Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: MƯU ĐỒ BÍ MẬT


"Ha ha, lúc trước ta ở Tiền các trong bạch Thạch thành mua một huyễn khí, nó có thể giúp ta trông giống như một nam tử." Độc Cô Thiên Diệp lấy huyễn giới trên tay xuống, khôi phục hình dáng nữ tử.

"Oa, thật thần kỳ !" Mạc Cúc lấy nhẫn nhìn thử, đeo vào tay, nàng cũng hóa thành nam tử. " Hắc hắc, chơi thật vui nha ! " Mạc Cúc cười hì hì trả nhẫn lại.

"Cái này là do Hữu Vô gia gia tạo ra, chỉ có một cái." Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy nhẫn trong tay Mạc Cúc đeo vào tay, lại biến thành Bách Lý Tà.

"Con đã gặp Vô thúc thúc ?" Lão tứ hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu: " Trước khi đến Bồ thành, con có đi ngang qua Mộng Tiêu Lĩnh, nên gặp ông ấy trong đó, nên nhận ông ấy làm gia gia, sau đó mới biệt ông ấy là bạn tri kỷ của ngoại công."

Sau đó, Độc Cô Thiên Diệp kể cho họ nghe một chút chuyện khi nàng rời khỏi Kỳ Phong thành, cũng giản lược đi một ít, tỷ như sự tồn tại của Lam Mân.

"Mạc Phong và các đệ tử khác sao rồi?" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, nhớ đến chuyện buổi chiều, hỏi.

"Sau khi Mạc Phong trở về, vẫn theo phân phó của muội không động vào đệ ấy. Các đệ tử bị thương khác cũng không có việc gì." Mạc Tử Khanh trả lời.

"Hừ, Phong gia bọn chúng thật là khinh người quá đáng !" Mạc lão tam nói.

"Từ khi Mạc Phong luyện chế được đan dược cực phẩm, Phong gia luôn muốn giải quyết mối họa này. Bọn ta đã tận lực bảo đảm sự an toàn cho nó, nghĩ rằng trong học viện thì sẽ an toàn, không nghĩ tới hắn lại ở học viện bị đánh thành như vậy." Mạc Trì nói.

"Thiên Diệp, nghe nói Mạc Phong đã bị đánh gãy kinh mạch, biện pháp trị liệu của muội thật sự có thể trị khỏi cho đệ ấy sao?" Mạc Tử Hàm hỏi.

"Kỳ thật Mạc Phong không phải do ta cứu, mà là nhờ khế ước thú của ta. Nàng nói có thể, chắc là không có vấn đề gì." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Thiên Diệp, huyễn thú của muội lời hại như vậy sao?" Mạc Cúc hâm mộ nói.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười với Mạc Cúc, xoay người trịnh trọng nói với Mạc Trì: "Đại cữu, con có một số việc muốn nói với cậu."

Mạc Trì cùng các đệ đệ liếc nhìn nhau, nói: "Tử Hàm, các con đi xuống trước đi."

Mạc Tử Hàm, Mạc Tử Dự, Mạc Tử Khanh, còn có Mạc Liên, Mạc Cúc hành lễ với trưởng bối, lần lượt rời khỏi đại sảnh.

"Thiên Diệp, con muốn nói gì?" Mạc Trì hỏi Độc Cô Thiên Diệp, các vị khác cũng nhìn nàng.

"Lần này Phong gia gây chuyện lớn như vậy, còn cho các đệ tử trẻ tuổi huyễn thú, con nghĩ bọn hắn không phải trong một thời gian ngắn là có thể chuẩn bị được."

"Năm đó mẫu thân con đính ước với Phong Kiến Nhân, là căn cứ vào tình hữu nghị của hai nhà, không nghĩ tới Phong gia nuôi ý định thâu tóm Mạc gia chúng ta. Nhưng lợi ích của sáu đại gia tộc rắc rối phức tạp, ai cũng không thể dễ dàng động thủ với gia tộc khác. Sau đó, vì chuyện của mẫu thân con, vừa lúc bọn họ có lý do, cho nên mấy năm nay luôn chèn ép chuyện làm ăn của gia tộc chúng ta." Mạc Trì nói.

"Một tháng trước, Mạc Phong luyện chế được đan dược cực phẩm, việc này giúp giảm bớt áp lực của chúng ta, nhưng đối với lợi ích của gia tộc khác thì sinh ra uy hiếp. Phong gia là muốn ở trong học viện làm Mạc Phong bị thương, để cho nó về sau không thể luyện đan được nữa. Như vậy, ngành sản xuất đan dược của chúng ta tự nhiên cũng không sánh bằng Phong gia bọn hắn." Mạc lão tứ nói.

"Hừ, nhưng mà bọn chúng tính kỹ như vậy, lại không nghĩ tới con có thể chữa trị cho Mạc Phong." Mạc lão tam đắc ý nói.

"Nhưng mà Mạc Phong như vẫy vẫn khiến cho ngành sản xuất đan dược của chúng ta chịu đả kích rất lớn." Mạc lão nhị khỏ có được khi mở miệng nói.

"Quả thật, đan dược lúc trước dự trữ cũng không còn nhiều, Phong gia lại luôn chèn ép chúng ta bốn phía, Mạc Phong bị thương, chúng ta không làm gì được!" Mạc Kiếm cau mày nói.

"Ngũ cữu, cậu đã quên Mạc Phong luyện đan là do ai dạy sao?" Độc Cô Thiên Diệp cười cười nhìn Mạc Kiếm.

Mạc Kiếm bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho thức tỉnh, mới nhớ tới việc Mạc Phong học luyện đan là do Độc Cô Thiên Diệp dạy, cười ha ha: "Ha ha, sao ta có thể quên được chứ?! Có sư phụ nó ở đây, chúng ta không cần lo nữa."

"Như thế nào, sư phụ của Mạc Phong nguyện ý giúp chúng ta sao?" Mạc Trì hỏi Mạc Kiếm.

"Ha ha, đó làm đương nhiên." Mạc Kiếm nói.

"Vậy chúng ta đi mời hắn đến Bồ thành." Mạc lão tam nói xong, định đứng dậy sắp xếp.

"Không cần không cần. Sư phụ của Mạc Phong chính là Thiên Diệp mà !" Mạc Kiếm đắc ý nói.

"Cái gì?! Bốn người mạc Trì đồng thời đứng lên.

Mạc lão tam đứng dậy, chạy tới chỗ Độc Cô Thiên Diệp, chạy hai vòng quanh nàng, sau đó không xác định nói: "Lão ngũ, đệ không phải là đang nói giỡn chứ?"

"Ha ha, sao ta có thể nói giởn việc này chứ ? " Mạc Kiếm nói, "Khi lần đầu tiên ta biết thì cũng rất hoảng sợ."

"Sao đệ không nói ra sớm một chút chứ ? " Mạc lão tam oán giận, " Hại bọn ta lo lắng nhiều như vậy."

Các huynh đệ khác cũng trừng Mạc Kiếm. Mạc Kiếm sờ sờ mũi.

" Là con nhờ ngũ cữu giữ bí mật giúp con." Độc Cô Thiên Diệp thay Mạc Kiếm giải vây.

" Nếu Thiên Diệp đã nói giúp đệ thì tha cho đệ lần này." Mạc lão tứ hừ hừ về chỗ ngồi, sau đó nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi: " Thiên Diệp, hiện giờ con là phẩm nào rồi?"

" Mới lục phẩm thôi." Độc Cô Thiên Diệp vô tình nói.

"Loảng xoảng..." Cái ly trà Mạc Trì đang uống bỗng nhiên rớt xuống đất.

Ở Huyền Nguyệt đại lực, ai mà chẳng biết cấp bậc càng cao, quá trình tu luyện lại càng khó khăn. Luyện đan cũng giống như vậy, phẩm chất càng cao, quá trình luyện chế càng khó. Có rất nhiều Luyện đan sư cả đời cũng không đạt tới được lục phẩm. Mạc Phong 14 tuổi đặt tới tam phẩm, bọn họ cũng đã thấy bất khả tư nghị. Bọn họ còn dự tính khi hắn 30 tuổi là có thể đạt tới lục phẩm, không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp mới 16 tuổi, lại là lục phẩm !

"Hắc hắc, bị dọa sao ? " Trong lòng Mạc Kiếm cười cười, Nhớ đến ngày đó mình cũng bị kinh ngạc thành như vậy, lại nhìn phản ứng của mấy ca ca, trong lòng Mạc Kiếm nhất thời cân bằng. Nếu họ biết nàng cũng là Thuần thú sư thì... Hắc hắc...

"Đây thật sự là..." Ngay cả Mạc lão tứ luôn ổn trọng cũng kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

"Trong mấy ngày nghỉ, con sẽ tận lực luyện chế nhiều đan dược một chút, chúng ta lại mang ra tiệm. Chờ học kỳ sau khai giảng, vết thương của Mạc Phong cũng khôi phục." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Bất quá, chuyện con lo không phải là cái này, mà là Phong gia luôn có tà tâm với chúng ta, cứ như vậy thì cũng không phải là biện pháp tốt."

Huynh đệ Mạc Trì vẻ mặt ngưng trọng.

"Hơn nữa con còn nghe nói..." Độc Cô Thiên Diệp dừng lại một chút, hỏi: "Ngoại công có phải đang mất tích hay không?"

"Con nghe ai nói?" Đám người Mạc Trì kinh hãi. Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, Phong gia chắc chắn sẽ dung vũ lực chèn ép Mạc gia.

"Là lão sư chủ nhiệm trong học viện nói cho con biết. Ngoại công thật sự đang mất tích sao ? " Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Đúng vậy. Năm đó con vừa tới Kỳ Phong thành không lâu, ngoại công con bắt đầu đi tìm tung tích của mẫu thân con, giao vị trí gia chủ lại cho ta. Khi mới bắt đầu thì vẫn còn tin tức truyền về, nhưng không bao lâu sau thì biệt vô âm tín." Mạc Trì nói, " Chúng ta vẫn tuyên bố với bên ngoài rằng người đang bế quan, sợ Phong gia gây chuyện khó dễ."

" Ngoại công đã lâu không xuất hiện, Phong gia chắc chắn sẽ hoài nghi, con nghĩ đây cũng không phải là biện pháp tốt." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Chúng ta phải tăng sức chiến đấu của Mạc gia lên mới được."

" Nhưng mà mấy năm gần đây Phong gia luôn chèn ép chúng ta, chúng ta đã không còn tinh lực cùng tài lực." Mạc lão tứ nói.

