Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42 (2) - 43


Bây giờ Tang gia vô cùng náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười. Hôm nay Ngưu đại sư sẽ tới, hắn tình nguyện luyện chế 10 viên đan dược ngũ phẩm vì Tang gia, mà cái giá Tang gia cần trả cực nhỏ.

"Cha, Ngưu đại sư thật sự đồng ý luyện chế Phụ Thần Đan cho người sao ?" Tang ngọc chạy đến phòng Tang Nghi Quân, kích động hỏi.

"Ngọc nhi, đi vào mà không biết gõ cửa, không có quy củ." Tuy rằng Tang Nghi Quân quát Tang Ngọc, nhưng cũng không tức giận.

Tang Ngọc chạy tới giữ chặt tay của Tang Nghi Quân, nói: "Nữ nhi không phải kích động sao. Ngưu đại sư thật sự đồng ý luyện chế Phụ Thần Đan vì cha đúng không ?"

"Ha ha, đúng vậy. Chính miệng Ngưu đại sư đồng ý ." Tang Nghi Quân bị nữ nhi đeo bám đến không có biện pháp, đành phải trả lời.

"Là thật !" Tang Ngọc kích động nói, "Cha có Phụ Thần Đan, có thể trở thành đại sư thuần thú ! Thật tốt quá !"

Cha thành đại sư thuần thú, địa vị trong nhà không thể so sánh nổi. Dù sao vài vị thúc thúc trong nhà đều có thể thuần hóa linh thú cấp 9, nhưng có thể thuần hóa thánh thú chỉ có gia chủ và Thất trưởng lão thôi. Thất trưởng lão không phải người Tang gia, là người mà gia chủ mời từ bên ngoài. Nếu Tang Nghi Quân trở thành đại sư thuần thú, chắc chắn địa vị sẽ vượt qua Thất trưởng lão. Vậy thì địa vị của mình cũng sẽ bay lên theo ! Nghĩ vậy, Tang Ngọc không nhịn được tâm hoa nộ phóng.

Tang Nghi Quân nhìn thấy bộ dáng cao hứng của nữ nhi, còn tưởng rằng nàng cao hứng vì mình, trong lòng cảm thấy nữ nhi này rất tốt, tri kỷ.

"Nhị gia, Ngưu đại sư đã đến, gia chủ mời ngài đến đại sảnh." Một hạ nhân bên ngoài thông báo.

"Ta đã biết." Tang Nghi Quân nói, "Nói với gia chủ ta lập tức đi qua."

Hạ nhân bên ngoài trở về phục mệnh.

"Cha, người mang con đi cùng đi. Ngọc nhi muốn xem xem Ngưu đại sư lớn lên trông thế nào." Tang Ngọc cầu xin.

Tang Nghi Quân nghĩ nghĩ, mang Tang Ngọc đi theo.

Trong đại sảnh Tang gia, Tang gia gia chủ Tang Nghi Địch đang tiếp đãi Ngưu đại sư, thái độ thật là khiêm tốn.

"Đại sư, ta đã sai người đi báo cho nhị đệ ta biết, hắn lập tức đến đây ." Tang Nghi Địch nói.

"Ừ." Ngưu đại sư thản nhiên nói, cúi đầu uống trà, không quan tâm Tang Nghi Địch.

Nhìn thấy Ngưu đại sư không để ý tới mình, trên mặt hắn hiện lên một tia xấu hổ. Hạ nhân đến vừa vặn hóa giải hoàn cảnh khốn đốn này.

"Gia chủ, nhị gia đến."

"Đại ca, Ngưu đại sư." Tang Nghi Quân đi vào chào hỏi hai người. Tang Ngọc không đi vào, chỉ đứng chờ ở bên ngoài đại sảnh. Không có mệnh lệnh của gia chủ, nàng không dám vào.

"Tang nhị gia, thế nào ?" Ngưu đại sư nhìn Tang Nghi Quân, hỏi.

"Ha ha, Ngưu đại sư mở miệng, tất nhiên không thành vấn đề. Ta kêu người đi gọi nàng tới." Tang Nghi Quân cười nói. Sau đó kêu hạ nhân đi đến viện gọi Trần Di Nhiên. "Không biết khi nào đại sư có thể luyện chế đan dược vì tang gia ?"

"Ta đã luyện chế rồi." Ngưu đại sư lấy ra một cái bình ngọc, bên trong là 10 viên đan dược cấp 5. Hắn ném đan dược cho Tang Nghi Địch, sau đó lại lấy ra một bình ngọc khác, ném cho Tang Nghi Quân. "Nếu nàng từng là thê tử của ngươi, ta cho ngươi một viên đan dược, xem như đổi hưu thư của nàng."

Tang Nghi Địch thấy ngưu đại sư cho Tang Nghi Quân một viên đan dược, ánh mắt lóe lóe, nhưng không nói gì.

