Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương XIV : công việc

Tuyết không tan

Chương XIV: Công việc .

Sau khi đi thực tập về được hai ngày,Tiểu Long lại bắt đầu thói quen thường lệ của mình.Bóng xế chiều,Tiểu Long mới ra tới bến xe,đeo chiếc balo trên lưng,anh thấy thật thoải mái,tay cầm cuốn sách,Tiểu Long chăm chú vừa đi vừa đọc.

-Tiểu Long ! Vào bác nhờ tí ! Bác Vân lọm khọm.

-Dạ,cháu chào bác,có chuyện gì thế bác ! Tiểu Long gập cuốn sách nhét vào balo nhanh nhau tiến tới quán nước của bác Vân.

-Trông quán hộ bác một tẹo,bác đi có việc một lát.Bác Vân cười hiền hậu nhìn anh.

-Dạ,bác cứ để đó,cháu cũng không làm gì nên cũng rảnh.Tiểu Long lại ngồi xuống chiếc ghế nhực đỏ,giở lại cuốn sách ra đọc.

-Cảm ơn cháu nhé ! Bác Vân mỉm cười.

 Đường dần trở lên vắng vẻ khi giờ tan tầm đã qua đi,Tiểu Long vẫn cắm cúi vào cuốn sách dày cộm,khách vào quán nước cũng thưa thớt dần.

-Anh ơi,cho em cốc nước! Một giọng thân quen vang tới Tiểu Long.

 Tiểu Long nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn vị khách,Tiểu Long ngạc nhiê,ánh mắt không thể chớp lại vì quá bất ngờ,cô đang xuất hiện trước mặt anh,ngay tại đây,ngay tại vị trí này như 5 năm về trước,một cô gái nhỏ nhắn,đáng yêu trao nụ hôn lên chiếc má đỏ ửng của anh.

-Anh là cái anh lần trước cho em mượn điện thoại hả ? Cô gái lên tiếng cắt đứt dòng cảm xúc.

 Tiểu Long hồi tỉnh,anh không thể nhầm được người con gái mà anh đã từng yêu rất nhiều,người con gái đã làm trái tim anh như bị ngàn vết cắt,cô đang đứng đây nhưng tại sao cô lại tỏ ra không nhớ gì vậy,tại sao cô lại không nhớ rằng anh là người yêu cô vậy,sao cô lại nói với anh tên cô là Khánh Ly vào cái chiều mưa đó,để anh hụt hẫng,để anh đau khổ,để anh tuyệt vọng và bắt anh tiếp tục chờ đợi.

-Ơ Ờ Ờ ! Chào em ! Em uống nước gì vậy ? Tiểu Long bối rối lên tiếng.Ánh mắt anh không giấu được sự thất vọng.

-Cho em ly nước cam ép đi ! Mà anh bán nước ở đây hả ? Khánh Ly mỉm cười nhìn anh đang vụng về rót nước.

-À à không không....anh trông hộ bác bán nước ở đây,bác ý đi có tí việc,tí quay lại giờ ý mà.Tiểu Long bê ly nước cam đặt trước mặt cô,anh khẽ liếc nhìn chộm cô.

-À ra vậy ! Mà anh tên Tiểu Long nhỉ ! Chẳng biết đúng không nữa ! Khánh Ly vui vẻ chuyện trò với Tiểu Long.

-Ừ ! Anh tên Tiểu Long,em tên Khánh Ly à ? Tiểu Long gương mặt buồn buồn nhìn cô,anh đang chờ đợi câu trả lời từ cô.

-Vâng  ! em tên Khánh Ly.Hôm nay rảnh rỗi lên em vào chợ mua ít đồ.Khánh Ly nhìn anh,có lẽ cô đang tò mò vì vẻ mặt của anh bây giờ.

-Ừ ! Nhìn em giống một người bạn của anh quá ! Giống lắm ý ! nhưng cô ấy không phải tên Khánh Ly ! Tiểu Long nhìn vào cuốn sách,anh không muốn đọc tiếp nhưng anh muốn nhìn Khánh Ly,anh sợ anh lại nhớ tới cô,ánh mắt anh đang lướt qua từng dòng chữ rồi dừng hẳn lại chằm chằm nhìn vào dòng chữ “tình yêu không phải tất cả,nhưng con người có thể làm tất cả vì tình yêu”.