" Không cần tốn nhiều tài lực, có khi còn là sức chiến đấu miễn phí." Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

" Con có biện pháp sao?" Mạc lão tam hỏi.

Chương 19: CÓ CẦN HUYỄN THÚ KHÔNG?
Biện pháp gì ?

"Trong sơn mạch này có nhiều huyễn thú như vậy, bắt lại khế ước là được rồi !" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Đây là phương pháp nhanh nhất và hữu hiệu nhất."

"Chúng ta cũng đã từng nghĩ tới biện pháp này, nhưng hiện tại cấp bậc của Thuần thú sư không cao, muốn thuần hóa một Thánh thú cao cấp phải mất rất nhiều thời gian, hơn nữa phải nghĩ ngơi thật lâu mới có thể thuần hóa tiếp con khác, căn bản là không đủ thời gian. Hơn nữa, chúng ta căn bản không có nhiều người để đi bắt huyễn thú như vậy." Mạc Trì nói.

"Chuyện này thì cứ giao cho con đi." Độc Cô Thiên Diệp nói. Nàng tính đi sơn mạch gần đây càn quét một chút, như vậy chắc là đủ rồi.

"Không được." Mạc lão tứ kiên quyết phủ định.

"Chuyện nguy hiểm như vậy, chúng ta không thể để con đi làm được. Con ngoan ngoãn ở nhà luyện đan là được rồi." Mạc Trì cũng nhất quyết không đồng ý.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn một vòng, không người nào đồng ý, ngay cả Mạc Kiếm cũng vậy.

"Mọi người quên rằng con có hai Thần thú sao ?" Độc Cô Thiên Diệp cố gắng.

"Vậy cũng không được." Mặc Trì kiên quyết.

"Ta tán thành." Mạc lão tứ nói, "Ta tin tưởng Thiên Diệp không phải là người mạnh miệng. con bé có lòng tin, chúng ta nên ủng hộ con bé."

"Lão tứ !" Mạc lão tam hô.

"Vẫn là tứ cữu hiểu con!" Độc Cô Thiên Diệp cười cười với Mạc lão tam.

"Nhưng cho dù là vậy, muốn Thuần thú sư thuần hóa cũng tốn rất nhiều thời gian, hiện tại Phong gia đã muốn làm rõ cục diện, chỉ sợ hắn sẽ không cho chúng ta nhiều thời gian như vậy." Mạc lão nhị nói.

"Cậu không cần lo lắng, chỉ cần chờ tin tức của con là được." Độc Cô Thiên Diệp tự tin nói, "Nếu đã như vậy, con đi xem Mạc Phong một chút rồi xuất phát. Con đi trước!"

Độc Cô Thiên Diệp nói xong, đứng dậy hành lễ rồi xoay người rời đi. Vài người nhìn ra cửa, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần.

"Lão ngũ, Thiên Diệp nói vậy là có ý gì?" Mạc Trì hồ đồ hỏi.

"Hắc hắc, trước khi Thiên Diệp rời khỏi Kỳ Phong thành đã từng mang về một lần mấy chục Thánh thú, ta nghĩ con bé cũng là Thuần thú sư." Mạc Kiếm nhớ lại.

"Cái gì?!"

"Thật giỏi cho lão ngũ đệ, cái gì cũng gạt bọn ta! Xem ra lần này ta phải thu thập đệ thật tốt rồi." Mạc lão tam nói xong, liền đứng bật dậy khỏi ghế.

Mạc Kiếm thấy Mạc lão tam như vậy, nhanh chóng chạy đi, vừa chạy vừa kêu cứu mạng. Ba người khác đối với lời kêu cứu của hắn không chút nào để ý. Bọn họ cũng cảm thấy nên thu thập lão ngũ một chút.

Đột nhiên một âm thanh vang lên giải cứu Mạc Kiếm.

"Ách, mấy cậu thật sự là tinh lực tràn đầy."

Người đang chạy trong đại sảnh dừng lại, nhìn người xuất hiện ngoài cửa.

"Thiên Diệp, sao vừa đi mà đã về rồi?" Mạc Trì hỏi.

"Con quên mất một việc." Độc Cô Thiên Diệp nói, rồi đi tới trước bàn trà của Mạc Kiếm, vung tay lên, hơn trăm bình ngọc xuất hiện trên bàn, còn có một thẻ lam tinh.

"Đây là...?" Mạc Trì hỏi.

"Đây là kim tệ lần trước con bán đấu giá đan dược mà thu được, bây giờ lấy ra trợ giúp cả nhà một chút. Về phần đan dược này, ngũ cữu biết. Con đi trước." Nói xong, nàng nhìn về phía Mạc Kiếm đang trừng mình, xoay người rời đi.

Mạc lão tứ đi qua, cầm lấy bình ngọc, đổ một viên đan dược ra tay, "Lão ngũ, đây là đan dược gì? Sao ta chưa từng thấy qua?"

Mạc Kiếm nhận lấy đan dược xem một chút, "Cái này sao? Là Tẩy tủy đan do Thiên Diệp luyện chế. Lần trước ở Kỳ Phong thành, Thiên Diệp cho mấy đệ tử mỗi người một viên. Nhưng mà cái này, hẳn là hiệu quả còn tốt hơn."

"Tẩy tủy đan?!" Mạc lão tứ kêu lên, thiếu chút nữa là bóp nát bình ngọc.

"Chẳng lẽ lần trước ở Bạch Thạch thành, Tẩy tủy đan được bán đấu giá ở Tiền các là do Thiên Diệp cầm ?" Mạc Trì hỏi.

"Hắc hắc, có lẽ là vậy." Mạc Kiếm cười nói.

Mạc Trì lại cầm thẻ lam tinh, là thẻ không đăng ký tên. hắn dùng ý niệm dò xét, rồi lại bật động hồi lâu.

Mạc lão nhị đứng bên cạnh thấy Mạc Trì cầm thẻ mà không nhúc nhích hỏi: "Đại ca, làm sao vậy?"

"Bên trong có một triệu kim tệ." Mạc Trì nói.

"Thật sao ? Vậy thì tốt quá ! Đúng lúc tài chính chúng ta không phải là đang căng thẳng sao? Có cái này, tàm thời mình không cần lo nữa." Mạc lão tam nói.

Mạc Trì thở dài nói: "Haizz... Mấy người chúng ta lại để cho một tiểu bối đảm nhận trọng trách này, thật là không nên !"

- - - o0o - - -

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi đại sảnh, nàng nhờ hạ nhân dẫn đường đến viện của Mạc Phong. Viện của Mạc Phong bên cạnh viện của Mạc Tử Khanh, khi Độc Cô Thiên Diệp tới, Mạc Phong đã tỉnh lại, Mạc Tử Khanh đang chiếu cố hắn.

"Thiên Diệp, muội đến rồi." Mạc Tử Khanh thấy Độc Cô Thiên Diệp đứng ngoài cửa, nói.

Mạc Phong nghe thấy lời nói của Mạc Tử Khanh, gian nan quay đầu, khàn khàn hô một tiếng: "Tỷ."

Độc Cô Thiên Diệp đi tới bên giường Mạc Phong, nắm lấy tay hắn, dùng huyễn lực kiểm tra tình trạng của hắn. Gân mạch bị gãy đã được nối lại, chỉ là bây giờ hắn chưa thể cử động mạnh.

"Tình trạng hồi phục không tệ lắm." Độc Cô Thiên Diệp buông tay hắn ra nói.

Trong mắt Mạc Phong ngấn lệ, nói: "Tỷ, Hỏa Lang đã chết, A Đại cũng bị thương nặng."

"Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì ?!" Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Còn người thì còn tất cả, chúng ta có thể trả thù. Chờ đệ khỏe lại, báo thù cho bọn chúng là được. Khóc thì có tác dụng gì?"

"Thiên Diệp, bây giờ Mạc Phong còn là bệnh nhân mà." Mạc Tử Khanh nhìn Mạc Phong bị Độc Cô Thiên Diệp mắng, bộ dạng ẩn nhẫn cố không khóc, nên khuyên.

"Bên cạnh ta không có người yếu đuối, chút đả kích này còn không chịu nổi, sau này còn làm được đại sự gì." Độc Cô Thiên Diệp cũng trừng Mạc Tử Khanh.

"Đệ biết rồi, tỷ." Mạc Phong thu nước mắt về, hỏi: "Đệ sẽ báo thù cho chúng ! Đệ muốn Phong gia phải trả giá lớn. Nghe nói Tiểu Hỏa cứu đệ, hiện tại muội ấy sao rồi?"

Nghĩ đến Tiểu Hỏa, sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp hơi biến đổi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục, nói: "Tiểu Hỏa hao phí quá nhiều tinh lực, bây giờ đang nghỉ ngơi trong không gian huyễn thú. Đệ yên tâm, không có việc gì đâu. Ta còn có việc, đệ nghỉ ngơi cho tốt đi." Sau đó nàng xoay người nói với Mạc Tử Khanh: "Ta có việc phải đi vài ngày, huynh chắm sóc cho Mạc Phong cho tốt."

"Muội yên tâm đi." Mạc Tử Khanh nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, xoay người rời khỏi phòng Mạc Phong.

Một mình rời khỏi Bồ thành, Độc Cô Thiên Diệp gọi Lam Mân ra.

"Chủ nhân, ngươi muốn đi đâu bắt huyễn thú?" Lam Mân hỏi.

"Đi Mộng Tiêu Lĩnh đi. Ở đó ngươi quen thuộc hơn." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, nói.

Lam Mân hóa thành bản thể, Độc Cô Thiên Diệp ngồi lên. Hai cánh Lam Mân rung động, bay lên trời cao. Hai ngày sau, một người một thú đi tới Mộng Tiêu Lĩnh.

"Chủ nhân, đến rồi." Lam Mân ngừng trên mặt đất, để Độc Cô Thiên Diệp bước xuống.

Độc Cô Thiên Diệp nhảy xuống, nói: "Ngươi gọi toàn bộ các Thần thú đến đây."

Lam Mân gật đầu, phóng thích uy áp của Siêu thần thú, toàn bộ huyễn thú trong Mộng Tiêu Lĩnh phủ phục. Lam Mân dùng uy áp của mình truyền tin: "Toàn bộ huyễn thú trên bậc Thần thú đều đến đây !"

Chương 20: THU PHỤC ĐÀN THÚ
Chỉ chốc lát sau, Thần thú lục tục chạy tới, có cả Diều Hâu, Cự Xỉ Hổ, Phong Lang, Hỏa Lang, Lợn Rừng, Tật Phong Thỏ.