"Ha ha, Ngưu đại sư có năng lực thật cao, mới ngắn ngủn ba ngày đã luyện chế đan dược xong." Luyện chế đan dược có ảnh hưởng đến tinh thần lực, cũng không tốt, nhưng 3 ngày trước hắn (TNĐ) mới đưa dược liệu qua, không nghĩ tới hắn (Ngưu) mới ba ngày đã luyện xong.

"Ha ha, quá khen." Ngưu đại sư thản nhiên tiếp nhận lời khen. "Ta đang vội, chúng ta đi tiền viện chờ đi. Chờ nàng đến, ta lập tức khởi hành."

"Được. Ngưu đại sư, mời."

--

Tang Vũ đi đến ngoài cửa lớn Tang gia, nhìn trên đại môn đề hai chữ Tang phủ, cảm thấy trong lòng một mảnh lạnh lẽo.

Thị vệ giữ cửa nhìn thấy Tang Vũ, trong lòng kinh ngạc không thôi. Không phải bây giờ Nhị tiểu thư nên ở Học viện Đế Quốc sao, sao lại trở về. Nhưng lại về bây giờ !

Tang Vũ nhìn thị vệ sắc mặt quỷ dị, không nói gì thêm, bước vào đại môn.

Lão đại để mình về trước, nàng còn phải làm chút việc.

Nàng đi vào thì nhìn thấy trong viện có một đám người đang đứng. Cầm đầu là Tang gia gia chủ và phụ thân của nàng, còn có một người nàng không biết.

Nhưng biểu tình không ai bì nổi kia khiến nàng liếc mắt một cái đã biết thân phận của hắn.

Phía sau ba người này là những người trẻ tuổi của Tang gia, Tang Ngọc đứng ở vị trí gần Ngưu đại sư nhất, cười đến vẻ mặt sáng lạn. Phụ thân vừa mới nói cho nàng biết. Ngưu đại sư vừa mới đưa Phụ Thần đan cho hắn.

Trần Di Nhiên một thân áo trắng bị người khác dẫn vào viện, đi cùng nàng, trừ bỏ hạ nhân còn có một nữ nhân tự cho rằng trang điểm xinh đẹp.

Trần Di Nhiên đi vào sân, nhìn thấy đầu tiên không phải đám người giữa sân kia, mà là Tang Vũ đứng ở đại môn.

"Vũ nhi !" Trần Di Nhiên hô, bước nhanh đến bên người Tang Vũ, cầm cánh tay của nàng, kích động hỏi,"Có phải phụ thân của con gọi con về hay không ?"

Phản ứng của Trần Di Nhiên khiến người trong viện chú ý tới sự tồn tại của Tang Vũ.

"Tang Vũ !" Mọi người đều kinh ngạc, không phải nàng ở học viện Đế Quốc sao ? Sao lại trở về vào lúc này ?

"Vũ nhi, có phải phụ thân con gọi con về hay không ?" Trần Di nhiên không nghe thấy Tang Vũ trả lời, hỏi lại lần nữa.

Lúc này Tang Vũ mới thu ánh mắt lại, trấn an: "Mẫu thân, là ta tự mình về. Học viện cho ta nghỉ một tháng."

Nghe thấy lời nói của Tang Vũ, Trần Di Nhiên mới tỉnh táo lại.

"Vũ nhi, ngươi đã về." Nữ nhân đi cùng Trần Di Nhiên lúc này nói "Ngươi trở về nói lời từ biệt với mẫu thân ngươi sao ?"

Tang Vũ nhìn nữ nhân nói chuyện, là nhị nương của nàng, mẫu thân Tang Ngọc. Từ nhỏ nàng luôn khi dễ mẹ con các nàng, cắt xén sinh hoạt phí của các nàng, nuốt tài nguyên tu luyện của các nàng, còn kích động các tiểu thiếp khác khi dễ các nàng.

"Nói lời từ biệt ? Mẫu thân là thê tử của phụ thân, nàng phải đi chỗ nào ? Mẫu thân, sao tóc trên đầu người biến thành ngắn rồi ?" Tang Vũ giả bộ hồ đồ nói.

Bị Tang Vũ hỏi như vậy, người Tang gia đều có sắc mặt xấu hổ. Việc này tuy rằng đã làm, nhưng bị Tang Vũ hỏi như vậy, mọi người đều có chút ngượng ngùng.

"Phụ thân, không phải ngài nói Ngưu đại sư đang vội sao ? Mau đưa hưu thư cho đại nương, để Ngưu đại sư sớm khởi hành đi." Tang Ngọc đột nhiên nói.

Tiện nhân này, không thể thuần thú, còn chiếm vị trí đích tiểu thư. Nàng có thiên vũ như vậy, lại là một đứa thứ xuất ! Trước kia mình còn có thể khi dễ nàng, nhưng bây giờ nàng vào học viện Đế Quốc, có địa vị sở trường. Nàng không cho phép !

