Chương 2 - Những Mùa Không Tiếng Cười
Tiếng chuông trường lúc nào cũng đều đều như một kim đồng hồ, chia mọi thứ thành những khoảng ngắt — giờ học, giờ nghỉ, giờ về. Với những đứa trẻ cùng lớp Ling, tiếng chuông gợi nhắc những cuộc chơi, những bài giảng chán chường, những buổi tụ tập cạnh canteen. Với Lingling, tiếng chuông như một phép tính nhắc nhở: còn bao nhiêu nhịp tim nữa để mà chịu được?
Tuổi thiếu niên đến với Ling không có bão tố thanh xuân thường thấy trên phim ảnh. Nó là mấy lớp áo len chồng lên nhau vào mùa đông, là những đôi giày được kiểm tra kỹ càng trước khi rời khỏi biệt thự, là những lần bà Chan đi cùng xuống sân trường, mắt luôn dõi theo. Nó là danh sách dài những điều nên và không nên mà bác sĩ, cha mẹ, quản gia nhắc đi nhắc lại: "Không được gắng sức. Nếu mệt phải nói ngay. Tránh lạnh, tránh khuấy động cảm xúc mạnh."
Nhưng tuổi thiếu niên cũng khó cưỡng. Nó đem đến những rung động đầu đời, những câu hỏi cho tương lai, và một ham muốn lớn lao để được thấy mình không khác biệt — để được hét to, được khóc, được tham gia. Ling muốn như thế, chỉ là cơ thể nhỏ bé, bộ máy tim yếu ớt, không cho phép.
⸻
Mười hai tuổi, Ling được mẹ thuê một giáo viên kịch nghệ đến nhà. Việc học kịch diễn ra trong một phòng chiếu nhỏ nơi tầng trệt — một màn trắng bạc, một chiếc ghế và một máy chiếu cũ. Giáo viên, bà Lâm, là người đã từng dạy màn ảnh cho nhiều diễn viên hạng A. Bà có giọng nói ấm, thủ thỉ như kể chuyện, và trong mắt bà, Ling không phải là một đứa trẻ bệnh tật, mà là một tấm vải trắng chờ vẽ.
"Cô muốn con làm gì khi đứng trước ống kính?" bà Lâm hỏi trong buổi học đầu tiên.
Ling nhớ lại lúc ấy cô trả lời bằng một sự ngắn ngủi: "Muốn được tồn tại mà không phải xin phép."
Bà Lâm cười — một nụ cười mà Ling ít khi gặp ở những người lớn khác, vì họ thường rụt rè khi đối diện với giới hạn của cô. Bà cho Ling học những bài thở, những bài phát âm để tiết chế cảm xúc mà không làm ảnh hưởng nhịp tim. Những bài tập thở không phải chỉ để cho diễn xuất trọn vẹn; về phía y khoa, kiểm soát nhịp thở giúp giảm bớt căng thẳng, giảm tiêu thụ oxy, và tránh những đợt khó thở.
"Tim không phải là tất cả, nhưng cách con dùng nó sẽ quyết định câu chuyện," bà Lâm nói một lần, đặt tay lên vai cô bé. Ling cảm thấy một điều gì đó như niềm tin len lỏi vào giữa những sợ hãi.
⸻
Bên cạnh lớp học kịch, là những lần hẹn với bệnh viện. Tên những xét nghiệm dần trở thành phần của cuộc sống: siêu âm tim (echocardiogram), điện tâm đồ (ECG), đo độ bão hòa oxy (SpO₂), thử nghiệm gắng sức nhẹ — và các cuộc nói chuyện với bác sĩ tim mạch. Ling học những thuật ngữ như người khác học ngoại ngữ. Bác sĩ gọi bệnh của cô là "dị tật tim bẩm sinh kèm theo suy tim mạn." Ở tiếng y học, điều đó có thể là nhiều thứ: một lỗ hổng vách liên thất chưa được sửa, một van tim không khép kín hoàn toàn, hoặc cấu trúc buồng tim bất thường. Với Ling, điều quan trọng là kết quả lẫn diễn biến — tim làm việc quá mức, dẫn đến các biến chứng như phì đại, phù phổi, rối loạn nhịp tim, và nguy cơ suy tim cấp khi chịu quá nhiều áp lực.