"Lam đại nhân có gì phân phó?" Một con Diều Hâu cấp 9 đứng ra hỏi.

"Chủ nhân của ta muốn các ngươi thần phục." Lam Mân nói.

"Cái gi?!" Chúng thú bắt đầu lớn tiếng nghị luận: "Sao có thể như vậy ? "

"Không nên không nên."

"Lam đại nhân, chuyện này e là không ổn !" Diều hâu nói.

"Hôm nay dù các ngươi không đồng ý thì cũng phải đồng ý." Độc Cô Thiên Diệp thâm sâu nói.

Chúng thú không dám chống đối Lam Mân, nhưng đối với Độc Cô Thiên Diệp thì rất khinh thường. Chỉ là một huyễn sư cấp thấp mà thôi.

"Hừ, ngươi muốn làm cái gì ? Chỉ là một huyễn sư cấp thấp, lại dám xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt chúng ta ! " Một con mị hồ liếm liếm chân trước, mị nhãn liếc Độc Cô Thiên Diệp.

"Nếu các ngươi thần phục, có thể đến được nơi tương xứng. Nhưng nếu như phản kháng..." Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn chúng thú, "Vậy các ngươi không cần tồn tại nữa."

"Hừ, nhân loại các ngươi có thể cho huyễn thú chúng ta ích lợi gì? Ai mà không muốn bắt huyễn thú làm công cụ, gặp nguy hiểm thì cũng để cho huyễn thú che chắn trước mặt. Nhân loại đều là tiểu nhân ti tiện ! Đừng tưởng rằng ngươi có thể khế ước với Lam đại nhân thì không như vậy." Một Cương Mao Thứ (*) khinh thường nói. ( * là con nhím)

"Lớn mật !" Lam Mân hét một tiếng, đặt uy áp lên người Cương Mao Thứ, nó lập tức phủ phục.

Lam Mân tăng thêm uy áp, các huyễn thú cấp bậc thấp một chút đều run rẩy.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn chúng thú run run, thản nhiên nói: "Ta có thể cho các ngươi sống, cũng có thể cho các ngươi chết. Nếu thần phục, ta cam đoan cấp bậc của các ngươi đều được tăng lên. Sau này, khi chủ nhân các ngươi thăng cấp, các ngươi cúng có thể thăng cấp. Nhưng nếu các ngươi không chịu thần phục..."

"Ngươi nói là có thể cho chúng ta thăng cấp là có thể thăng cấp sao? Ai mà chẳng biết huyễn thú tu luyện rất khó khăn." Một thất vĩ hồ không tin lời Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp cho Lam Mân một ánh mắt, Lam Mân liền hiện ra hai viên ngọc lục giác nói: "Mấy tháng trước ta vừa thăng cấp Siêu thần thú, tất cả Mộng Tiêu Lĩnh đều biết. Khi ta khế ước với chủ nhân, ta liền thăng thành Siêu thần thú cấp 2. Ta không phải là minh chứng sao?"

Không đợi chúng thú phản ứng, Độc Cô Thiên Diệp gọi Tiểu Ngân và Liệt Hỏa ra, nói: "Các ngươi nói cho bọn chúng biết đi."

Liệt Hỏa liếc nhìn chung quanh một cái nói: "Khi ta khế ước với chủ nhân thì chỉ là một Thánh thú cấp 6, bây giờ đã là Thần thú rồi."

Tiểu Ngân khinh bỉ: "Cự tuyệt hảo ý của chủ nhân chính là ngu ngốc!"

Lam Mân từ Thần thú cấp 9 thăng thành Siêu Thần thú phải trải qua hơn một năm, đây không còn bí mật trong Mộng Tiêu Lĩnh, hiện tại chỉ có mấy tháng mà lại thăng cấp rồi.

Mọi ngươi tiếp tục nghị luận. Cuối cùng con diều hâu kia đứng ra nói: "Lời nói của Lam đại nhân, chúng ta không dám nghi ngờ, nhưng dù sao họ cũng là huyễn thú của ngươi. Chúng ta không thể chỉ dựa vào lời nói của bọn họ mà tin tưởng ngươi được. Dù sao thì loài người đều rất gian trá."

Độc Cô Thiên Diệp cười cười: "Chuyện này cũng dễ thôi." Sau đó nàng đặt tay trước ngực, nói: "Ta Độc Cô Thiên Diệp xin thề, nếu huyễn thú thần phục ta, ta nhất định sẽ cho bọn chúng thăng tấn. Nếu có dối trá, ta nguyện bị đày xuống địa ngục hắc ám !"

Lời nói Độc Cô Thiên Diệp vừa dứt, một đạo ngân quang chui vào miệng nàng.

Độc Cô Thiên Diệp bỏ tay xuống nói: "Như thế nào? Các ngươi yên tâm, ta sẽ tìm khế ước chủ tốt cho các ngươi, bọn họ sẽ không xem các ngươi thành công cụ, mà là đồng đội sánh vai chiến đấu."

Chúng thú ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vẫn còn hơi do dự.

Độc Cô Thiên Diệp cũng không gấp, lấy ra một cái ghế dựa trong nhẫn không gian, ngồi xuống, bắt chéo chân: "Cơ hội chỉ có một, bỏ qua thì sẽ không có lần sau."

Sau thời gian một ly trà nhỏ (5 phút), một Thất vĩ hồ bước ra nói: "Ta nguyện ý thử một lần."

"Tốt !" Độc Cô Thiên Diệp đi tới, đưa tay đặt lên trán Thất vĩ hồ, vẫn khỏi Ngực thú quyết đoạn thứ hai, để huyễn lực của mình chậm rãi tiến vào thân thể Thất vĩ hồ, tìm được ma tinh, chậm rãi bọc lấy nó. Khi bắt đầu, tiềm thức của nó còn phản kháng, chỉ chốc lát sau ma tinh đã bị bọc lại toàn bộ. Ngự thú quyết dung hợp huyễn lực của Độc Cô Thiên Diệp và lực lượng của Thất vĩ hồ vào nhau, hình thành một lực lượng mới. Cỗ lực lượng này phần lớn tiến vào ma tinh của Thất vĩ hồ, một phần nhỏ theo huyễn lực tiến vào thân thể Độc Cô Thiên Diệp, chìm vào đan điền của nàng.

Độc Cô Thiên Diệp thu tay lại, Thất vĩ hồ ngao ngao hai tiếng, đỉnh đầu hiện ra năm viên ngọc ngũ giác, bảy cái đuôi màu trắng run run. Tiếp theo, thân thể nó được hào quang thăng cấp bao quanh, bên cạnh năm viên ngọc ngũ giác xuất hiện thêm một viên, rồi lại mọc thêm một cái đuôi, nhanh chóng lớn bằng bảy cái đuôi khác. Thật lâu sau, hào quang mới tản đi.

"Nha, Tiểu Cửu thật sự thăng cấp rồi !"

"Hắn không phải là mới thăng cấp Thần thú cấp 5 không bao lâu sa?"

"Xem ra người kia nói thật rồi !"

Độc Cô Thiên Diệp đi tới nói: "Ngươi là huyễn thú đầu tiên thần phục ta, sau này thì đi theo ta đi." Sau đó nàng nhỏ một giọt máu tươi lên mi tâm Bát vĩ hồ.

Bát vĩ hồ còn chưa phản ứng thì lại bị hào quang khế ước bao lấy, sau đó bị hào quang thăng cấp bọc lại.

Khi Độc Cô Thiên Diệp còn trong học viện, trải qua một học kỳ nhờ Đản Đản hấp thu huyễn lực, nàng cũng đã thăng thành Huyễn vương cấp 7, hiện tại khế ước một Thần thú cấp 6, thăng thêm một cấp, thành Huyễn vương cấp 8.

"Nàng ta mới mười mấy tuổi mà đã là Huyễn vương cấp 8 rồi !"

"Trời ơi, Tiểu Cửu lại thăng cấp nữa rồi !"

"Sau này Tiểu Cửu đi theo nàng, tiền đồ vô lượng nha!"

"Sớm biệt vậy thì ta đã đi tới đầu tiên rồi."

"Chủ nhân." Tiểu Cửu hóa thành hình dạng tự vệ, chạy đến bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, "Chủ nhân, ta thăng hai cấp lận nha! Cám ơn chủ nhân."

Độc Cô Thiên Diệp ôm lấy Tiểu Cửu: "Ngươi tên là Tiểu Cửu? Vậy thì ta vẫn sẽ gọi ngươi là Tiểu Cửu. Sao đuôi của ngươi lại có tám cái?"

"Ha ha, chủ nhân, ta thuộc tộc Cửu vĩ hồ. Thật ra thì chúng ta không phải như người ta nói, sinh ra là đã có chín cái đươi. Cửu vĩ hồ chúng ta sinh ra cũng chỉ có một cái đuôi, cấp bậc càng cao, cái đuôi khác mới mọc ra được. Chờ đến khi ta thăng cấp đến Siêu thần thú, cái đuôi thứ chín mới mọc ra."

Độc Cô Thiên Diệp hiểu được, nói: "Thì ra là vậy. Ta cũng nghĩ Cửu vĩ hồ khi còn nhỏ thì cũng đã có chín cái đuổi."

Hắc hắc, không nghĩ tới mình nhất thời đánh bậy mà cũng chọn trúng một Cửu vĩ hồ trong truyền thuyết.

"Nhân loại, chúng ta nguyện ý thần phục ngươi." Các con thú khác thấy Độc Cô Thiên Diệp chỉ lo nói chuyện với Tiểu Cửu, không thèm liếc mắt tới bọn chúng, đành phải mở miệng trước.

"Các ngươi đã nghĩ xong?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, "Ta rất dân chủ, nếu không muốn, ta sẽ không miễng cưỡng."

"Nguyện ý, bọn ta nguyện ý." Các con thú trả lời. Nhìn thấy Tiểu Cửu thăng cấp đơn giản như uống nước, ai mà không đồng ý chứ?!

Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp cười trộm, nhưng trên mặt không hiện ra: "Vậy các ngươi xếp thành một hàng, ta sẽ thuần hóa từng con một."

Chúng thú bắt đầu xếp hàng trước Độc Cô Thiên Diệp, bọn Tiểu Ngân đứng một bên nhìn, âm thầm cảm khái. Người khác muốn một con Thần thú cũng không có, đến phiên chủ nhân thì là xếp hàng chờ thuần hóa !

Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu thuần hóa không ngừng, các thần thú được thuần hóa đều thăng thêm một cấp, chỉ có con diều hâu kia là thăng thành Siêu thần thú, có điều nó không lựa chọn biến hóa. Có mấy Thần thú cấp 8 thăng thành Thần thú cấp 9, sau đó khế ước với người khác thì chẳng phải là thăng thành Siêu thần thú sao. Có đàn Thần thú này, cho dù là muốn xưng bá ở Đế quốc Mạc Đồng Tư, thậm chí là cả Huyền Nguyệt đại lực, ai dám nói không được ?

Mà Độc Cô Thiên Diệp vì thuần hóa nhiều Thần thú nên được bổ sung năng lượng, huyễn lực lại thăng một cấp, trở thành Huyễn Vương cấp 9.

Mà bọn Tiểu Ngân cũng được thăng một cấp, Tiểu Ngân trở thành Thần thú cấp 3, Tiểu Hỏa là Thần thú cấp 2, Thanh Loan là Thần thú cấp 9, Tiểu Cửu là Thần thú cấp 7. Lam Mân vì là Siêu Thần thú, cần nhiều năng lượng, nên không thăng cấp. Tiểu Hỏa cũng không có thăng cấp, nhưng Độc Cô Thiên Diệp có thể cảm giác được tình trạng của nàng đã khá hơn rất nhiều.

Chương 21: Gặp lại
Thuần hóa thần thú mất một ngày, hơn nữa theo thời gian dần trôi, Độc Cô Thiên Diệp đến ngày thứ năm thì về tới đế đô Bồ Thành. Không ngờ ở trong rừng cây vùng ngoại thành gặp một đám người vây quanh.

Có tổng cộng là 12 người, toàn bộ là hắc y, mặt mang khăn đen. Trong đó có 7 huyễn vương, 5 huyễn tông. 12 người tiến đến vây quanh Độc Cô Thiên Diệp.

Một thanh âm khàn khàn hỏi: " Ngươi chính là Độc Cô Thiên Diệp?"

Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn chung quanh, chậc chậc, hoang tàn vắng vẻ, thật sự là một nơi tốt để giết người cướp của. Nàng lại nhìn người vừa mới mở miệng, nói: "Thấy các ngươi ăn mặc như vậy, cũng biết là đang làm gì. Tất cả các ngươi đều đem ta vây lại trong này, còn hỏi có phải hay không là ta ?"

"Nếu đã biết chúng ta muốn làm cái gì, vậy ngoan ngoãn dâng lên đầu của ngươi!" Một hắc y nhân trong đó nói, vung vung đại đao trong tay.

"Ngươi cho là ngươi cầm cây đại đao thì ngươi chính là Quan Công* à!" Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó hai tay ngưng ra huyễn lực, dẫn đầu phát động công kích.

[i]* Quan Vũ (關羽), còn gọi là Quan Công (關公), tự là Vân Trường (雲長), Trường Sinh (長生) là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc.[/i]

Không cần nghĩ cũng biết những sát thủ này là ai mời đến. Xem ra Phong gia là không nghĩ muốn nàng tồn tại.

Tiểu Ngân và Liệt Hỏa được kêu ra cùng chiến đấu với huyễn thú của đối phương, dưới chân nàng vận dụng Phiêu Miểu bộ pháp, rất nhanh xuyên qua đám người sát thủ, thừa dịp lúc tránh né đem công kích phóng tới trên người đối phương. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã bị đồng bọn mình công kích biến thành rất chật vật.

Đột nhiên, một đạo thanh âm mang theo từ tính truyền tới: "Nhiều người như vậy khi dễ một người! Thứ Hồn, chúng ta cần hay không tới hỗ trợ a?"

Mọi người dừng lại công kích, đều thối lui vài bước, thành một nhóm nhìn qua, nhìn người đến là nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu tím cùng một người mặc trường bào màu lam.

"Là ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt một cái liền nhận ra Tử Tiêu.

"Ô, ngươi còn nhớ rõ ta nha!"

Tử Tiêu cười chạy đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, khóe miệng nhếch lên, mắt hoa đào đưa tình nhìn chằm chằm nàng. Hắn cười, nụ cười khiến cho ngay cả hoa cỏ trong rừng cây đều trở nên ảm đạm.

Ách, ngươi có cần phải cười đến dụ hoặc như vậy hay không? !

"Ngươi nhận thức ta?" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc. Lần trước gặp mặt chính mình là hình dáng nữ nhi, hiện tại nàng nhưng là đang trong bộ dạng nam tử.

"Ta đương nhiên.... không biết nha, nhưng mà ta nhận thức bọn họ nha!" Tử Tiêu chỉ chỉ tiểu Ngân cùng Liệt Hỏa đang chiến đấu đằng kia. Bất quá ta sớm chỉ biết ngươi chính là nàng! Những lời này nuốt trở lại trong bụng. Hắc hắc.

Thứ Hồn nhìn sát thủ đang chật vật, liếm liếm môi, nói: " Đùa hay như vậy như thế nào có thể thiếu chúng ta được?"

"Các ngươi là loại người nào?" Đầu lĩnh hỏi.

"Chúng ta là người giết các ngươi nha!" Thứ Hồn cười ha ha, đi lên chiến đấu cùng huyễn thú của đối phương. Tử Tiêu và Độc Cô Thiên Diệp chiến đấu cùng nhau. Tuy rằng hắn mới đến 20 tuổi, nhưng hắn đã là cao thủ huyễn tông!

Hai người dựa lưng vào nhau, công kích vào địch nhân đối diện mình.

Bởi vì có Tử Tiêu cùng Thứ Hồn gia nhập, cuộc chiến đang giằng co rất nhanh nghiêng về một phía.

"Lão đại, như vậy đi xuống không được a!"

Người Đầu lĩnh nhìn nhìn, thật nhiều huynh đệ huyễn lực đều muốn hao hết, mà Độc Cô Thiên Diệp cùng Tử Tiêu hai người huyễn lực vẫn như cũ không có khô kiệt, hơn nữa biết phần lớn huynh đệ đều đã bị thương. Hắn hữu vung tay lên, nói: "Lui!"

12 hắc y nhân nhanh chóng rời khỏi rừng cây, Độc Cô Thiên Diệp cũng không có muốn đuổi tận giết tuyệt. Giống loại này sát thủ, cho dù giết, tổ chức cũng sẽ phái sát thủ khác lại đây.

Thu hồi Tiểu Ngân và Liệt Hỏa vào Luyện Yêu Hồ, Độc Cô Thiên Diệp đối với Tử Tiêu cùng Thứ Hồn ôm quyền hành lễ, nói: "Cảm tạ hai vị ra tay cứu giúp."

"Vậy ngươi chuẩn bị như thế nào cảm tạ chúng ta đây?" Thứ Hồn cười hì hì vây quanh Độc Cô Thiên Diệp vòng vo vài vòng.

"Ngày khác sẽ báo đáp .... "

"Không cần nói ngày khác. Nếu chúng ta cứu ngươi, vậy ngươi liền lấy thân báo đáp đi!" Tử Tiêu đánh gãy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp.

"Ách." Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói của Tử Tiêu làm giật mình . Tuy rằng đối với bọn họ ra tay giúp trợ nàng rất là cảm kích, nhưng còn không đến nỗi lấy thân báo đáp. Huống chi, không có bọn họ, nàng cũng không có việc gì.

"Tử Tiêu công tử nói đùa." Độc Cô Thiên Diệp cười khan nói.

"Ngươi không muốn a? Vậy ta đây lấy thân báo đáp đi, thế nào?" Tử Tiêu một chút cũng không bị thái độ của Độc Cô Thiên Diệp đả kích đến.

"Tử Tiêu công tử, về sau có cái gì cần, nói cho ta biết một tiếng là được. Ta còn có việc, đi trước." Độc Cô Thiên Diệp nói xong liền xoay người rời đi.

"Chúng ta đều cùng nhau chiến đấu qua, ngươi cứ như vậy đi rồi a?" Tử Tiêu gọi Độc Cô Thiên Diệp lại.

Độc Cô Thiên Diệp dừng lại, xoay người, hỏi: "Bằng không như thế nào?"

"Ít nhất phải mang chúng ta đến nhà ngươi uống một ngụm trà ăn bữa cơm nha!" Tử Tiêu nói.

"Hiện tại cách giờ ăn cơm còn sớm. Không có cơm ăn." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Chúng ta có thể chính mình làm nha, ngươi làm cho chúng ta, càng biểu hiện của thành ý của ngươi a." Tử Tiêu nói.

"Ta không biết nấu ăn." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Không quan hệ, ta sẽ làm, ta làm cho ngươi ăn nha!" Tử Tiêu nói.

Ách, vậy rốt cuộc là ai muốn cảm tạ ai a?

Một bên Thứ Hồn nghe được lời nói của Tử Tiêu, cúi đầu đếm kiến, miệng nói thầm: ta không biết hắn, ta không biết hắn ••••••

Ai có thể nói cho hắn, người đang đùa giỡn này có thật là khế chủ của hắn không vậy? !

"Ai nha, ta nghĩ chắc mấy mỹ nữ ngực lớn mông cong còn đang chờ ta, ta đi trước đây." Thứ Hồn thật sự chịu không nổi, bỏ chạy lấy người.

Cuối cùng, Độc Cô Thiên Diệp vẫn là không để Tử Tiêu nói lung tung nữa, liền đem hắn mang về Mạc gia.

Độc Cô Thiên Diệp mang theo Tử Tiêu cùng nhau đi vào viện của Mạc Phong, quả nhiên ở nơi này tìm thấy được Mạc Tử Khanh. Nhìn Mạc Tử Khanh, Độc Cô Thiên Diệp cười nói: "Ta đoán ngay được ngươi ở trong này."

"Thiên Diệp, ngươi đã trở lại?" Mạc Tử Khanh nhìn đến Độc Cô Thiên Diệp, vui sướng nói.

"Ân. Đây là, ách, bằng hữu của ta, ta trở về mới nhớ tới hình như ta chưa có nơi để ở. Cho nên mới tới tìm ngươi ." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Mạc Tử Khanh nhìn thoáng qua Tử Tiêu, trường bào màu tím, một đôi mắt hoa đào, có thể so sánh với ngũ quan nữ nhân. Nếu hắn là nữ tử, kia nhất định là mỹ nhân họa thủy, Mạc Tử Khanh ở trong lòng vụng trộm phỉ báng. (Chắc anh GATO đó mà ) (rin: Ta cũng nghĩ thế )

"Viện của ngươi đã sớm chuẩn bị tốt . Thời điểm mấy người tiểu thúc trở về thì đã chuẩn bị cho ngươi, chỉ là ngươi vẫn chưa trở về, cho nên không biết. Bây giờ ta mang ngươi đi xem sao?"