Lời nói của Tang Ngọc nhắc nhở Tang Nghi Quân, hắn nhìn Ngưu đại sư dùng vẻ mặt háo sắc nhìn mẹ con Tang Vũ, ý niệm vừa động, hưu thư xuất hiện ở trong tay hắn. Tang Ngọc nhìn ánh mắt có chút giãy dụa của Tang Nghi Quân, cầm hữu thư lên, đi đến trước mặt Trần Di Nhiên.

"Đại nương, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi đại nương. Lấy hữu thư, ngươi không còn là thê tử của phụ thân."

Tang Vũ tiếp nhận hữu thư, cười nói với Tang Ngọc: "Cảm ơn."

Nàng đưa hữu thư vào trong tay Trần Di Nhiên, nói: "lần này ta về là tới đón mẫu thân, nếu phụ thân đã viết xong hữu thư, thật sự bớt việc."

"Cái gì ?"

Lời nói của Tang Vũ làm mọi người kinh ngạc.

"Tang Vũ, ngươi tính làm cái gì. Ngươi chỉ là một phế vật không thể thuần thú, ngươi muốn thế nào thì là thế ấy sao ?" Tang Ngọc nói.

"Vũ nhi, ngươi nói bậy bạ gì đó ?!" Tang Nghi Quân quát.

Tang Vũ nhìn Tang Nghi Quân, nói: "Ta nói, ta muốn mang mẫu thân rời khỏi Tang gia. Lời nói rõ ràng như vậy ngươi nghe không hiểu sao ?"

"Làm càn !" Tang Nghi Quân tức giận đến sắc mặt đỏ lên, uy áp huyễn vương cao nhất đè xuống Tang Vũ.

"Ta làm càn ? Hưu thư ngươi đã viết, vì sao ta không thể mang mẫu thân rời khỏi ?" Sắc mặt Tang Vũ không đổi nhìn Tang Nghi Quân. Lúc trước khi còn huấn luyện, có uy áp nào bọn họ chưa thấy qua. Điểm ấy uy áp của hắn, nếu nàng chịu không nổi, Tiểu Ngân đại nhân không biết sẽ tra tấn nàng như thế nào.

"Ngươi là nữ nhi Tang gia, nàng đã không quan hệ cùng Tang gia, ngươi mở tưởng rời đi !"

"Ta là nữ nhi Tang gia sao ? Nếu vậy vì sao ta và mẫu thân chưa từng có tài nguyên tu luyện ? Mấy mươi năm qua vì sao ngay cả một hạ nhân cũng dám khi dễ mẹ con chúng ta ? Ngươi có thực hiện trách nhiệm của một phụ thân ? Tang Vũ nghiêm mặt hỏi.

Tài nguyên tu luyện của nàng đều là mẫu thân dùng đồ cưới đổi, Tang gia căn bản mặc kệ các nàng sống thế nào.

Tang Nghi Quân bị hỏi á khẩu không trả lời được, khuôn mặt đỏ bừng.

"Nếu mẫu thân bị ngươi hưu, ta tự nhiên phải mang theo mẫu thân cùng rời khỏi." Tang Vũ mặc kệ sắc mặt Tang Nghi Quân thế nào, nói tiếp.

"Tang Vũ, ngươi nói không đúng, là ngươi nương tự mình rời khỏi. Hưu thư cũng là nàng muốn." Nhị nương ở một bên nói.

"Có một số việc ta không nói không có nghĩa là ta không biết. Các ngươi đã làm gì, nói ta nương là tự mình rời khỏi, các ngươi tính vừa ăn cướp vừa la làng đúng không ?"

Hai thị vệ được đến ý bảo nhảy vào sân, định chộp lấy Tang Vũ. Hai người này là thị vệ trưởng, thực lực đã là huyễn vương.

Trần Di Nhiên đẩy Tang Vũ ra, một mình nhận lấy công kích từ hai người. Tuy rằng cùng là cấp bậc huyễn vương, nhưng nàng tránh thoát một người, lại bị một người đánh trúng lưng.

Tang Vũ không đề phòng bị Trần Di Nhiên đẩy ra, vừa đứng vững thì nhìn thấy Trần Di Nhiên bị thương, phẫn nộ hô: "Muốn chết !"

Một thân sát khí bộc phát ra từ thân thể của nàng, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay. Nàng chạy tới, vào lúc đối phương còn chưa phản ứng được một kiếm đánh về phía trái tim một người, sau đó xoay người đối chiến với người còn lại. Một tên huyễn vương cấp thấp mà thôi, nàng giải quyết rất nhanh .

"Linh khí!" Tang gia chủ nhìn kiếm trong tay Tang Vũ, kinh hô. Mọi người nghe thấy lời nói của Tang gia chủ, trong mắt hiện lên một tia tham lam.

Tang Vũ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó đi đến bên người Trần Di Nhiên, lấy ra một bình ngọc, đổ đan dược bên trong ra, đưa đến bên miệng của nàng.

"Cực phẩm thánh tê đan !" Người khác có khả năng không nhận ra, nhưng Ngưu đại sư liếc mắt một cái lập tức nhìn ra đó là đan dược gì.

