatozaki tôi đây một tiếng, tôi sẽ gửi cho cô một phần đại lễ làm quà cưới."
Đáy mắt Dahyun không ngừng run rẩy, đôi môi tái nhợt hơi nhếch lên, sau đó cô đứng dậy nói: "Cháu sẽ làm thế. Vậy bác nghỉ ngơi thật tốt nhé, hôm nào đó cháu sẽ trở lại thăm bác."
Ông Minatozaki hơi mệt mỏi gật đầu, nhìn Dahyun khẽ cười cười. Dahyun xoay người nhìn về phía Tzuyu, có chút khó xử, sau đó khàn khàn nói: "Cô nhớ hãy đối xử với Hạ thật tốt nhé."
Tzuyu đứng lên nhìn Dahyun, khẽ gật đầu nói: "Tất nhiên tôi sẽ làm vậy."
Dahyun cười ôn hòa, giơ tay ra trước mặt Tzuyu nói: "Chúc mừng cô!"
Tzuyu bắt lấy, chân thành nói: "Lúc trước đã đắc tội với cô rồi. Có lẽ sang năm Chu Thị sẽ rút lui khỏi ngành truyền thông, hoan nghênh cô trở lại."
Dahyun sửng sốt một chút, cười nói: "Chờ đến khi tôi làm cho Kim Thị cường đại hơn nữa, lúc đó tôi sẽ trở về."
Hai người bắt tay giảng hòa, chỉ có con mèo nhỏ ở nhà là đang thấp thỏm bất an, bỗng dưng hắt hơi một cái. Được hai người xuất sắc như vậy yêu thương mình, Sana quả là một người con gái hạnh phúc. Chờ cho Dahyun rời đi, Tzuyu trở lại bên giường bệnh, rót một cốc nước xong cực kỳ cung kính đưa cho ông Minatozaki.
Ông Minatozaki cũng không nhìn cô lấy một cái, nhận lấy rồi ừng ực uống hết một nửa cốc nước, sau đó ý bảo cô ngồi xuống. Tiếp theo ông lấy một cái thẻ khác đưa cho Tzuyu nói: "Cái này là toàn bộ số tiền hồi đó cô đưa tôi, tôi đã hoàn lại đủ rồi. Bây giờ cô cầm trở về đi."
Tzuyu cật lực từ chối nói: "Bác Minatozaki à, bác đừng như vậy. Cháu không thể nhận được."
Thể lực ông Minatozaki rốt cuộc là không thể chống đỡ được nữa, ông đem thẻ để sang một bên, sau đó muốn nằm xuống. Tzuyu hiểu ý vội vàng đỡ thân thể ông giúp ông nằm xuống, sau đó sửa sang lại chăn cho ông, rồi quan tâm hỏi: "Bác đau ở đâu thế ạ? Có muốn cháu gọi bác sỹ tới kiểm tra lại một chút không ạ?"
Ông Minatozaki lắc đầu, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi một lát rồi mới nói: "Số tiền này tôi nhất định phải trả lại cho cô. Tôi không hy vọng đến một ngày nào đó Hạ biết chuyện sẽ đau khổ. Chuyện của hai đứa tôi không phản đối nữa, tôi biết con bé này thật sự yêu cô, vì thế cô hãy thật lòng đối xử tốt với nó."
Tzuyu ngồi ở một bên giường, đưa tay vuốt vuốt ngực cho ông Minatozaki, một lúc sau cô đem thẻ cất đi nói: "Bác Minatozaki, cháu hiểu rồi ạ. Cháu nhất định sẽ đối xử với Hạ thật tốt, cũng sẽ tận tâm tận lực hiếu kính hai bác."