"Ta trước đi xem Mạc Phong. Phiền toái ngươi dẫn hắn đi khách phòng một lát được không?"

"Tốt. Mạc Phong ở trong phòng, ngươi vào trong đi." Mạc Tử Khanh nói.

Nghe Độc Cô Thiên Diệp đem chính mình an bài ở khách phòng, Tử Tiêu ý không vui : "Không cần, ta muốn cùng ngươi ở chung một viện."

Mạc Tử Khanh không đồng ý, nói: "Chuyện này không ổn đâu."

Hắn mới không đồng ý làm cho nam tử khác ở chung sân với muội muội mình!

"Ta mặc kệ, ta sẽ cùng ngươi ở. Ta ở trong này cũng chỉ nhận thức một người là ngươi a!" Tử Tiêu giữ chặt quần áo Độc Cô Thiên Diệp nói.

Độc Cô Thiên Diệp đã thấy qua hắn lí luận, có chút bất đắc dĩ nhìn Mạc Tử Khanh nói: "Vậy để cho hắn ở cùng viện với ta đi."

Nhìn vẻ mặt Mạc Tử Khanh không vui, Tử Tiêu lộ ra tươi cười thắng lợi.

"Yêu nghiệt." Mạc Tử Khanh ở trong lòng nói thầm.

Độc Cô Thiên Diệp vào nhà, nhìn khí sắc của Mạc Phong trên giường đã tốt lên rất nhiều. Mạc Tử Khanh cùng Tử Tiêu cũng vào phòng.

Mạc Phong rất quay đầu một chút, nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: "Tỷ, ngươi đã về rồi! Tỷ ở bên ngoài đệ đã nghe được thanh âm của tỷ ."

Độc Cô Thiên Diệp đi qua, theo thường lệ kiểm tra thương thế của hắn.

"Tử Khanh, ngươi chiếu cố hắn rất tốt! Thương thế của hắn khôi phục so với trước đây ta đoán tiến triển rất nhanh.

Như vậy không đến một tháng nữa hắn có thể hoàn toàn bình phục!" Độc Cô Thiên Diệp đối Tử Khanh cười nói.

"Ta bất quá là nghe ngươi nói mà làm thôi." Mạc Tử Khanh cười cười, hắn còn chưa quen được tiểu muội muội của mình khích lệ.

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp xem qua Mạc Phong, đi theo Mạc Tử Khanh ra sân viện Mạc phủ đã an bài cho nàng. Phòng cách những nơi khác khá xa, chỉ có một mặt ba gian nhỏ. Trong viện có một cây đại thụ trăm năm, một bồn hoa rất lớn, còn có một hồ nước, phía sau có một mảnh thúy trúc.

Mạc Tử Khanh đem Độc Cô Thiên Diệp cùng Tử Tiêu đến nơi, đối với Độc Cô Thiên Diệp nói: "Phụ thân cùng các thúc thúc chuẩn bị an bài viện phía trước cho ngươi, Mạc Phong nói ngươi thích thanh tĩnh, cho nên vì ngươi chuẩn bị chỗ này. Nơi này từng là nơi ở của mẫu thân ngươi."

Độc Cô Thiên Diệp đi vào đi, sờ sờ đại thụ, chạm vào bàn đá dưới tàng cây. Nơi này thế nhưng là nơi mẫu thân nàng từng sống?

Nàng vào nhà, nhìn đến đều là vật dụng hoàn toàn mới.

"Phụ thân bọn họ đều thu thập những thứ trước kia lại, đặt ở gian phòng bên cạnh. Cái khác đều là cho người đổi mới ." Mạc Tử Khanh nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, đi vào gian phòng kia, nhìn đến một phòng đều là một ít đồ dùng của nữ nhi. Phảng phất quanh nàng, cảm nhận hơi thở của mẫu thân.

Xem qua sân sau, Độc Cô Thiên Diệp an bài một phòng cho Tử Tiêu. Sau đó liền cùng Mạc Tử Khanh cùng đi tìm Mạc Trì bọn họ.

Chương 22: Tẩy kinh phạt tủy

Bọn Mạc Trì nhận được tin tức Độc Cô Thiên Diệp đang trở về, sớm chờ tại đại sảnh. Độc Cô Thiên Diệp cùng Mạc Tử Khanh đi vào đại sảnh đồng loạt hành lễ với bọn hắn, sau đó ở ngồi vào ghế bên dưới.

"Thiên Diệp, nghe nói con gặp sát thủ ở ngoài thành? " Mạc Trì dẫn đầu hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Mạc Trì bọn họ biết nhanh như vậy, xem ra Mạc gia tuy rằng nghèo túng một tí, nhưng vẫn có chút thực lực ."Đúng vậy ạ, 7 huyễn vương, 5 huyễn hoàng. Phong gia bọn hắn thật là để mắt con a!" Độc Cô Thiên Diệp trêu chọc nói.

"Vậy con không sao chứ?" Mạc lão tam lo lắng hỏi.

"Không có việc gì. Con bây giờ không phải rất tốt sao ?" Độc Cô Thiên Diệp bình tĩnh cười.

"Người đi cùng con là ai?" Mạc lão tứ hỏi.

"Lúc con bị tập kích, hắn ra tay cứu giúp, sau đó theo con tới đây luôn." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ đến mình bị tên hỗn đản Tử Tiêu đùa giỡn, không khỏi đau đầu một trận.

"Xem ra Phong gia đối với việc con giết nhiều huyễn thú của bọn họ ở học viện nên bọn họ ghi hận trong lòng. Lúc con lấy thân phận Bách Lý Tà đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận." Mạc lão nhị lo lắng nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Con sẽ chú ý . Tẩy Tủy đan con cho mọi người lúc trước đã dùng chưa ?"

"Chưa dùng. Ta nghĩ chờ con đã trở lại rồi cùng nhau dùng." Mạc trì nói.

"Đêm nay gọi mọi người tới đi." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, "Lượng người chú ý buổi tối có thể sẽ ít hơn."

Ăn cơm chiều xong, mọi người đều bị gọi vào trong viện. Tốp năm tốp ba khe khẽ nói nhỏ.

"Đã trễ thế này, gọi chúng ta tới làm gì nhỉ ?"

"Đúng vậy, trước kia cũng không gọi tất cả mọi người đến vào lúc trời tối như vậy."

"Đã trễ thế này còn phải tới đây, có phải phát sinh ra đại sự gì hay không?"

"Có thể đánh nhau cùng Phong gia hay không?"

••••••

"Phụ thân, đã trễ thế này, gọi mọi người tới là có chuyện gì sao ?" Mạc Tử Hàm mang theo vài đệ đệ muội muội lại, dò hỏi.

"Thiên Diệp, ngươi nói đi ." Mạc Trì không trả lời Mạc Tử Hàm, mà xoay người kêu Độc Cô Thiên Diệp nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, đi đến phía trước đi, nói: "Mọi người im lặng một chút."

Độc Cô Thiên Diệp vừa nói nói, trong viện liền an tĩnh lại. Đệ tử học trong học viện đều biết Độc Cô Thiên Diệp, những người khác thì lại phỏng đoán thân phận của nàng.

Độc Cô Thiên Diệp gặp phía dưới im lặng , tiếp tục nói: "Mọi người nhất định đang suy nghĩ thân phận của ta là gì. Ta nghĩ mọi người hẳn là đều biết ta. Tên của ta ở trong Học viện Đế Quốc là Bách Lý Tà, từng ở Mạc phủ tên là 'Phế vật A Cửu' ."

"Hả —— "

Phía dưới một mảnh ồ lên. Mạc phủ ai chẳng biết phế vật A Cửu, ai lại không biết Bách Lý Tà danh chấn Học viện Đế Quốc. Không nghĩ tới phế vật và thiên tài lại là một người!

"Thời gian trước Phong gia đả thương người của Mạc gia ta ở học viện, việc này hẳn mọi người đều biết. Vì sao bọn họ lại khi dễ Mạc gia ta ? Là bởi vì bọn họ mời thuần thú sư, cho mỗi người bọn hắn một con thánh thú, thực lực của bọn họ mạnh hơn chúng ta. Đêm nay gọi các ngươi đến, chính là để đề cao thực lực của mọi người."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong khiến cho mọi người xúc động một trận, ngay cả đám người Mạc Tử Hàm cũng bắt đầu kích động.

"Bất quá thế sự khó liệu, ai cũng không biết về sau sẽ phát sinh cái gì. Cho nên, mọi người phải thề vĩnh viễn nguyện trung thành Mạc gia, không thể gây ra bất cứ nguy hại gì cho Mạc gia. Đương nhiên, không muốn thề , có thể lập tức rời đi. Chúng ta cũng sẽ không truy cứu cái gì. Dù sao này lời thề không thể tùy tiện phát."

Độc Cô Thiên Diệp nói hết lời, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhưng không ai bắt đầu. Mạc Tử Khanh đứng ra thề đầu tiên, những người khác thấy Mạc Tử Khanh thề , cũng lục tục bắt đầu thề. Ngay cả bọn người Mạc Kiếm cũng thề .

"Tốt Nếu mọi người đều thề nguyện trung thành với Mạc gia, vậy bây giờ chúng ta là một chỉnh thể . Sau này ta sẽ không bạc đãi mọi người. Ta tin tưởng mọi người sẽ cố gắng khiến Mạc gia càng thêm huy hoàng." Độc Cô Thiên Diệp vừa lòng gật gật đầu, xoay người đối Mạc Trì nói: "Đại cữu cữu, phân đan dược cho mọi người đi

Mạc Trì vung tay lên, trong sân lập tức xuất hiện rất nhiều bình ngọc.

"Đây là Tẩy Tủy đan. Chuyện 5 viên Tẩy Tủy đan ở Bạch Thạch thành được bán với giá 1 triệu 3000 vạn hẳn mọi người đều biết. Hiện tại mọi người mỗi người một viên. Xếp hàng mà lĩnh. Mạc Liên tỷ tỷ, tuy trước kia các ngươi đã từng dùng qua, nhưng đây là cực phẩm Tẩy Tủy đan, đối với các ngươi cũng có chút hiệu quả." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ta đến giúp ngươi phân phát." Mạc Liên nói. Mạc Cúc cũng lại hỗ trợ, ba người phân đan dược xong rất nhanh. Mọi người lĩnh được đan dược, dùng ngay tại chỗ.