"Cực phẩm thánh tê đan ? Thiên kim khó cầu cực phẩm thánh tê đan ? Sao nàng có thể có ?" Bọn họ còn chưa tỉnh táo từ khi linh khí xuất hiện lại nghe thấy lời nói của Ngưu đại sư, kinh ngạc nói không ra lời.

"Vũ nhi, đan dược trân quý như vậy ngươi nên giữ lại." Trần Di Nhiên dùng đan dược xong thì khôi phục lại rất nhanh, dựa vào Tang Vũ mà đứng lên.

"Mẫu thân, không có gì. Ta còn có rất nhiều." Tang Vũ lơ đễnh nói.

"Rất nhiều ?"

Tang Vũ không để ý tới nét mặt kinh ngạc Trần Di Nhiên, vẻ mặt sát khí nhìn mọi người: "Ai muốn lên thử kiếm của ta ?"

Bị nàng hỏi, mọi người mới nhớ tới nàng vừa giết hai tên huyễn vương !

"Ngươi tới kiếm vương ?!" Tang Nghi Quân nhìn Tang Vũ, không dám tin nói.

"Như ngươi chứng kiến." Tang Vũ cười lạnh. Mấy tháng trong Luyện Yêu Hồ, nàng không chỉ tinh đề cao thần lực, mà còn thăng cấp .

Trời, mọi người hít sâu một hơi. Nàng không phải kiếm sư cao nhất sao ? Khi nào thì thăng cấp kiếm vương , vẫn là 17 tuổi kiếm vương ! Hơn nữa nhìn sự tàn nhẫn khi nàng giết người, sát khí đầy người, thị vệ bao vây cũng không dám tiến lên.

Ngay lúc song phương giằng co, bên ngoài thị vệ chạy vào, nói thành chủ đại nhân đến.

Tang Nghi Địch vừa nghe, lập tức mang mọi người ra cửa nghênh đón. Nhưng lúc đi ra ngoài lại bị cảnh tượng bên ngoài dọa đến.

Đằng trước là xe thú của thành chủ đại nhân đúng không ? Cỗ xe thú thứ hai phía sau là thị vệ của thành chủ đúng không ? Như vậy, như vậy cỗ xe thú ở giữa là đang được bảo hộ sao ? Mọi người tập trung ánh mắt đến xe thú ở giữa, trời, kéo xe cư nhiên 4 con thánh thú Tật Phong Sói !

Thành chủ và mọi người xuống xe, Tang gia chủ nhanh chóng dẫn người đến hành lễ. Thành chủ lại không để ý tới, mà đi đến xe thú ở giữ, nói với người trong xe: "Định Quốc Hầu, đến Tang phủ."

Định Quốc Hầu ?

Mọi người lại bị đả kích. Định Quốc Hầu đến Tang phủ làm gì ?

"Ừ." Thanh âm thản nhiên truyền ra, sau đó là bóng dáng mặc quần áo màu trắng xuất hiện, trong lòng hắn ôm một con hồ ly đáng yêu, trên vai có một con chim nhỏ màu sắc rực rỡ đang đứng. Thời gian trước nghe nói mới phong một Định Quốc Hầu, không không nghĩ tới lại như vậy. Sau khi mọi người thấy diện mạo của hắn lại kinh ngạc, trên đời này sao có thể có người đẹp như vậy ! Nữ tử trẻ tuổi của Tang gia đều nhìn đến ngây người, nếu như được Định Quốc Hầu coi trọng, vậy sau mày bọn họ sẽ là người đứng trên kẻ khác !

"Định Quốc Hầu, đây là Tang gia." thành chủ nói với Định Quốc Hầu.

Tang gia chủ nhanh chóng tiến lên hành lễ, nói: "Không biết Định Quốc Hầu giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong Định Quốc Hầu thứ tội."

"Tang gia chủ khách khí, ta chỉ đến tìm bằng hữu của ta." Định Quốc Hầu vừa nói vừa đi vào trong, vừa đi qua đại môn, đột nhiên ngừng lại.

"Tang gia chủ, ngươi có ý gì ?"

Tang Nghi Quân ngẩng đầu, sắc mặt đột nhiên biến đen. Thì ra mọi người đi ra vội vàng, chưa kịp thu thập hai cỗ thi thể kia.

Không đợi Tang Nghi Quân trả lời, Định Quốc Hầu cau mày, nói: "Nếu như vậy, ta sẽ ngốc ở bên ngoài vậy."

"Vậy thì ngốc ở bên ngoài." Thành chủ phụ họa, sau đó cho người an trí một cái ghế nằm hoa lệ bên ngoài.

Tang Nghi Quân nhanh chóng gọi người thu thập thi thể trong viện.

Hành động của đám người thành chủ hấp dẫn không ít người xem, mọi người đều cảm thán Định Quốc Hầu tuổi thật nhỏ, bộ dạng đẹp.