Ông Minatozaki vui vẻ nhìn Tzuyu cười cười, sự lạnh lùng và bài xích cô trước đây đã hoàn toàn được cởi bỏ sạch sẽ, ánh mắt ông nhìn cô từ ái giống như nhìn Dahyun vừa nãy. Một lát sau, ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu, hơi tâm trạng mở miệng: "Tôi đã ở quỷ môn quan đi một vòng, sau khi tỉnh lại ý niệm đầu tiên cảm nhận được chính là mình còn thiếu Hạ nhiều lắm. Con bé từ nhỏ đã cùng Dahyun lớn lên, hai ba mẹ hai nhà trước đây đã từng bước từng bước nhìn chúng ở chung một chỗ. Ban đầu chỉ vì tư lợi cá nhân mà tôi chia rẽ hai đứa nó, dùng hạnh phúc của Hạ để đổi lấy sự bình yên của mình. Những năm gần đây, mỗi lần gặp lại Hạ, tôi đều cảm thấy mình rất hèn hạ, tôi không có cách nào bù đắp lại cho nó, do đó đối với nó ngày càng lạnh nhạt. Thời điểm Dahyun đến gặp tôi hỏi cưới nói, tôi nghĩ rằng cuối cùng mình đã có thể bù đắp lại được cho Hạ rồi. Tôi nghĩ mọi cách để tách cô với nó ra, tự cho rằng như vậy nó mới hạnh phúc, thật ra chỉ là tôi muốn trong lòng mình được thoải mái đi thôi. Nhưng nói cho cùng tôi là một người cha thật sự ích kỷ. Mấy ngày qua biểu hiện của cô làm tôi rất hài lòng. Cô nhìn thấy Hạ nhìn tôi với ánh mắt oán giận mà không có chút nào hả hê, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mà sủng nịnh. Tôi biết Hạ lần này đã tìm được đúng người rồi, ông già quật cường tôi đây đã không được tự nhiên, chỉ có thể dùng tiếng quát lớn diễn tả sự quan tâm của mình đối với nó. Cho nên, Tzuyu à, cô hãy thay tôi yêu thương Hạ thật tốt." Giọng nói ông Minatozaki nhẹ nhàng nhưng hơi run rẩy, những câu nói cuối cùng gần như là lẩm bẩm.
Tzuyu vẫn cúi đầu nghe, nhẹ nắm lấy tay ông Minatozaki, khi cô ngẩng đầu lên hốc mắt đã đỏ. Cô bình phục tâm tình một chút, có hơi run rẩy mở miệng: "Bác Minatozaki, thật ra Hạ rất yêu bác. Cô ấy đã từng rất nhiều lần nói với cháu rằng hồi bé bác còn ôm cô ấy trong ngực rồi ngâm nga hát ru cô ấy ngủ. Cô ấy rất muốn được bác yêu thương và tin tưởng. Cô ấy chưa bao giờ trách bác cả."
Ông Minatozaki khẽ cười cười, đáp một tiếng, một lát sau quay đầu nhìn Tzuyu, vỗ vỗ lên mu bàn tay cô nói: "Thật ra tôi cũng có thể nói một tiếng xin lỗi với cô, chẳng qua là, tôi đã đem con gái quý giá nhất của mình giao cho cô, cho nên tiếng xin lỗi này cô giúp tôi chuyển cho ba cô khi trở về nhé. Lúc đầu khi tôi rời đi đã nói những lời không phải cho lắm với ông ấy, rất may là không có ảnh hưởng gì tồi tệ. Chờ cho thân thể tôi tốt lên, tôi sẽ tự mình đến gặp ông ấy nói lời xin lỗi."
Tzuyu không ngừng gật đầu, mũi cô hơi xót xót, một câu cũng không thể nói ra. Bây giờ cô có thể biết tại sao Sana lại hiểu chuyện như vậy, bởi vì cô ấy có một người ba vô cùng tốt, thật sự làm cho người ta tôn kính. Một người cả đời này không sợ phạm sai lầm, chỉ sợ chính là không dám trực tiếp nhận lấy sai lầm của mình. Một ông già gần sáu mươi tuổi, ở trước mặt tiểu bối phân tích từng sai lầm của mình, như vậy cần có bao nhiêu yêu thương nha. Đúng vậy, nếu không phải là vì hạnh phúc của con gái bảo bối của mình, lão nhân này hoàn toàn không cần thiết phải làm điều này. Ông chẳng qua là hy vọng con gái mình có thể thật sự hạnh phúc, thẳng thắn nhận lỗi lầm của mình, tiêu trừ ngăn cách trong lòng. Đây cũng là tài phúc quý giá nhất ông để lại cho con gái mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com