Rất nhanh, trong thân thể những người này bắt đầu thải ra tầng tầng tạp chất màu đen, toàn bộ sân bay ra một cỗ không khí hôi tanh.

Ba bốn canh giờ sau, có người hoàn thành tẩy kinh phạt tủy. Quang mang thăng cấp liên tiếp xuất hiện.

Độc Cô Thiên Diệp chờ người thăng cấp chấm dứt một hồi, tự mình đi thu thập một chút

Đến bình minh ngày hôm sau, mọi người lần lượt hoàn thành tẩy kinh phạt tủy, sửa sang lại chính mình, mọi người lại tụ tập trong sân.

Huyễn lực của mọi người có tăng trưởng, thậm chí phá giai thăng cấp cũng có, Mạc Tử Khanh thăng liên tục 3 cấp thành huyễn vương. Những người khác ít nhất cũng thăng hai cấp.

"Phụ thân, hiệu quả của Tẩy Tủy đan thật tốt quá, không chỉ thăng cấp , bây giờ con cảm thấy cả người mình đều thoải mái thiệt nhiều, huyễn lực vận hành cũng thông." Mạc Tử Hàm đối Mạc trì nói.

Mạc Trì gật gật đầu, nói: "Tốt lắm, mọi người đều có bước tăng tiến. Có điều, hiệu quả quan trọng nhất của Tẩy Tủy đan này là thải ra tất cả tạp chất trong cơ thể các ngươi, khai thông kinh mạch của các người thành đường thẳng, khiến tốc độ tu luyện của các ngươi nhanh hơn."

"Thật sự ?"

"Trời ạ, này thật sự là rất thần kỳ !"

"Thật tốt quá!"

Mọi người hoan hô.

"Nhưng là, đối với đan dược này, ta hy vọng mọi người có thể thủ khẩu như bình. Nếu để cho ngoại nhân biết, tương đương mang phiền toái thật lớn cho Mạc phủ ta, thậm chí có thể là tai ương ngập đầu." Mạc Trì tiếp tục nói.

"Ta thề, tuyệt đối không tiết lộ việc này ra ngoài ." Mọi người đều thề.

"Tốt lắm, tốt lắm." Mạc trì vừa lòng gật gật đầu.

Độc Cô Thiên Diệp đứng ở sau đám người Mạc Trì, nhìn kết quả này, nàng cũng thực vừa lòng.

Mạc Tử Dự tiến đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Biểu muội, ngươi thật lợi hại! Có phải còn có chuyện gì hay không?"

"Sao ngươi biết còn có việc ?" Độc Cô Thiên Diệp giả ngốc hỏi.

"Hắc hắc, không phải là làm cho chúng ta sao, khẳng định là còn có việc. Lúc trước ngươi và bọn phụ thân ở đại sảnh thương nghị cùng nhau lâu như vậy, rốt cuộc là chuyện gì vậy ?"

"Lát nữa ngươi sẽ biết!"

Mạc Tử Dự còn muốn nói thêm cái gì, chợt nghe thấy Mạc Trì ở phía trước kêu tên Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp lên tiếng, đi đến phía trước.

"Thiên Diệp, hiện tại bọn họ đều đã rất tốt, có thể tiến hành bước tiếp theo ." Mạc trì hỏi.

"Hảo." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó kêu chúng thú thu phục ở Mộng Tiêu Lĩnh ra từ Luyện Yêu Hồ . Bởi vì lúc chúng thú đi ra là hình dáng tự vệ , nhìn không ra cấp bậc, mọi người còn tưởng rằng Độc Cô Thiên Diệp xuất ra là một đám huyễn sủng.

"Đây là huyễn thú chuẩn bị cho các ngươi." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Đều đã được thuần hóa xong, các ngươi lựa chọn một con mình thích , sau đó có thể khế ước."

Bởi vì là hình đáng tự vệ, cho nên mọi người không biết cấp bậc huyễn thú, có điều, trải qua chuyện tối hôm qua, mọi người biết gia chủ sẽ không trêu đùa bọn họ, cho nên đều chọn huyễn thú mình thích.

Có thể có hình dáng tự vệ ít nhất cũng là thánh thú đó, sau này mình cũng là người có thánh thú!

Lựa chọn huyễn thú xong, bởi vì khế ước thì phải khôi phục bản thể, huyễn thú đều giải trừ hình dáng tự vệ. Nhất thời, trong viện tất cả đều là thần thú, từ cấp 2 đến cấp 6.

Chương 23: Trang bị huyễn thú

"Dựa vào, không phải ta đang nằm mơ chứ." Không biết ai nói ra một câu thô tục. Có người trực tiếp hung hăng nhéo mình một cái, cảm thấy đau mới tin đây là sự thật.

Nhìn thấy mọi người ngẩn người ở tại chỗ, Độc Cô Thiên Diệp thúc giục nói: "Mọi người khế ước nhanh lên đi."

"Thiên Diệp tiểu thư, thần thú đó thật sự đều được thuần hóa tốt chứ?" Có người không thể tin được hỏi.

"Mọi người yên tâm đi, đều đã thuần hóa xong rồi , các người có thể yên tâm khế ước."

Độc Cô Thiên Diệp nói, "Chỉ là, lúc nãy ta đã đồng ý với chúng nó, vì chúng tìm một khế ước chủ thật tốt. Ta tin tưởng người Mạc gia chúng ta không phải là loại người biến huyễn thú thành công cụ để đối phó người khác. Các ngươi về sau phải đối xử thật tốt với chúng, yêu quý huyễn thú của các ngươi, bởi vì chúng nó là đồng bạn thân thiết nhất, là chiến hữu ăn ý nhất của các ngươi! Đi đi, các ngươi khế ước với thần thú đi!"

Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho đoàn người nhiệt huyết sôi trào, bọn họ đi lựa chọn thần thú tốt trước, sau đó dùng máu khế ước. Ngân quang khế ước không ngừng lóe lên, sau đó là hào quang thăng cấp đến hoa cả mắt.

Đám người Mạc Trì Mạc Kiếm thấy Độc Cô Thiên Diệp lấy ra thần thú thì bị vây trong trạng thái kinh ngạc, bây giờ nhìn thấy bọn họ cư nhiên vì khế ước mà thăng cấp, liền bị đẩy đến trạng thái kinh ngạc tột đỉnh.

"Lau, thế giới này thật kì diệu!" Ngay cả Mạc lão tứ luôn luôn tao nhã cũng không nhịn được nói tục.

Lát sau, quang mang thăng cấp mới chậm rãi yếu đi. Mọi người thăng cấp thành công đều lui qua một bên, nhìn giữa sân nơi mình vừa thăng cấp .

"Hắc hắc, Lục Tử, ta bây giờ là đại huyễn sư cấp 1 ."

"Ta là đại huyễn sư cấp 3."

"Tư Cầm tỷ tỷ, từ tối qua đến giờ muội thăng đến 8 cấp!"

"Ha ha , chúc mừng muội nha! Tỷ cũng thăng đến 7 cấp đó!"

"Oa, ngươi bây giờ cư nhiên là đại huyễn sư cấp 5!"

"Hắc hắc, ngươi cũng vậy nha, đã là huyễn sư cấp 9!"

••••••

Trong viện đều là âm thanh vui sướng chia sẻ với nhau. Mấy người Mạc Kiếm đã cười đến miệng không thể khép lại rồi. Tốt! Tốt! Tuổi trẻ là đại biểu cho tương lai Mạc gia nha! Bây giờ thế lực bọn họ thật mạnh , thế lực Mạc gia tăng cường thật nhanh nha!

"Gia chủ." Một người cuối cùng hoàn thành thăng cấp, mọi người tập hợp đứng giữa sân, hành lễ với mấy người Mạc Trì.

"Tốt tốt." Mạc Trì nói tốt liên tục.

Hắn nhìn mọi người, vừa lòng gật gật đầu. Bây giờ không có huyễn sĩ cấp thấp, cấp bậc thấp nhất là huyễn sư ngoài cấp 5: "Các ngươi phải nhớ kỹ, những gì các ngươi có bây giờ là do Thiên Diệp mang đến cho các ngươi."

"Cảm ơn Thiên Diệp tiểu thư." Mọi người hành lễ cảm tạ với Độc Cô Thiên Diệp.

"Mọi người khách khí rồi. Chỉ cần về sau mọi người ra sức vì gia tộc là được. Mọi người đã một đêm không ngủ rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Mọi người rời đi, chỉ còn lại Mạc Tử Hàm, Mạc Tử Khanh đứng chờ.. Lúc mọi người lựa chọn thần thú, Độc Cô Thiên Diệp bảo bọn họ ở một bên chờ. Nhìn người khác chọn, bọn họ cũng không nóng nảy, chờ Độc Cô Thiên Diệp sắp xếp cho bọn họ.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn mọi người đi khỏi, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái cái chai, nói với mấy người Mạc Trì: "Cậu, đây là tẩy tủy đan được con đã nâng cấp, dành cho những người có huyễn lực của cao nhân như các cậu. Chúng con ở đây bảo vệ , các cậu cũng đi đi."

"Chúng ta cũng có?" Mạc lão tam hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp khẳng định gật đầu.

"Chúng ta đi vào đây, các con ở đây canh chừng." Mạc Trì thu hồi tẩy tủy đan nói.

Mấy người Mạc Tử Khanh gật đầu, mấy người Mạc Trì đi vào nhà. Ba bốn giờ trôi qua, năm người một thân đầy nước bùn đi ra, hạ nhân lấy nước ấm sớm chuẩn bị xong đến.

Năm người chuẩn bị thật tốt, thay quần áo sạch sẽ, đi đến tiền viện.

Lát sau Độc Cô Thiên Diệp triệu hồi huyễn thú từ Luyện Yêu Hồ ra. Đã gặp qua nhiều thần thú như vậy nên đám người Mạc Trì có vẻ thực bình tĩnh.

"Đây là con cho chuẩn bị cho mọi người, các cậu khế ước đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Thiên Diệp, không phải chúng ta ở Kỳ Phong thành đã khế ước thánh thú sao, cái này không cần." Mạc Liên nhìn thần thú nói. Tuy rằng nàng cự tuyệt thật nhanh, nhưng giãy dụa trong mắt vẫn rõ ràng như vậy.

" Cấp bậc của huyễn thú lúc trước quá thấp. Dù sao cũng không thiếu thần thú, các ngươi cứ khế ước đi."Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp khiến mọi người trợn trắng mắt tập thể, có thể không cần nói thần thú giống như rau cải trắng hay không ?