Tang Ngọc nhìn người xung quanh một chút, quay đầu nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của phụ thân mình, vẻ mặt kiêu ngạo đi đến trước mặt Định Quốc Hầu, hành lễ, nói: "Không biết Đinh Quốc Hầu tới đây là vì bằng hữu nào ? Định Quốc Hầu nói một tiếng, chúng ta dễ dàng tìm đến cho ngài." Nghĩ đến việc mình có thể nói chuyện với Định Quốc Hầu, trong lòng nàng kích động không thôi: Nếu Định Quốc Hầu coi trọng mình.
••••••••••••

Ai ngời Định Quốc Hầu căn bản không để ý nàng, chỉ chuyên chú vuốt ve hồ ly trong lòng, giống như nàng không tồn tại vậy. Bị đối sử như vậy, Tang Ngọc nhất thời có chút không nhịn được. Bởi vì thiên phú thuần thú tốt, trong gia tộc nàng vẫn được kính ngưỡng, khi nào thì bị xem nhẹ như vậy ?

Thành chủ đứng bên cạnh Định Quốc Hầu, nhìn Tang Ngọc tự rước lấy nhục, trong lòng cảm thán: tuy rằng Tang Ngọc là người trẻ tuổi xuất sắc của gia tộc thuần thú sư, nhưng không có tư cách nói chuyện với Định Quốc Hầu. Không nói đến thân phận của Định Quốc Hầu, chỉ là thân phận của gia tộc cũng không phải Tang gia có thể bằng.

"Ai, sao nàng còn không ra ? Thật là nhàm chán mà. Tiểu cửu, chúng ta chơi trò chơi nhé ! Ngươi đứng ở đằng trước, ta cho ngươi ăn quà vặt, ngươi nhất định phải tiếp được đó." Định Quốc Hầu nói xong, thả Tiểu Cửu xuống đất.

Trong lòng Tiểu Cửu xem thường, chủ nhân, ngươi trang tiếp đi ! Nhưng mà miệng có thể có đồ ăn tốt, nó vẫn là nhanh chóng chạy tới trước. Nó vừa đứng vững, một viện đan dược bay về phía nó, nó nhanh chân nhún người, nhảy dựng lên tiếp được. Trong chốc lát lại ăn thêm một viên đan dược bay đến, nó lại tiếp được.

Mọi người bị một màn trước mắt làm sợ ngây người, lấy đan dược uy sủng vật, Định Quốc Hầu này thật tốt với sủng vật của hắn. Nhìn một viên lại một viên đan dược vào miệng Tiểu Cửu, bọn họ hận mình không thể biến mình thành tiểu hồ ly kia.

"Tinh Thần Đan cấp 6 !" Sau khi mọi người đi ra vẫn chưa từng mở miệng Ngưu đại sư đột nhiên kêu lên. Vừa nãy hắn không nhận ra, nhưng lúc Tiểu Cửu cố ý để viên đan dược thứ 10 rơi xuống dưới chân hắn, hắn mới nhìn rõ ràng.

Tinh Thần Đan !

Trong lòng mọi người Tang gia nâng lên. Người khác có lẽ không biết tác dụng của Tinh Thần Đan, nhưng ở gia tộc thuần thú sư, bọn họ rất rõ ràng. Thuần thú sư vào lúc thuần thú khó tránh khỏi xuất hiện vấn đề, bị nhẹ thì tinh thần lực thụt lùi, bị nặng thì từ nay về sau biến thành ngu ngốc. Nhưng chỉ cần sau khi thuần thú sư ở xuất hiện vấn đề 10 phút uống thuốc Tinh Thần Đan thì sẽ không sao. Có thể nói Tinh Thần Đan là sinh mệnh thứ hai của thuần thú sư ! Nhưng Tinh Thần Đan không thông dụng ở Huyền Nghuyệt đại lục. Không nói đến nó là đan dược cấp 6, đan dược Tinh Thần Đan là chỉ có thể ngộ không thể cầu. Nói một viên Tinh Thần Đan giá trị vạn kim cũng là bình thường.

Nhưng bây giờ bọn họ nhìn thấy gì ? Nam tử kia tùy tùy tiện tiện lấy hơn 10 viên Tinh Thần Đan uy sủng vật, một đám người đau lòng không thôi, thật sự là phí phạm của trời mà !

Càng ngày càng nhiều người tụ tập trước cửa Tang Phủ, mọi người đều đang kì quái mục đích của Định Quốc Hầu. Không phải hắn tìm người sao ? Sao lại chỉ ngồi ở cửa, cũng không nói muốn tìm ai.

Tang Ngọc vừa mới ăn khổ, bây giờ nhìn thấy hành động của Định Quốc Hầu, tâm tư lại bắt đầu lung lay. Định tiến lên tạo chút giao tình, lại sợ tình huống vừa rồi lặp lại. Đang lúc do dự, vừa vặn nhìn thấy Tang Vũ đi ra: Trần Di Nhiên ra đại môn. Nàng lập tực quát: "Tang Vũ, sao giờ các ngươi mới ra ? Chẳng lẽ ngươi không biết Định Quốc Hầu và thành chủ đến đây sao ? Cư nhiên bây giờ các ngươi mới đi ra, có phải không để Định Quốc Hầu và thành chủ vào mắt không ?"

