Chương 6 - Âm Thanh Của Nhịp Tim (Phần 2)
Phòng bác sĩ im như một bức ảnh đen trắng — mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, khoanh vùng, đúng tầm nhìn của những người quen phân loại mọi thứ thành dữ kiện. Bác sĩ đóng hồ sơ rồi nói bằng giọng đã luyện từ lâu cho những câu phải nói: chuẩn xác, nhẹ nhàng, không để cảm xúc lọt qua. Ling nghe từng từ như nghe kim đồng hồ cắt lát thời gian; chúng đi vào tai nhưng dừng lại ở một tầng khác — tầng mà cô không cho phép người ngoài bước vào.
Ông nói rằng những đường trên màn hình không giống trước; rằng cơ học của trái tim có những dấu hiệu phải để ý hơn; rằng mức phản hồi với thuốc trước đây giờ đã kém đi — không phải một biến cố rầm rộ mà là một sự thoái lui âm thầm, từng chút một. Ông dùng những câu rành mạch nhưng tránh những từ khiến phòng như đóng sập: không nói "điểm cuối", không nói "cần can thiệp gấp"; thay vào đó là "theo dõi sát", "tăng liều thuốc khi cần", "hạn chế gắng sức".
Những từ đó đủ để vẽ ra một viễn cảnh. Với cái nhịp lạnh của phòng khám, bản dịch trong tâm trí cô là ngắn gọn: trái tim đang yếu đi; giới hạn của nó gần hơn; nếu tiếp tục ép, lịch trình, cảm xúc, buổi diễn — sẽ có lúc nó không chịu nổi. Bác sĩ nói về lựa chọn, về kế hoạch điều trị, về những hẹn tái khám dày hơn; giọng ông chừng mực như phác họa một lộ trình y tế, nhưng trong cô, nó là bản đồ của những điều phải từ bỏ.
Bà Chan nghe, không cử động nhiều; đôi bàn tay bà tựa như đã quen giữ mọi thứ chặt trong lòng. Khi bác sĩ hỏi liệu cô có hiểu, bà cúi xuống, đặt một bàn tay lên tay cô — cái chạm không lời nói. Ling chỉ gật đầu. Nụ cười cô mảnh, được uốn thành phép lịch sự; bên trong là một khoảnh không gian trống, nơi mọi câu trả lời đều được cân nhắc trước khi nói ra.
Họ ra khỏi phòng cùng nhau. Hành lang rộng, sàn bóng như một tấm gương mờ. Bước chân họ tạo nên một chuỗi âm thanh đơn điệu, đều, nhịp nhàng — giống như từng nhịp cô đã quen lắng nghe trong nhiều năm. Ở đoạn hành lang ngắn ấy, mỗi bước đi là một lần cân đo: một bước cho nghề nghiệp, một bước cho bí mật, một bước cho bà Chan, một bước cho chính mình.
Trên lối ra, một bảng điện tử liệt kê các chuyên khoa nhấp nháy bình thường: thương hiệu của sự vô tư. Bà Chan mở cửa xe, thao tác như mọi ngày; tay bà mềm ra trong vài giây rồi lại vững, như người giữ một đồ vật dễ vỡ. Trong khoang xe, ánh sáng lọt qua cửa sổ như lớp sương mỏng; mọi thứ chuyển động, nhưng trong cô, mọi thứ chậm lại đến mức chỉ còn tiếng lồng ngực của mình. Mỗi nhịp là một mũi kim thăm dò, vừa đủ để nhắc rằng cuộc đời vẫn tiếp diễn, dù mỏng manh.
Ở nhà, ngôi biệt thự im lặng theo một nhịp khác. Phòng khách rộng, những chiếc ghế to bằng da, những bức tranh được treo ở độ cao hợp lý để không nhìn quá gần. Bà Chan bước đi như người giữ lễ nghi cổ xưa: chuẩn bị trà gừng, đặt chăn lên vai cô, kiểm tra giờ uống thuốc, đặt đồng hồ báo nhắc. Những hành động ấy không phải loãng nghĩa; chúng là một chuỗi nghi thức canh giữ.
Ling nhận phong bì từ bàn. Trái tim cô đập đều như một người đọc trang sách chậm rãi trước câu kết. Những con số, những thuật ngữ in trên giấy như chữ khắc lạnh: phân suất tống máu giảm so với lần trước; chức năng thất trái giảm rõ rệt; dấu hiệu ứ dịch nhẹ; cần theo dõi chặt và tối ưu hóa điều trị nội khoa. Cô đọc, môi mím, mắt không rơi lệ. Mỗi dòng như một lệnh được ban hành cho cơ thể cô: "Hãy bám chặt, nhưng đừng gắng."
Họ ngồi đối diện nhau, không cần nhiều lời. Bà Chan đặt hai tách trà lên bàn, nước còn bốc khói. Bà không hỏi sâu. Có những điều không cần hỏi khi người ta đã là người đầu tiên nhìn thấy ngày cô gục trong bữa tiệc sinh nhật năm ấy, và biết cách đặt bông băng lên vết sẹo vô hình. Bà nhìn vào cô, rồi vào cái phong bì, rồi lại vào cô — một vòng lặp đủ dài để không ai phải phá vỡ.