Độc Cô Thiên Diệp đi tới trước mặt năm người Mạc Trì, triệu hồi 4 con thần thú cấp 9 ra, nói: "Cậu, đây là con chuẩn bị cho các người, đều là thần thú cấp 9."

"Chín… thần thú cấp 9!"

Mấy người Mạc Trì trợn tròn mắt, đây đều là huyễn thú tiếp cận siêu thần thú chỉ tồn tại truyền thuyết thôi nha! Không biết nàng làm cách nào để chúng phục tùng nữa.

"Oa tắc, Thiên Diệp, ngươi thật lợi hại. Nếu ta cũng có một đám huyễn thú trâu như vậy thì tốt rồi." Mạc Tử Dự hâm mộ nói.

"Các ngươi cũng có mà, 3 con thần thú cấp 8, hai con thần thú cấp 7. Chờ các ngươi khế ước lại thăng một cấp, không phải là thần thú cấp 9 sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Thật hay giả vậy?" Mạc Tử Tự phản xạ có điều kiện hỏi một câu.

" Còn thật hơn vàng đó." Độc Cô Thiên Diệp cười nói. Sau đó gọi đám Diều Điểu từ Luyện Yêu Hồ ra. Hình dáng tự vệ của Diều Điểu chỉ dài nửa thước, nàng bắt nó giao cho Mạc Trì. "Đại cữu cữu, cậu là đứng đầu một nhà, cho nên con Diều Điểu này tặng cho cậu."

Mạc Trì tiếp nhận Diều Điểu, Diều Điểu dịu ngoan đứng trên cánh tay hắn. Hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không rõ vì sao nàng chỉ cho một mình hắn.

"Đây chính là siêu thần thú." Độc Cô Thiên Diệp lại lần nữa ném ra một quả bom, nổ mọi người biến thành bột phấn.

Tuy rằng mọi người bị Độc Cô Thiên Diệp đả kích thành thói quen , nhưng vẫn không chịu nổi.

"Hay là con cứ giữ đi." Mạc Trì nói, " Thân phận Bách Lý Tà của con ra ngoài có rất nhiều nguy hiểm. Con siêu thần thú này con khế ước đi."

"Đại cữu cữu, bây giờ cậu đứng đầu một nhà, với Mạc gia mà nói cậu là người quan trọng nhất. Cho người một con siêu thần thú cũng là làm theo lẽ thường." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Vì vậy, khi huyễn thú khế ước với mọi người xong, mỗi lần mọi người thăng cấp bọn chúng đều nhận được năng lượng, khi đầy có thể thăng cấp, cho nên đều là tính trưởng thành ."

" Chưa từng nghe nói khế ước với huyễn thú còn có thể thăng cấp nha. Càng không nghe nói gì về việc sau khi thăng cấp còn có thể kéo huyễn thú thăng cấp theo đó." Mạc Tử Hàm nói.

Độc Cô Thiên Diệp cũng không giải thích, nói: "Đây là sự khác nhau giữa chúng ta và người khác! Bây giờ thế lực của chúng ta đã tăng lên, không cần lo lắng Phong gia. Kế tiếp là thời gian ta luyện đan, cho nên nếu không có việc gì quan trọng ta sẽ không tới đây."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong xoay người rời đi. Mấy ngày nay nàng vội vã chạy đi chạy lại, đã lâu không nghỉ ngơi thật tốt rồi.

Lúc Độc Cô Thiên Diệp trở lại viện, nghe thấy âm thanh va chạm binh binh từ phòng bếp truyền ra, khiến nàng nhớ lại lúc sống trong tiểu viện ở Kỳ Phong thành, Mạc Phong ở phòng bếp vì mình nấu cơm.

Nàng đi vào phòng bếp, nhìn thấy bếp nấu mới, đồ làm bếp mới, một người mình vừa biết không đến một ngày. Trên bàn bày đồ ăn còn nóng hầm hập, khiến mệt mỏi của nàng biến mất hơn phân nửa.

"Ta còn tưởng ngươi nói biết nấu ăn là bịa chuyện chứ." Độc Cô Thiên Diệp tựa vào cửa, khoanh hai tay nói.

Tử Tiêu nhìn bóng dáng nhỏ xinh tựa vào cửa. Ánh mặt trời chiếu vào lưng Độc Cô Thiên Diệp, giống như cất chứa sinh mệnh hy vọng trên lưng nàng. Hắn cầm bát múc cháo đã nấu xong, nói: "Ta thấy mọi người đi đã lâu, đoán ngươi cũng sắp trở về. Đến đây nếm thử tay nghề của ta đi."

Độc Cô Thiên Diệp đi qua, cầm thìa ăn một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm, nhanh chóng ăn hết một chén. Nàng buông thìa, nhìn Tử Tiêu ngồi ở đối diện nhìn nàng ăn cơm, hỏi: "Ngươi cần gì phải làm điểm tâm ? Nếu ngươi đói bụng, ở phòng bếp hẳn là có làm mà."

Tử Tiêu lấy bát của nàng lại múc thêm một chén, đặt ở trước mặt nàng, nói: "Tối hôm qua động tĩnh của các ngươi rất lớn nha! Ta thấy các ngươi bận việc một đêm như vậy, nghĩ là phòng bếp chưa có người nấu cơm. Vì vậy, ta nấu cơm cho ngươi ăn đó!"

Độc Cô Thiên Diệp xuất thần một giây, cúi đầu tiếp tục ăn cháo, nói: "Tay nghề không tệ."

Tử Tiêu lấy đôi đũa gắp đồ ăn đặt trong bát của nàng, hỏi: "Các ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, không sợ gọi tới phiền toái hay sao?"

"Hơn nửa đêm, lại ở Mạc phủ, nhiều nhất người ta cũng đoán được một ít thôi. Trừ bỏ người Mạc phủ và ngươi ra, không có người nào biết nữa." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Vậy ngươi không sợ ta nói ra ngoài sao?" Tử Tiêu giống như lơ đãng hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy. Nàng uống cháo trong bát xong, nói: "Trực giác nói cho ta biết, ngươi sẽ không làm như vậy. Ta ăn xong, đi nghỉ ngơi trong chốc lát. Ngươi tùy ý đi."

Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy rời đi, tới cửa đứng lại, giọng nói đột nhiên lạnh lùng: "Tuy nói như vậy, nhưng nếu ngươi nói ra ngoài, trên trời dưới đất, có ngươi không có ta, có ta không có ngươi."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong thì về phòng nghỉ ngơi. Tử Tiêu nhìn bóng dáng nàng rời đi, cười cười, vừa thu dọn bát, vừa nói: " Sao ta có thể cô phụ tín nhiệm của nàng đây!"

Chương 24: Nụ hôn đầu tiên

Trước cửa xuất hiện một bóng người, Tử Tiêu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thứ Hồn vừa xuất hiện trong phòng.

Thứ Hồn thấy Tử Tiêu chỉ nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu thu dọn bát đũa, lên tiếng nói:

"Chậc chậc, còn nấu cơm rửa bát nữa chứ! Ta nói, ngươi thật sự muốn ở lại nơi này hả ? "

"Đúng rồi, ta cũng tính như vậy đấy !" Tử Tiêu gật gật đầu.

"Không phải chứ ? Ngươi không quay về, nhiều việc như vậy ai xử lí đây?" Thứ Hồn kêu to.

Tử Tiêu trừng mắt liếc Thứ Hồn một cái, nói: "Ngươi nhỏ giọng chút, nàng đang nghỉ ngơi đó. Đừng ầm ĩ đến nàng."

"Có phải không vậy ? Ta đi theo ngươi bao nhiêu năm rồi? Ngươi mới gặp nàng vài lần, quen biết nàng vài ngày thôi, ngươi đã đối với ta như vậy. Ngươi là kẻ trọng sắc khinh bạn !" Thứ Hồn kêu oan.

"Ta như vậy đấy, ngươi không phục sao ?" Tử Tiêu không để ý tới Thứ Hồn kêu oan, mắt lạnh liếc Thứ Hồn.

"Được rồi. Ta có thể làm gì được chứ." Thứ Hồn bất mãn, "Vậy ngươi tính bao giờ thì trở về đây ?"

"Ta muốn lưu lại một vị trí không thể thay thế được trong lòng nàng mới rời đi. Nếu không để người khác nhanh chân đến trước, ta đây hối hận chết mất. Việc này để bọn Hắc Tử xử lý đi, nếu không nuôi bọn bất tài làm gì ?"

"Ở đâu có người như ngươi vậy ? Mặc kệ việc quan trọng, chỉ biết tìm nữ nhân." Thứ Hồn nói thầm.

Độc Cô Thiên Diệp trở lại phòng thì bắt đầu ngủ, nàng ngủ thẳng đến lúc ăn cơm chiều. Tử Tiêu ở trong sân một mình giết thời gian. Lúc chạng vạng, cửa phòng Độc Cô Thiên Diệp mở ra, Tử Tiêu đang uống trà trên bàn đá ở giữa sân ngẩng đầu, nói: "Lại đây uống ly trà đi."

Độc Cô Thiên Diệp đi đến ngồi xuống. Tử Tiêu từ trong khay trà lấy cái chén ra để trước mặt Độc Cô Thiên Diệp rót trà cho nàng.

Độc Cô Thiên Diệp nâng chung trà lên đặt tại mũi ngửi, nói: "Rất thơm."

Sau đó, nàng nhẹ nhàng uống một ngụm, nói: "Hương vị rất được, thời gian cũng vừa đúng. Chẳng lẽ ngươi tính ra là lúc này ta xuất hiện sao?"

"Ha ha, ta không tính được lúc ngươi đi ra, ta chỉ pha rất nhiều lần thôi." Tử Tiêu như vô tình nói.

"Bằng hữu của ngươi đi rồi ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Ngươi biết hắn đến đây ? Xem ra không thể gạt được ngươi cái gì nha." Tử Tiêu cười cười, nói: "Hắn đến đây rồi lập tức đi."

"Còn ngươi ? Khi nào thì đi ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Ngươi muốn đuổi ta đi hả ?" Tử Tiêu buồn bực, "Ta còn chưa tính đi đâu!"

Độc Cô Thiên Diệp bị giọng điệu nói chuyện của Tử Tiêu làm nổi da gà. Nàng hỏi: "Có hay không cũng là chuyện của ngươi, ngươi nói như vậy thật không giống khí chất của ngươi nha?"

Tử Tiêu nháy mắt mấy cái, nói: "Không có nha ! Bởi vì ngươi chưa từng gặp qua ta như vậy thôi."

"Ngươi ở lại nơi này, rốt cuộc vì cái gì ?" Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ được thật sự vì lý do gì mà hắn ở lại nơi này.