Bác sĩ khuyên: "Có thể can thiệp phẫu thuật nếu tình trạng cho phép. Nhưng với cô bé, từng quyết định đều phải cân nhắc kỹ — tuổi, kích thước, và rủi ro gây mê... Chúng tôi cần theo dõi tiến triển và duy trì điều trị nội khoa: lợi tiểu khi phù, thuốc ức chế men chuyển, beta-blocker nếu cần. Và quan trọng nhất là tránh các yếu tố kích thích."
Cha mẹ Ling nghe mà quay đi. Họ có tiền, có quyền — nhưng tiền không mua được sự chắc chắn về một trái tim. Những khoản đầu tư vào bệnh viện riêng, đội ngũ bác sĩ nước ngoài, những thiết bị theo dõi hiện đại — tất cả đều được bố trí như một hàng rào vô hình bảo vệ. Nhưng hàng rào không che được những đêm Ling tỉnh dậy giữa cơn khó thở, kem lạnh trên môi, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
⸻
Lớp học kịch và những buổi chiếu phim ở nhà là hai thứ kéo Ling ra khỏi sự khóa chặt của cuộc sống. Khi nhìn thấy những diễn viên trên màn ảnh, cô không chỉ thấy nhân vật, mà còn thấy thứ mà trái tim cô khao khát: biểu cảm được phép cất lên, ánh mắt được lần đầu tiên ghi lại, sự chấp nhận được thoát ra khỏi giới hạn y tế. Diễn xuất trở thành chiếc khăn choàng, che bớt những hạn chế và để tính cách cô phát sáng.
Nhưng con đường vào showbiz không mở rộng cho Ling như một thảm đỏ mềm mại. Có những lần cô thử sức ở những buổi casting dành cho các phim truyền hình thiếu nhi, rồi cho những vai nhỏ. Gia đình không muốn cô bị tổn thương, nhà sản xuất lo sợ rủi ro, ekip lo lắng cho lịch trình — "Cô ấy yếu, liệu có chịu được lịch quay dày?" — câu hỏi ấy như một bức tường kính phân cách cô với thế giới.
Ngược lại, chính sự hạn chế lại khiến Ling sâu sắc hơn trong diễn xuất. Khi đóng những vai bị tổn thương, cô không cần phải giả — ký ức về các cơn khó thở, cảm giác hụt hơi, nỗi sợ mất kiểm soát giúp cô mang vào nhân vật một sự chân thật. Bà Lâm hiểu điều đó và khéo léo hướng dẫn: tận dụng trải nghiệm cá nhân mà không để nó nuốt chửng. Từ bên trong, Ling học cách "đóng" nỗi đau, biến nó thành nguồn lực sáng tạo.
⸻
Khi mọi thứ dường như đi chậm, đời sống nội tâm của Ling lại tràn đầy cảnh sắc. Cô viết nhật ký từ khi còn nhỏ — những trang giấy nhòe bởi nước mắt và những nét chữ run run. Trong nhật ký cô đặt tên cho những cơn đau: "Cơn Xám", "Đêm Mỏng", "Hơi Thở Lệch". Việc đặt tên khiến chúng có vẻ dễ quản lý hơn. Có lần Ling viết: "Nếu tôi là một nhân vật, người ta có thể cho tôi một kết thúc an toàn. Nhưng đời tôi không viết kịch bản theo ý người khác."
Những ngày cô mười lăm, cậu bạn hàng xóm trong khu biệt thự mời cô đi xem một bộ phim mới ngoài rạp — lần đầu Ling bước chân ra khỏi vùng an toàn mà không có giám sát gắt gao của gia đình. Đó là một buổi chiều trời đầy nắng, nhưng giữa rạp phim lạnh, cô cảm nhận rõ sự khác biệt: tim đập nhanh hơn vì xúc động, nhưng cũng vì vận động. Sau buổi xem, cô về nhà mệt rã rời, cả đêm dài nằm nghe tiếng vòi nước rơi — bệnh tật như một bóng ma không ngừng theo dõi.
⸻
Quãng thời gian thiếu niên còn đem đến cho Ling những cảm giác đầu tiên về "bị nhìn". Không phải vì cô mong được chú ý, mà vì có lẽ ở nơi khác, không ai nghĩ rằng một cô gái mảnh mai, mắt buồn có thể mang sức nặng đủ để chiếm một góc nhỏ trong cuộc đời người khác. Ở trường, có những lời thì thầm: "Cô ta yếu lắm đấy." Có những ánh mắt thương hại. Có cả những lúc cô muốn hét lên: "Tôi không cần lòng thương!" Nhưng tiếng hét ấy luôn bị nuốt vào lồng ngực.