Nàng nhất định phải khiến Định Quốc Hầu có ấn tượng không tốt với Tang Vũ, nếu không bằng bộ dáng dụ dỗ của nàng, nói không chừng sẽ câu dẫn Định Quốc Hầu mất. Nhìn thấy Định Quốc Hầu và thành chủ nhíu mày, trong lòng Tang Ngọc đắc ý một trận.

Nhưng là đắc ý của nàng bị cương ở trên mặt ngay lập tức. Bởi vì nàng thấy Tang Vũ dìu Trần Di Nhiên trực tiếp đi đến trước mặt Định Quốc Hầu, hô: "Lão đại."

Đúng vậy, Định Quốc Hầu này là Độc Cô Thiên Diệp!

Lần trước tỷ thí tứ đại đế quốc, đế quốc Mạc Nhĩ Tư lấy được hạng nhất, Độc Cô Thiên Diệp có thể nói công không nhỏ, vì thế bệ hạ Mạc Nhĩ Tư phong cho nàng làm Định Quốc Hầu, và nhanh chóng thông cáo trên thành thị cả nước.

Lúc này Trần Di Nhiên thay đổi một bộ quần áo khác, trừ bỏ sắc mặt tái nhợt, căn bản nhìn không ra nàng vừa mới bị thương. Nhưng Độc Cô Thiên Diệp vẫn ngửi được một cỗ mùi máu tươi.

"Bị thương ?" Độc Cô Thiên Diệp nhíu mày.

"Vâng. Nhưng ta đã cho mãu thân dùng Thánh Tê Đan cực phẩm, bây giờ đã không có gì đáng ngại." Tang Vũ nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, ý nói mình đã biết.

Người Tang gia nhìn thấy Tang Vũ và Độc Cô Thiên Diệp không giống bình thường, đều cảm thấy nghi hoặc. Phế vật này khi nào thì thông đồng với Định Quốc Hầu ! Tang Ngọc nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp quan tâm Tang Vũ, nghĩ đến thái độ với mình lúc trước, trong lòng hần nghiến răng.

"Tang gia chủ, Tang Vũ và bá mẫu là người ta muốn tìm." Độc Cô Thiên Diệp nói với Tang Nghi Quân." Bây Giờ ta muốn dẫn các nàng đi, không thành vấn đề chứ ?"

"Này•••••••" Tang Nghi Quân khó sử, mẹ con này đã bị mình dùng 30 viên đan dược bán cho Ngưu đại sư, nhưng Định Quốc Hầu là người quan trọng, vậy phải làm sao mới tốt ? Đều do tiện nha đầu Tang Vũ này, nếu nàng sớm nói nàng rất quen thuốc với Định Quốc Hầu, sao hắn có thể bán mẹ con các nàng ? Vừa nãy nhìn Định Quốc Hầu cho sủng vật ăn đan dược, lòng hắn nhỏ từng giọt máu.

"Các nàng đã bị ta mua, không thể đi theo ngươi." Ngay lúc Tang Nghi Quân khó sử, Ngưu đại sư nói.

"Bán ?" Độc Cô Thiên Diệp ra vẻ kinh ngạc hỏi." Chẳng lẽ lúc trước đồn đãi chuyện Tang gia dùng vợ cả Tang nhị gia đi đổi đan dược là thật ?"

Chương 43 (2)

Thanh âm của Độc Cô Thiên Diệp rất lớn, người xung quanh đều nghe được, bắt đầu nghị luận với nhau. Không nghĩ tới Tang gia thiếu đạo đức như vậy, cư nhiên làm ra chuyện lấy người đổi dược ! Lời nói chỉ trích và ánh mắt hèn mọn vây quanh người Tang gia, khiến bọn họ rất xấu hổ.

"Không chỉ thế, ta cũng bị bán." Tang Vũ nhún nhún vai nói, giống như người bị bán căn bản không phải mình.

"Ngươi cũng bị bán ?" Lúc này Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc thật.

Tang Vũ gật gật đầu, nói: "Đúng, 20 viên đan dược cấp 5."

Độc Cô Thiên Diệp xì một tiếng nở nụ cười, khiến mọi người nghi hoặc không thôi. Bằng hữu của mình bị bán, không phải Định Quốc Hầu nên tức giận sao, sao lại cười.

"Ha ha ha ha !" Tiểu Cửu cười lăn lộn trên mặt đất, "Tang Vũ, giá của ngươi cũng quá rẻ rồi ? Mới giá trị 20 viên đan dược cấp 5, ha ha !"

"Một phế vật không thể thuần thú, 20 viên đan dược đã là quá đáng giá !" Tang Ngọc oán hận nói. Cho dù nàng là bằng hữu của Định Quốc Hầu thì thế nào, chuyện này không che dấu được việc nàng là phế vật.