"Ta ở lại nơi này là có mục đích nha !"

"Mục đích kia của ngươi là cái gì ?"

"Ở một chỗ cùng với nàng, cho nàng quen với sự tồn tại của ta!"

Độc Cô Thiên Diệp không nói gì. Nói như vậy có phải muốn người ta mơ màng hay không?

Kỳ thật nàng cũng không nhớ rõ, vì sao nàng có thể giữ hắn ở lại đây ? Hơn nữa nàng hoàn toàn không có cảm giác xa lạ khi ở chung với hắn, giống như hai người đã từng quen biết thật lâu thật lâu. Nhưng nàng không phải chuyện gì cũng thật sự tin tưởng hắn.

Đó chỉ là hắn nói, Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, nói: "Không phải ta từng nói mời ngươi ăn cơm sao? Đêm nay ta nấu cho ngươi ăn."

Độc Cô Thiên Diệp làm vài món cay tứ xuyên, cay đến nỗi nước mắt nước mũi của Tử Tiêu chảy ròng ròng. Chỉ là hắn một bên dùng giấy lau, một bên gắp thức ăn đưa vào miệng không ngừng. Kỳ thật ở đại lục Huyền Nguyệt, mọi người không thể nào ăn đồ cay. Vì nơi này không có hạt tiêu và hoa tiêu, mà là 2 loại gia vị khác, giữa vị cay có mang theo mùi sáp, nó cũng làm ảnh hưởng đến hương vị thức ăn.

Tử Tiêu xử lí hết đồ ăn, đến bên ghế tựa tựa lưng vào, vuốt bụng phình của mình, nói:

"Ta cảm thấy ta làm ăn đã ngon lắm rồi, so với ngươi thì đồ ăn ta làm đúng là không ăn nổi đâu !"

Độc Cô Thiên Diệp thu dọn bát, nói: "Một nam nhân biết nấu ăn như ngươi đã rất khó có được rồi."

Qua mấy ngày sau, đa số thời gian Độc Cô Thiên Diệp đều luyện đan vì gia tộc, cũng không quản Tử Tiêu làm gì mỗi ngày. Nàng không thích hỏi chuyện của người khác, miễn là không tổn thương những người bạn thân thiết của nàng là được.

Còn Tử Tiêu thì mỗi ngày đúng giờ đều đến nơi Độc Cô Thiên Diệp báo danh, sáng trưa chiều tối hắn đều nấu đồ ngon ăn mang đến cho nàng. Đôi khi có chuyện xảy ra, Thứ Hồn đều chạy đến tìm hắn. Chỉ là phần lớn thời gian hắn đều ở trong tầm mắt của Độc Cô Thiên Diệp.

Hôm nay, Mạc lão tứ Mạc Dận đến viện của Độc Cô Thiên Diệp lấy đan dược, nhìn thấy một đống bình ngọc nàng lấy ra để trên mặt đất.

"Trong khoảng thời gian này con luyện chế được bao nhiêu đây đó hả?" Mạc lão tứ hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu.

Thật hả?" Mạc Dận kích động hỏi.

"Mỗi lô con luyện ra được bao nhiêu viên đan dược vậy?"

"Một lò trung cấp có thể luyện ra 20 viên. Sơ cấp thì nhiều hơn một chút, khoảng 25 viên." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Nhìn thấy sắc mặt Mạc Dận rất kỳ quái, nàng hỏi: "Tứ cữu cữu, làm sao vậy? Đan dược ta làm ít hơn mọi người sao? Con đang muốn nâng cao số đan dược được luyện ra đây."

"Con có biết bình thường Luyện đan Sư luyện chế ra được bao nhiêu viên đan dược không ?" Mạc Dận không trả lời nàng, mà hỏi ngược lại.

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Trước kia lúc chỉ dạy Mạc Phong con có dạy hắn một ít thủ pháp luyện chế, không có hỏi qua hắn luyện ra được bao nhiêu đan dược. Những người khác con càng không biết ."

" Luyện đan Sư bình thường chỉ có thể cho ra 5 đến 10 viên đan dược trong một lò mà thôi. Mạc Phong hiện tại một lò có thể ra 15 viên, cũng đã là thiên tài giới đan dược rồi."

Mạc Dận liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái nói: "Một lò con có thể ra 25 viên, chậc chậc, đây đúng là kỳ tích trong kỳ tích nha!"

Được Mạc Dận khích lệ, Độc Cô Thiên Diệp cười: "Con còn tưởng con kém người khác rất nhiều đó!”

Dù sao bây giờ nàng dựa vào Đan Phương cùng thủ pháp luyện chế có trong Thần Nông Đỉnh, làm sao có thể kém người khác được.

Mấy ngày qua vội vàng luyện chế ra một ít đan dược cung cấp cho Mạc gia bày bán, lại luyện chế một ít đan dược dự trữ trong nhẫn không gian, Độc Cô Thiên Diệp không có nhiều tâm tư để luyện chế đan dược trên sơ cấp và trung cấp, chỉ là mỗi ngày nàng luyện một hai lô bảo đảm nguồn cung cấp không ngừng.

Bây giờ ban ngày nàng nghiên cứu phương pháp luyện chế đan dược thất phẩm, còn buổi tối nàng hấp thu huyễn lực hoặc tu luyện Vô Tướng thần công. Rất nhanh, nàng đã luyện chế ra lô đan dược thất phẩm đầu tiên. Tuy rằng chỉ có mấy viên, nhưng nàng rất vui vẻ, dù sao nó cũng đại biểu cho nàng từ Luyện đan Sư trung cấp đã thăng cấp thành Luyện đan Sư cao cấp.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn đan dược mượt mà trong lòng bàn tay, trong lòng cảm thán: quả nhiên đứng ở trên cao thì thành tựu cao hơn một ít. Nếu không có Thần Nông Đỉnh đã giải phong mang đến Đan Phương và thủ pháp luyện chế, nàng sẽ không có được thành tựu Luyện đan Sư cao cấp nhanh như vậy.

Tất nhiên, đây cũng là do nàng cố gắng mà có được nha!

"Thùng thùng."

Một hồi tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của Độc Cô Thiên Diệp. Nàng cất kĩ đan dược, mở cửa, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ đến mức yêu nghiệt kia của Tử Tiêu.

"Có việc gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Ta phải đi." Tử Tiêu nói.

"Ừm." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Nhìn thấy mặt Độc Cô Thiên Diệp không chút gợn sóng, Tử Tiêu bất mãn: "Nàng chỉ có phản ứng này thôi sao ?"

Hả ? Độc Cô Thiên Diệp nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức bỏ thêm một câu: "Gặp lại."

Tử Tiêu cảm thấy mình sắp bị Độc Cô Thiên Diệp làm tức chết !

Vẻ mặt hắn biến thành màu đen, bỏ đi hình tượng ôn hòa lúc trước, giống như cao cao tại thượng. Hắn híp hai mắt lại, nói: "Nữ nhân, nàng để ta đi như vậy sao ?"

"Đây mới là ngươi chân chính sao ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, nói: "Ngươi nói muốn đi, chuyện này đâu liên quan gì với ta."

Tử Tiêu bị câu nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho nói không nên lời, cuối cùng đành phải oán hận nói: "Vốn đang tưởng •••••• nữ nhân, chờ ta trở lại!"

Độc Cô Thiên Diệp thật sự không thích cách xưng hô này, nói: "Chúng ta không quen."

"Hả ?" Tử Tiêu tà tà nhìn Độc Cô Thiên Diệp, đột nhiên cười mị hoặc, nói: "Vậy thì làm chúng ta quen thuộc một chút đi."

Nụ cười kia của Tử Tiêu không như nụ cười chứa gió xuân lúc trước, mà nụ cười này là loại mị hoặc xâm nhập vào linh hồn người khác, dù là Độc Cô Thiên Diệp, cũng ngẩn ngơ giây lát. Chờ nàng lấy lại tinh thần, còn chưa kịp phản ứng lại câu nói đó của Tử Tiêu thì đột nhiên thấy khuôn mặt phóng đại của hắn, tiếp theo là đôi môi mềm mại chạm vào nhau. Rất nhẹ, như lông chim phớt qua.

Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc đến quên cả phản ứng.

Tử Tiêu lui về sau từng bước, nhìn chằm chằm Độc Cô Thiên Diệp, thỏa mãn cười, nói: "Nữ nhân, chờ ta!"

Tử Tiêu nói xong, cười lớn rồi xoay người rời đi.

Thật lâu sau, trong viện Độc Cô Thiên Diệp truyền ra một tiếng thét chói tai vang vọng bên trong lẫn bên ngoài Mạc phủ.

"A ~, Tử Tiêu, lão nương sẽ không để yên cho ngươi!"

Nụ hôn đầu tiên cả hai kiếp của nàng vậy mà bị Tử Tiêu đoạt mất!

Tuy rằng kiếp trước nàng từng qua lại với con của đại trưởng lão, nhưng nàng thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, rất ít khi ở nhà, lại vì địa vị sai biệt, nàng cùng hắn nhiều lắm chỉ là nắm tay mà thôi.

Cách ngoại thành vài trăm dặm, một con Kỳ Lân chở Tử Tiêu chạy đi thật nhanh. Tử Tiêu ngồi trên lưng Kỳ Lân, nhớ lại biểu hiện ngốc nghếch vừa rồi của Độc Cô Thiên Diệp, còn có cánh môi mềm mại kia, khóe miệng thích thú giơ lên.

"Chủ tử, tâm tình ngươi thật vui vẻ nha!" Kỳ lân mở miệng nói.

Tử Tiêu không nói lời nào, chỉ cười cười.

"Ai, biểu tình ngu ngốc này là của chủ nhân khế ước với ta sao?"

Kỳ Lân trong lòng rầu rĩ nghĩ. Lập tức bị Tử Tiêu hung hăng tát một cái.

"Thứ Hồn, tốt nhất ngươi đừng nói dối ta. Nếu sự tình không nghiêm trọng như vậy, các ngươi sẽ chờ chịu phạt đi." Tử Tiêu tà tà nói.

"Thật sự có chuyện mà, chúng ta không dám lừa ngươi đâu nha!" Thứ Hồn nói. Hắn không dám nghĩ đến việc chịu phạt, trước kia mỗi lần trừng phạt đều bắt nhốt nó tại không gian huyễn thú không cho đi ra, làm hại hắn không ngắm được thiệt nhiều mỹ nữ.

Thật sự, việc này thật sự rất tàn nhẫn nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com