Và rồi, chuyện định mệnh xảy ra. Một đạo diễn nhỏ chuyên làm phim quảng cáo và những vai nhỏ nhìn thấy Ling trong một buổi diễn thử nhỏ của bà Lâm. Ông tìm đến nhà, xin phép mẹ cô cho Ling thử vai một nhân vật phụ trong một phim truyền hình dành cho tuổi teen. Lần này, không phải là vai bệnh nhân, không phải là vai bị thương — mà là một vai nhỏ, có kiếm miếng thoại, có những cảnh tình cảm dịu dàng.
Cha mẹ do dự. Bà Chan lo lắng. Bác sĩ khuyên cân nhắc. Nhưng Ling — người đã luyện thở, luyện cách cất tiếng trên những màn ảnh giả, người đã viết hàng trăm trang nhật ký, người đã tưởng tượng về một ai đó cầm tay mình và nói rằng mọi thứ sẽ ổn — cô khẽ nắm tay bà Chan và nói: "Cho con thử. Nếu con mệt, con sẽ dừng."
⸻
Cảnh quay đầu tiên là một bước chân chậm chạp vào phòng học. Ánh sáng phông nền làm cho mái tóc cô lấp lánh. Khi máy quay lăn, một điều kỳ diệu xảy ra: trên khuôn mặt Ling, tất cả những điều bị dấu kín bật ra một cách nhẹ nhàng — nỗi cô đơn, khao khát, cả một đời sống nội tâm phong phú. Đạo diễn gọi "dừng," và cả đoàn vỗ tay — không phải vì cô nhạt nhẽo, mà vì cô đã đem tới một cảm xúc thật.
Những vai nhỏ tiếp nối, rồi những vai có lời thoại dài hơn. Tên cô dần xuất hiện trong các credits. Với mỗi bước tiến, áp lực cũng tăng. Lịch quay khó khăn, thời gian nghỉ ngơi ít ỏi, sự cần có mặt mọi lúc mọi nơi. Bệnh tật là cái bóng không cho phép cô lao vào hết mình: đôi khi cảnh quay kéo dài sau giờ, cô phải xin nghỉ; có lần, khi phải diễn một cảnh hành động nhẹ, cô bị hụt hơi và xử lý tình huống bằng cách chuyển sang biểu cảm im lặng sâu sắc — đạo diễn khen công khai: "Cô ấy có một cách biểu đạt nội tâm rất riêng."
Công chúng bắt đầu chú ý đến gương mặt mảnh mai đó. Báo chí gọi cô là "gương mặt mới có chiều sâu." Những lời khen là nguồn vui, cũng là nguồn sợ hãi — vì càng nổi tiếng, càng nhiều người biết đến những giới hạn của cô. Mẹ cô, vốn ngại truyền thông, bắt đầu xuất hiện tại những buổi họp báo, nở nụ cười gượng nhưng đầy tự hào. Cha cô, dù vẫn ít nói, bắt đầu có mặt ở vài buổi công chiếu quan trọng. Và bà Chan, người theo cô từ đầu, lặng lẽ đứng phía sau cảnh, tay bận rộn nhưng ánh mắt đầy ấm áp.
⸻
Nhưng showbiz không phải toàn ánh sáng. Khi Ling bước vào tuổi mười tám, cô gặp thứ mà không ai dạy trong lớp kịch: định kiến và tính toán. Một nhà sản xuất muốn thay đổi lịch quay để "tối ưu hóa" chi phí — điều đó nghĩa là những ngày dài trên phim trường, cường độ cao. Gia đình bà phản đối, lo sợ. Ling, sau một hồi tranh đấu nội tâm, đề nghị một thỏa thuận: cô sẽ làm việc trong giới hạn sức khỏe của mình, có nhân viên y tế đi kèm, có thời gian nghỉ ngơi giữa các cảnh. Nhà sản xuất, sau khi cân nhắc, chấp nhận — bởi chính tài năng của cô đã chứng minh sự đáng giá.