"Ha ha ha ha! Hạng nhất tỷ thí tứ đại đế quốc mục đoàn đội, cư nhiên chỉ trị giá 20 viên đan dược, còn không nhiều bằng đồ ăn vặt của ta." Tiểu Cửu tiếp tục cười.

Cái gì ?! Mọi người bị lời nói của Tiểu Cửu làm kinh sợ, nhưng nghĩ tới việc nó vừa ăn nhiều đan dược như vậy, hiển nhiên là thật .

Nhưng để cho người khác kinh ngạc là Tang Vũ cư nhiên đoạt hạng nhất ở tỷ thí tứ đại đế quốc! Tuy rằng không thể thuần thú, nhưng chuyện này cũng là vinh quang rất lớn với Tang gia. Nhưng là bọn họ làm gì ? Cư nhiên bán nàng với giá 20 viên đan dược !

Bây giờ người Tang gia hối hận xanh ruột. Nhưng là thân phận của Ngưu đại sư không giống bình thường, bọn họ muốn đổi ý cũng không thể !

Trần Di Nhiên biết thành tích của nữ nhi mình, từ ái nở nụ cười. Nàng biết, nữ nhi của mình rất tuyệt !

"Vũ nhi, chuyện vừa nãy đều là ý tứ của đại bá con, không phải ý tứ của cha." Tang Nghi Quân vội vàng phủi sạch quan hệ, "Con trở về cũng mệt mỏi, hay là về nghỉ ngơi đi ?"

"Cha ? Ha ha, " Tang Vũ cười lạnh một tiếng, "Ngươi còn không biết tự xấu hổ mà xưng cha ? Vừa nãy ngươi cũng không phản đối, không phải sao ? Từ nhỏ ngươi mắt nhắm mắt mở để người khác khi dễ ta và mẫu thân, bây giờ lại tùy ý người khác mua bán ta và mẫu thân, ngươi có tư cách gì nói ngươi là cha ta ?"

Lời nói của Tang Vũ một tiếng cao hơn một tiếng, như sấm rền đánh vào trong lòng mọi người. Tang Nghi Quân lại lui về sau hai bước.

"Ngươi không phải ghét bỏ ta không có suối nguồn huyễn lực, không thể trở thành thuần thú sư sao ? Bây giờ ta nói cho ngươi biết, không trở thành huyễn sư, ta vẫn có thể trở thành thuần thú sư !" Tang Vũ tiếp tục nói.

"Ha ha, chê cười !" Mẫu thân Tang Ngọc cười to, "Ai chẳng biết điều kiện tiên quyết để trở thành thuần thú sư phải là huyễn sư, linh thú cấp 1 ngươi thuần hóa được không ? Kiếm sư cũng mơ mộng trở thành thuần thú sư, si tâm vọng tưởng !"

"Nếu ta có thể thuần thú thì sao ?"

"Nếu ngươi có thể thuần thú, ta sẽ chặt đầu ta làm ghế ngồi cho ngươi! Sao nào ?" Mẫu thân Tang Ngọc khinh miệt nói, " Nếu ngươi không thể thuần thú, vậy ngươi phải ngoan ngoãn theo Ngưu đại sư."

"Được, nhưng trước khi ngươi chặt bỏ đầu dập đầu 3 cái với mẫu thân ta." Tang Vũ cười lạnh." Nói không có bằng chứng, thề đi."

"Được." Mẫu thân Tang Ngọc. Nàng đã nhìn ra, bây giờ nhị gia luyến tiếc để mẹ con các nàng rời khỏi, nàng không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Sau đó hai người tự thề. Hào quang hạ xuống, lời thề đã được nghiệm chứng.

Không nghĩ tới hai người thật sự thề, lúc người Tang gia muốn ngăn cản thì đã không còn kịp rồi.

"Vũ nhi, sao ngươi có thể phát lời thề như vậy ?" Trần Di Nhiên lo lắng. Muốn thành thuần thú sư, trước tiên phải là huyễn sư, đây là chuyện toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục đều biết.

"Nương, ngươi yên tâm đi." Tiểu Cửu ở trong lòng Độc Cô Thiên Diệp, không ngừng nháy mắt với Trần Di Nhiên, Trần Di Nhiên nhìn thấy thì buồn cười không thôi. Nhưng trong lòng nàng vẫn rất lo lắng như cũ.

Tang gia làm gia tộc thuần thú, tự nhiên có huyễn thú chưa thuần hóa. Sau khi phát thệ, mẫu thân Tang Vũ lập tức sai người đi mang huyễn thú đến. Nhân lúc hai người nói chuyện, thị vệ lấy một con linh thú cập 1 lại.

Nhìn linh thú trong lồng sắt, sắc mặt Trần Di Nhiên càng thêm tái nhợt, Tang Ngọc và mẫu thân nàng lộ ra tươi cười đắc ý.

