"Tôi tên là Kỳ Diệp Thư. Mười bảy tuổi, tôi học cách giấu nước mắt. Mười tám tuổi, tôi học cách mỉm cười khi bị đánh."Diệp Thư sống trong một căn nhà nơi tiếng đập phá còn quen thuộc hơn lời yêu thương. Mẹ cô - người duy nhất từng ôm cô khi lạnh - đã chọn cách rời đi, để lại cô với một người cha say xỉn và đôi mắt chẳng còn nhận ra con gái mình là ai.Một chiều trong sân trường, khi Diệp Thư nghĩ rằng chẳng còn ai trên đời nghe thấy tiếng khóc của cô nữa, thì một người lạ xuất hiện.Anh không nói gì. Nhưng anh ở lại.Và đó là lần đầu tiên cô viết một "bức thư" trong lòng - không phải bằng mực, mà bằng nước mắt.…
Thanh xuân là một vở kịch không diễn tập trước bạn cứ diễn mà không quan tâm đến thứ tự lên sân khấu của bất kì ai---Thanh xuân của tôi là những ngày tháng không ngừng bỏ lỡ, không ngừng liều lĩnh cũng không ngừng tùy hứng nhưng tuyệt đối không biết nói câu hối hận…
Tác giả : Nhất Hạp Tiềm Điểm.Tình trạng raw : Hoàn.Tình trạng dịch : Đang bò.Số chương : 27 chương + 1 chương kết truyện.Edit : Mạc Huyễn.Beta : 迷惑 - Mê Hoặc.Edit bìa : 迷惑 - Mê Hoặc.Tag : 1vs1, Sủng văn, Bao che khuyết điểm, Gặp lại sau chia ly.--------------------------------------------Văn ÁnNăm 16 tuổi, Hàn Gia Đại tiểu thư - Hàn Sơ Dao lần đầu tiên gặp Lệ Thịnh Cảnh.Chính tại thời khắc ấy, cô đã khắc cốt ghi tâm một người.Vốn dĩ cô muốn nỗ lực tiếp cận anh, nhưng vì một vài nguyên do nên không thể thực hiện được.Vào lúc cô quay về, một lần nữa gặp lại anh. Cô mới biết rằng có rất nhiều chuyện trước đây bản thân đã bỏ lỡ.Thật ra, điều này không phải chuyện của riêng một ai._______________________________________________________[ Tiểu kịch trường 1 ] Một ngày nọ, sau khi dùng bữa xong, Hàn Sơ Dao cùng với người đàn ông của mình đi dạo bên ngoài hoa viên.Hàn Sơ Dao nhìn người bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng, còn ngạo kiều quay đầu đi không thèm nhìn cô.Cô thầm nghĩ, người này thiệt là, lại làm sao nữa đây. Liền nghĩ tới muốn trêu chọc anh một chút.Cô thâm tình nhìn anh, nói: "Anh có biết Sin(a) bình phương cộng Cos(a) bình phương bằng bao nhiêu không?"Đương nhiên, Lệ Thịnh Cảnh một mặt cạn lời nhìn cô: "Sao em lại ngốc như thế, là bằng một ấy."Lúc này Hàn Sơ Dao mới cười hì hì rồi hôn lên mặt anh: "A Cảnh, em vẫn luôn thích anh như vậy, giống như câu hỏi này, thủy chung như một.""Thế nên đừng ăn dấm lung tung nữa nhé!"Lần này vẻ mặt Lệ Thịnh Cảnh không phụng phịu nữa, sủng nịnh đáp: " Anh cũng vậy."-------…
Author: Sinh Ra Để Chết ĐiGenres: Oneshot, gayfic, sad,...Rating: TWarning: Có một số từ ngữ thô tụcSummary:Một ngày nào đó hãy trở về với tao nhé Sò.Sò ơi!…
Tác Giả: Hạc Tuyết Di"Cô không sao chứ?" Bạch Hoán hỏi với giọng nói dịu dàng và đưa tay ra định giúp cô đứng dậy. Nhìn thấy bàn tay đeo chiếc vòng thật quen thuộc, Linh Di ngước mắt lên nhìn người đang đưa tay ra muốn giúp cô. Không chỉ có chiếc vòng tay nhìn quen thuộc, từ đôi mắt với đồng tử thật đẹp cùng với cái mũi cao và sống mũi thẳng tắp cho tới bờ môi anh đào và làn da giống như đang tỏa sáng ấy đều quen thuộc đến không ngờ. Phải rồi, chính là anh. Chàng trai mà cô đã theo đuổi suốt hai năm, khiến cô ngày nào cũng mơ đến, chạy hết chỗ này chỗ kia chỉ để ngắm anh từ xa và rồi giảm tới hai mươi hai kí lô gam vì nghe có người nói anh thích những cô gái dáng người nhỏ bé, cho đến khi anh tốt nghiệp khỏi trường liên cấp và đi du học Mỹ...."Được gặp lại anh...thực sự rất vui."…
~~đây là tác phẩm đầu tay cũng như là ý tưởng riêng của mình vui lòng không reup khi chưa có sự cho phép~~fic này có thể còn nhiều thiếu sót CHƯA hoàn hảo mong cậu ủng hộ và cho chút nhận xét đứa con tinh thần của mình!❤️nơi chữa lành của Haesoo stan❤️🩹🩹…
Kết hôn 10 năm nói ly hôn liền ly hôn sao? Yêu anh, dành hết thanh xuân để xây dựng hạnh phúc gia đình kết cục là sao chứ? Thật bi thảm. Nếu được sống lại đời này, kiếp này quả quyết không yêu anh.…
❤❤❤Tuổi thanh xuân của tôi đã qua đi với nỗi buồn đau, với tình yêu mãnh liệt và với khoảng không vô tận của tương lai.🖤🖤🖤Cậu ấy đã rời đi, để tôi lại nơi đây, cô độc giữa dòng người vô tận, cậu không thể nói gì ngoài một lời nhắn nhủ : "Chờ tôi, được không ?", thế nhưng thời gian trôi đi quá nhanh, và nó đã khiến tôi thay đổi. 💜💜💜Nếu được gặp lại cậu ấy, tôi sẽ nói : " Sự đợi chờ mang quá nhiều thương tổn, tôi không ngốc nghếch đến vậy"😄😄😄Hãy đọc một lần và ngẫm lại thanh xuân mình, vì nó là kí ức đẹp nhất cũng là khoảng thời gian khiến ta hối tiếc nhất của thời học trò...😢😢😢…