Có lúc Ling tự hỏi: liệu có phải cô đang biến bệnh tật thành một yếu tố thương hiệu? Có những bài báo viết rằng "vẻ yếu ớt ấy là điểm nhấn nghệ thuật." Lòng cô vừa tự hào, vừa xấu hổ. Tự hào vì năng lực được công nhận; xấu hổ vì cảm thấy mình bị khai thác. Những mâu thuẫn đó nằm sâu trong những trang nhật ký, những dòng chữ đậm nhạt như nhịp tim — lúc vững, lúc rối.
⸻
Trong lòng Ling vẫn tồn tại một điều mong mỏi mơ hồ mà cô không biết cách gọi tên: một người có thể hiểu và chấp nhận cái "bị hư hỏng" của cô. Có người từng nói với bà Chan rằng người ấy sẽ là một người hào hoa, giàu có, chịu được áp lực tên tuổi; có người lại nói đó phải là một người kiên nhẫn, có trái tim lớn. Ling không quan tâm tới những mô tả đó. Cô chỉ muốn một người bình thường, nhưng an toàn.
Những mùa qua đi với sự pha trộn của thất vọng và hy vọng. Có người hâm mộ gửi thư, có người chỉ trích trên mạng, và có những buổi diễn mà khi bước ra khỏi sân khấu, cô cảm thấy tim như nhẹ hơn một chút. Đó là khoảnh khắc hiếm hoi mà cô nghĩ: có thể trái tim này — dù mong manh — vẫn có thể chịu đựng. Nó chỉ cần một động lực, một mục đích, một ai đó nâng đỡ.
Và trong những buổi tối ngủ muộn, Ling vẫn viết vào nhật ký của mình:
"Tôi muốn tim mình có thể đập vì điều gì đó khác ngoài sợ. Tôi muốn học cách cho phép mình yêu, dù biết có thể sẽ có tổn thương. Tôi muốn có thể nhìn vào gương và thấy mình là người bình thường, dù chỉ là trong một khoảnh khắc."
Những dòng chữ ấy kín đáo, nhút nhát, nhưng chúng gieo một hạt giống quan trọng — một hạt giống sẽ lớn lên, gặp được ánh sáng, và rồi nở hoa trong tương lai. Nó sẽ gặp một người — không phải ở bữa tiệc hào nhoáng, không phải ở phòng mạch lạnh lẽo, mà ở nơi đèn trường quay, nơi cuộc sống diễn ra và tình cảm thường xuất hiện theo cách khó đoán nhất.
⸻
Khi chương thanh xuân đóng lại, Ling đã là một diễn viên trẻ có tiếng — không quá ồn ào, nhưng đủ để đem đến cho cô những lựa chọn nghề nghiệp và sự nhận diện. Và nhưng thay đổi lớn lao trong đời cô không chỉ là danh tiếng; mà là sự chấp nhận dần dần về chính mình: một người hướng nội, một con tim yếu, một tâm hồn sâu. Sự chấp nhận ấy không đến với một nụ cười rạng rỡ, mà bằng những bước đi nhỏ — một buổi diễn thành công, một quyết định dám tham gia cảnh quay dù sợ, một lần gọi điện cho bà Chan giữa đêm vì cơn đau.
Ở cuối tuổi thiếu niên, Ling đứng trước gương, tay đặt lên ngực như thói quen, và nghe tiếng tim — không phải để kiểm soát nó, mà để làm bạn với nó. Tiếng tim giống như một âm thanh riêng — đôi khi lạc lõng, đôi khi đều, nhưng luôn ở đó, nhắc nhở cô rằng dù yếu, nó vẫn đập theo cách của mình. Và ai đó sẽ đến, bước vào đời cô, nghe âm thanh đó và, có thể, đồng điệu.
Chương này khép lại bằng một cảnh cô ngồi trên ban công biệt thự vào một đêm gió nhẹ. Bên ngoài, những ngôi sao không sáng quá rõ, nhưng vẫn đủ để cho cô biết thế giới vẫn còn rộng lớn. Bà Chan đi qua, đặt một tay lên vai cô, không cần hỏi gì. Họ cùng lắng nghe tiếng im lặng, cùng nắm lấy thứ hy vọng mảnh mai mà Ling giữ trong lòng — hy vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ không phải nghe tim mình như một bí mật nữa, mà sẽ để nó nói ra những điều cô luôn khao khát.
Kết chương 2 — Những Mùa Không Tiếng Cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com