-Giống ai hả anh ? Có phải người yêu của anh không anh sinh viên thích đọc sách ! Khánh Ly vẫn vui vẻ,cô chăm chú quan sát anh.

-À....ừ ừ giống lắm ! Nhưng cô ấy sang nước ngoài rồi ! Tiểu Long buồn bã đáp.

-Tiếc nhỉ ? Chắc anh yêu cô ấy lắm ! Mà cô ấy đi lâu chưa thế anh Tiểu Long ?

-Lúc cô ấy đi,cô ấy 18,anh cũng 18 giờ anh 21 rồi em à ! Ba năm rồi ! Anh vẫn không có tin tức gì của cô ấy ! Tiểu Long thở dài đóng cuốn sách lại.

-Một thời gian không ngắn anh nhỉ ? Vậy mà anh vẫn còn yêu cô ấy à ? Khánh Ly lấy chiếc điện thoại màu hồng nhạt ra khỏi chiếc túi xách sang trọng.

-Ừ ! Anh vẫn rất yêu cô ấy ! Tiểu Long nhìn về phía đường lớn,trời đang tối dần,ánh đèn đường sáng lên chiếu ánh vàng lên khuôn mặt ảm đạm của anh.

 Khánh Lý im lặng rút tiền đặt lên bàn rồi chào tạm biệt Tiểu Long.

-Tạm biệt anh ! Em về trước đây ! Có duyên gặp lại anh kể thêm cho em về cô gái mà anh yêu nhé ! Khánh Ly vội vàng lên chiếc taxi đang chờ sẵn ở lề đường.

-Cô ấy giống em đó ! Tạm biệt em ! Tiểu Long vẫy tay chào cô,lòng anh bỗng thấy nuối tiếc.

-Ai đó Tiểu Long ? Bác Vân dựng chiếc xe đạp cũ kĩ vào tường,ngồi cạnh Tiểu Long thu dọn đồ.

-Dạ ! Khách uống nước thôi ạ ! Tiểu Long mỉm cười giúp bác Vân thu dọn.

-Cô ý xinh nhỉ ? Lại sang trọng nữa ! Bác Vân cẩm tờ 50 nghìn đặt ở mặt bàn cất vào túi.

-Vầng ,cô ấy rất xinh ạ !

-À bác cô mua cho cháu 2 cái bánh mì này ! Ngồi đây tiếp thì lấy mà ăn cho đỡ đói,bác về trước đây ! Bác Vân đưa chiếc túi nilong cho Tiểu Long.

-Dạ cháu cảm ơn ạ ! Tiểu Long bê đồ lên xe cho bác Vân rồi anh lặng lẽ ra về.

 Ngày hôm nay đối với anh thế là đủ rồi,anh không cần chờ đọi nữa,dù không gặp được cô nhưng gặp được hình bóng cô là quá đủ với anh rồi.Tiểu Long đi nhanh chóng dưới ánh điện đường,tay xách chiếc túi nilong đi về phòng trọ,anh khẽ mỉm cười trong từng cơn gió nhẹ thôi qua làm bay mái tóc anh.

Xuân,hạ,thu,đông lại trôi qua dần trong chớp mắt,Tiểu Long giờ đã là sinh viên năm cuối,anh đang rất bận rộn ôn tập để chuẩn bị thi tốt nghiệp.Thói quen của Tiểu Long hình thành trước đây giờ thật khó bỏ,chưa kể giờ còn thêm động lực cho Tiểu Long hằng ngày ra bến xe là người con gái tên Khánh Ly.Thời gian cứ trôi và việc Khánh Ly xuất hiện nơi đây dần trở nên thường xuyên hơn,Tiểu Long cũng không còn bất ngờ vì sự xuất hiện của cô,hai người giờ đã là những người bạn thân thiết của nhau,Tiểu Long rất quý Khánh Ly, một phần vì cô rất giống Nhật Mai cả về tính cách lẫn ngoại hình,một phần vì cô rất tốt với anh.

-Tiểu Long ! Anh ra đây rồi à ! Em vừa đi ngang qua,thấy anh nên vào đây chơi cùng anh nè ! Khánh Lý nhí nhảnh như một đứa trẻ giơ túi vải ra trước mặt anh.

-Wow ! Hôm nay em mua cả vải cơ à ! Anh cũng vừa mới ra thôi ! Đang ôn chuẩn bị thi tốt nghiệp ! Tiểu Long vui vẻ kéo cô ra phía quán nước bác Vân.