"Đừng nói với ai," Ling nói nhẹ, giọng như nén. Không xin phép, không cầu khẩn — chỉ là một điều kiện cô đặt ra với thế giới. Bà Chan im lặng, một phút lâu như thể cân nhắc cả đời người, rồi bà gật đầu. Bà biết có bao nhiêu lớp của sự che giấu — danh tiếng, công việc, lòng tự trọng, nỗi sợ xua đuổi những người thương. Bà hiểu rằng nếu người khác biết, mọi thứ sẽ thay đổi: ánh mắt của mọi người sẽ khác, lịch quay sẽ bị thương lượng, và Ling sẽ sẵn sàng biến thành một bản tin hơn là một con người.
Về đêm, trong căn phòng nhỏ trên tầng, Ling ngồi trên ban công. Đèn vàng trong nhà hắt ra, tạo thành những khối sáng ấm áp nhưng không hề chạm vào cô. Ngoài kia, khu vườn im, lá lặng, và con đường dẫn về trung tâm thành phố dần chìm vào bóng tối. Cô đặt tay lên ngực — một cử động quen thuộc như kiểm tra xem ngọn nến còn cháy.
Trong sự tĩnh mịch, tiếng tim nghe rõ. Không lớn, không dữ dội — chỉ có những khoảng khe, đôi chỗ hụt, như một bài nhạc bị cắt ghép. Nó không kêu than; nó báo hiệu. Cô nhìn lên trời, nơi không có nhiều sao; bầu trời như một tấm rèm lớn, che phủ mọi thứ. Sự cô độc của cô có dạng vật chất: nó chiếm không gian phòng, phủ lên cả những vật dụng quen thuộc.
Điện thoại trên bàn rung nhẹ. Màn hình sáng lên như một điểm nhỏ hy vọng giữa tối. Tin nhắn từ một số lưu trong máy: "Chị ngủ chưa? Em chỉ muốn chắc là chị ổn thôi." Ngắn gọn. Ấm. Không rườm rà.
Cô đọc tin, để điện thoại trên đùi. Một phần nhỏ của lòng muốn đáp lại, nói ra sự thật, ném bỏ tấm màn. Nhưng phần lớn hơn, đã được gài bởi những năm cô học cách che giấu, thì im lặng. Cô ngẫm nghĩ trong vài giây — vài giây như một khoảng lộ ra giữa hai thế hệ suy nghĩ. Người trả lời sẽ là người chọn mở cửa hay giữ cửa đóng.
Cô đặt điện thoại úp xuống, không trả lời. Đó là một sự lựa chọn không phải để làm tổn thương, mà để bảo vệ: bảo vệ Orm khỏi nỗi sợ sẽ làm cô bé bối rối; bảo vệ chính mình khỏi cảm giác trở thành một nhiệm vụ của người khác. Bà Chan nhìn theo, hiểu, và không ép buộc. Trong thinh lặng ấy, cả hai đều làm nhiệm vụ của kẻ yêu thương: lùi lại để che chở theo cách im lặng nhất.
Ling nhìn lên một lần nữa về vườn tối. Tiếng đồng hồ trong nhà tích tắc đều, nhịp điệu giống với nhịp trong lồng ngực cô, cùng song song nhưng không hoàn toàn khớp. Cô thì thầm với chính mình, câu nói một mình như một lời hứa và một sự thương lượng: "Chỉ cần nó còn đập... mình còn diễn được, mình còn là mình." Giọng cô mỏng nhưng không yếu.
Và ở đó, trong bóng tối, cô giữ bí mật của mình như giữ một vật quý mỏng manh. Phim vẫn sẽ quay vào ngày mai; ánh đèn vẫn sáng; Orm sẽ đến với nụ cười và những kịch bản; người hâm mộ sẽ tiếp tục viết thư. Cô sẽ bước ra sân khấu, mặc chiếc váy, cười, và che đậy từng nốt nhạc bất ổn trong lồng ngực. Cái chọn lựa ấy không làm cô hùng dũng; nó làm cô đơn. Nhưng đây là cách cô tiếp tục sống: bằng việc đặt tay lên ngực, nghe nhịp tim mình, và quyết định giữ im lặng.
Phần hai khép lại bằng hình ảnh Ling ngồi trên ban công, dáng người mảnh, tay ôm gối; điện thoại úp xuống, màn hình nguội. Tiếng tim vẫn đều, có lúc hụt, có lúc nhói — một âm thanh nhỏ bé trong căn nhà lớn. Đêm im, và cô giữ bí mật đó cho riêng mình và cho người phụ nữ già đã ở bên. Nhưng ngay cả khi cô chọn giấu, một nhánh nhỏ của câu chuyện đã được gieo: có người quan tâm ở phía bên kia màn hình, và tin nhắn giản dị ấy sẽ là viên đá đầu tiên khiến mặt nước tĩnh lặng kia rung động, mở đường cho những điều sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com