Tang Vũ vỗ vỗ tay của Trần Di Nhiên, đi đến bên ngoài lồng sắt ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, truyền tinh thần lực của mình theo phương pháp lúc trước Độc Cô Thiên Diệp dạy vào thân thể của linh thú trong lồng sắt.

Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn thành chủ một cái, thành chủ lập tức để thị vệ của mình vây quanh Tang Vũ, phòng ngừa có người đánh lén. Độc Cô Thiên Diệp lại lấy ra một cái ghế dựa, để Trần Di Nhiên xem Tang Vũ thuần thú.

Thời gian cứ trôi qua, từ quần chúng xung quanh bắt đầu phát ra âm thanh nghị luận. Âm thanh không phải rất lớn, không đến mức ảnh hưởng Tang Vũ, Độc Cô Thiên Diệp cũng mặc kệ bọn họ.

Một giờ, hai giờ ••••••••••••

Tuy rằng mọi người không thực hiểu về việc thuần thú, nhưng lúc này không có ai rời đi. Mọi người muốn nhìn xem, kiếm sư có thể thuần thú hay không.

Ba giờ, bốn giờ •••••••••••••

Lúc này tinh thần của linh thú trong lồng sắt đã uể oải không phấn chấn, trên trán Tang Vũ cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

"Các ngươi xem, ánh mắt linh thú đã bắt đầu tan rã !" Có người đã nhìn ra manh mối.

"Chẳng lẽ kiếm sư thật sự có thể thuần thú ?"

"Chắc chắn rồi, nhìn ánh mắt linh thú thì biết."

"Trời ạ, chuyện này quả là kì tích !"

Tang Ngọc và mẫu thân nàng ở một bên nhìn thấy thì gấp đến sắp hỏng mất, tiện nhân này chẳng lẽ thật sự có thể thuần thú ? 

Không được, không thể để nàng thành công. Trong lòng Tang Ngọc thầm nghĩ, sau đó ngưng tụ huyễn lực vào tay phải, định nhân cơ hội đánh lén Tang Vũ.

"A !" Không ngờ huyễn lực còn chưa kịp phát ra, tay của Tang Ngọc lại bị đánh trúng. Nàng nhìn theo hướng huyễn lực phát ra, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Độc Cô Thiên Diệp đang nhìn chằm chằm vào mình. Tuy rằng Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, nhưng ánh mắt lại để lộ ra một cỗ sát khí, khiến sau lưng nàng phát lạnh.

Những người khác thấy một màn như vậy, cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, bắt đầu chỉ trích mẹ con Tang Ngọc.

Tang Vũ được thị vệ của thành chủ vây bên trong không bị ảnh hưởng, đang giằng co với linh thú lần cuối, kiên trì được nàng sẽ thành công.

"Mỹ nhân a di, Tang Vũ sẽ thành công, ngươi cứ yên tâm đi." Tiểu Cửu nhìn thấy Trần Di Nhiên kéo đến nhăn áo, lại mở miệng an ủi lần nữa.

"Ừ." Trần Di Nhiên gật đầu, nhưng ánh mắt không rời khỏi Tang Vũ.

Độc Cô Thiên Diệp nằm trên ghế dựa, vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Cửu, vừa nhìn Tang Vũ thuần thú.

Lại qua nửa giờ, cuối cùng Tang Vũ cũng mở mắt, mà hai mắt linh thú tan rã, dịu ngoan nằm sấp trong lồng, hiển nhiên là đã bị thuần hóa.

"Trời ạ, linh thú thật sự bị thuần hóa rồi !" Quần chúng vây xem kêu to.

"Kiếm sư cư nhiên có thể thuần hóa linh thú, sao có thể chứ !"

"Nếu không tận mắt nhìn thấy, đánh chết ta cũng không tin."

••••••••••••••••

Tang Vũ đứng dậy, thị vệ của thành chủ còn ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần.

"Cảm ơn các vị đại ca bảo vệ." Tang Vũ nói lời cảm tạ với các thị vệ.

"A. Vũ tiểu thư khách khí rồi." Các thị vệ hoàn hồn, lui về phía sau thành chủ.

"Sao có thể, sao có thể." Người Tang gia hô không dám tin. Mẹ con Tang Ngọc sắc mặt tái nhợt, hai chân vô lực.

Trần Di Nhiên bước đến bên người Tang Vũ lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên mặt cho nàng.

"Vũ nhi, mệt sao ?" Nhìn thấy sắc mặt Tang Vũ tái nhợt, Trần Di Nhiên đau lòng hỏi.

"Nương, con không sao." Tang Vũ giữ chặt tay Trần Di Nhiên, nói. Sau đó xoay người nhìn người Tang gia, cười lạnh một tiếng, "Linh thú thuần hóa xong rồi, nhị nương Tang gia, ngươi có phải nên thực hiện lời thề, dập đầu 3 cái với nương ta, sau đó chặt đầu làm ghế cho ta hay không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com