-Hì em thích ăn vải ! Khánh Ly mở túi vải ra nhấc lên bàn.

-Bác Vân lại ăn vải với tụi cháu ! Khánh Ly nhoẻn miệng cười.

-Ừ cảm ơn cháu,bác rót nước cho khách đã.Bác Vân vui vẻ đáp.

-Em cũng thích ăn vải à ! Tiểu Long tỏ vẻ hơi ngạc nhiên nhìn cô.

-Vầng ! Em thích ăn vải từ bé rồi ! Vải ngon mà,nhất là loại vải thiều ý,em mê tít luôn ! Khánh Ly bóc vải chén ngon lành trong ánh mắt đang chăm chú nhìn cô của Tiểu Long.

-Ừ ! “Cô ấy cũng rất thích ăn vải” Tiểu Long nhớ Nhật Mai.

-Mà này Khánh Ly,quen lâu rồi mà anh vẫn chưa biết địa chỉ của em đó !

-Nhà em á,nhà em ở phố không mùa,quận không năm,thành phố Hà Nội đó ! Khánh Ly khúc khích cười .

-Lại trêu anh à,sao em lại không cho anh biết ?? Tiểu Long tò mò.

-Sẽ có lúc em dẫn anh vào nhà em.lúc đo anh khác biết à !

 Ba ngày trước khi thi tốt nghiệp,Tiểu Long đang lo lắng cho bài kiểm tra sắp tới thì Tiểu Kì tới.

-Tiểu Long ! Tôi muốn nói chuyện với ông ! Tiểu Kỳ phụng phịu đáp.Cô luôn đáng yêu trong tính cách ngây thơ và rất trẻ con của mình,cô hay giận Tiểu Long nhưng điều  đó chỉ muốn nhận được sự dỗ dành của anh,cô hay khóc nhè,cô hay nhõng nhẽo nhưng cô lại là một con người sống rất tình cảm.

-Sao vậy bà ! Không lo ôn đi,sắp thi rồi đó ! Tiểu Long đang mải mê đọc sách.

-Tiểu Longggg,ngừng lại đi chơi với tôi một tí đi mà,ông suốt ngày đọc sách với ra cái bến xe quái quỉ kia không chán à ! Tiểu Kỳ nhõng nhẽo.

-Rồi rồi thưa công chúa! Tiểu Long lếch thếch bật khỏi giường thay quần áo,anh cũng đang rất căng thẳng,đi xả luôn vậy.

-Tiểu Long à ! Ra trường ông có việc làm chưa ? Tiểu Kỳ chăm chú chén hộp ô mai gừng vừa mua.

-Tôi cũng không biết nữa ! Tôi cũng đang lo về điều đó đây.! Tiểu Long lặng lẽ bước đi,Tiểu Kỳ nhắc,anh mới nhớ tới điều mà anh lo lắng rất lâu rồi,có lẽ trước cả lúc anh thi đại học.

-Ông làm cùng tôi hông ?

-Làm cùng bà ?? Làm cái gì ? Tiểu Long ngạc nhiên đáp.

-Ba tôi là bạn thân với ông chủ một tòa soạn lớn trong thành phố,ba tôi xin cho tôi vào đó rồi ! Ông có muốn làm cùng tôi không tôi xin ba tôi luôn cho ? Ba tôi chiều tôi lắm ,tôi xin gì ông cũng cho mà ! Tiểu Kỳ khoác tay Tiểu Long vui vẻ.

-Nhưng mà có được không ? Tôi thấy cứ thế nào nào ? Tiểu Long bối rối.

-Được mà ! Con gái rượu của ba ba mà ! Tiểu Kỳ cười lớn.

-Ừ để tôi suy nghĩ đã được không ?

-Lại còn phải suy nghĩ nữa à ! Tiểu Kỳ tò mò nhìn Tiểu Long.

-Ừ cái gì cũng phải suy nghĩ chứ ,thôi đi ra công viên chơi đi.Tiểu Long lảng tránh ánh mắt của cô,kéo cô đi theo ra công viên.

 Tiểu Long nhìn vẻ mặt tươi cười của Tiểu Kỳ,cô còn rất ngây thơ dù đang ở độ tuổi 22,độ tuổi trưởng thành già dặn của một người con gái.Anh như lo sợ một điều gì đó,anh không dám nhận tấm lòng của cô,anh sợ rằng anh sẽ phụ cô-một người bạn mà anh yêu quí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com