Đại nhị nữ sinh Nhan Tử nghỉ đông đêm trước bị mẫu thân cáo ốm lừa về nhà trung, lòng như lửa đốt đánh thẳng về phía trước, lại đánh lên này cả đời mệnh định trượng phu —— đại nàng hơn mười tuổi trung y dược đại học hiệu trưởng Đoạn Thanh Tùng, mà Đoạn Thanh Tùng đường đệ, cùng Nhan Tử cùng tồn tại một khu nhà đại học nghiên cứu sinh Đoạn Thanh Tụng, cũng từ lúc Nhan Tử trung học khi liền đối với nàng nhớ mãi không quên.Một cái là nho nhã thâm trầm nghiêm túc ngay ngắn, một cái là âm mị cơ trí thâm tình dứt khoát, trời sanh tính lạnh bạc Nhan Tử như vậy làm sao hai người cảm tình trung tái trầm tái di động?…
Nếu biết hạnh phúc dài bao nhiêu thì ta đã chẳng đau lòng khi đứt đoạn. Đã không tổn thương khi người mang hạnh phúc của chúng ta ra đi vĩnh viễn, cũng sẽ không thất vọng quá nhiều sau cả một quãng thời gian mòn mỏi đợi chờ.Mùa đông năm ấy, những ngón tay run rẩy đan lấy nhau, dưới gốc Mộc Lan đượm mùi hoa đương rộ, cậu và anh môi lưỡi giao triền ngỡ một đời không xa.Mùa đông hôm nay, những ngón tay run rẩy cô độc, trước tấm bia xám ngắt phủ mờ khói nhang, anh và cậu - một người ngủ yên dưới đất lạnh, một người lay lắt đi qua tháng năm.Biết không, tất thảy dịu dàng của tôi đều đã dành hết cho người.-------Đứa con tinh thần của mình, xin đừng mang đi nơi khác. Cảm ơn.…
. Chỉ là câu chuyện về mối tình của anh và cô. Một tình yêu đẹp, nhưng rồi cũng như khi mặt trời buông xuống, để lại bao nỗi buồn day dứt, sâu thẳm cho hai con người tội nghiệp. Cứ gần rồi lại xa... tựa hai cục nam chân.Cô rời khỏi anh như một giải thoát cho chính mình, hàng nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng. '' Tình yêu bốn năm với anh không là gì sao? Thứ đó quan trọng hơn cả em ư? Bốn năm là bốn năm đấy! Cả thanh xuân em vẫn một lòng với anh...''- Cô chết ngấtAnh chưa bao giờ hết yêu cô, quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Nhưng... có lẽ chỉ yêu thôi là chưa đủ. '' Anh nợ em một lời xin lỗi, nợ em cả một thanh xuân, về đây đi vợ ơi! Anh nhớ em!''.…
Nam mô A Di Đà Phật. Con là Phật tử Pháp danh Phước An. Xin ấn tống quyển kinh này để cầu cho cô 2 Lâm Kiến Thủy sinh năm 1957 tuổi Đinh Dậu được tai qua nạn khỏi, tật bệnh tiêu trừ, nghiệp dứt phước tăng, sống lâu trường thọ, một hậu sanh về Tây Phương Cực Lạc. Lại nguyện cho quyến thuộc khương ninh, quốc gia thạnh trị, bốn mùa tươi tốt, mưa thuận gió hòa, pháp giới chúng sinh đồng sanh Cực Lạc.…
Ba vị hoàng tử này có phải là ốm tới ngốc nghếch rồi không? Đột nhiên lại thay đổi tính tình 180 độ, ngưng đấu đá mà ngược lại còn yêu thương nhau tới kì lạ. Trích:[Thời gian như đã trôi qua 2 tới 3 tiếng đồng hồ, tiếng ồn ào của mọi người bên tai vô tình khiến cô thức giấc. Trước mắt là khung cảnh có phần lạ lẫm, xung quanh cô từ đầu tới cuối giường phải đến vài chục người, thậm chí còn có những kẻ quỳ cả xuống đất. "Tam hoàng tử tỉnh rồi! Truyền thái y! Truyền thái y!" "Khoan!" Lời nói vừa dứt đã khiến hàng chục con mắt của người trong phòng dính vào cô, có lẽ trong đầu họ hiện giờ đang thầm nghĩ ngườ này không phải là bị sốt tới đổi tính đổi nết rồi chứ?]…
Fujiwara Kenshin và Minamoto Shingen đều là những vỊ Samurai lừng danh thời trong những năm 1700 của thời kì Edo. Fujiwara yêu Minamoto, tình yêu vượt qua cả định kiến, vượt qua cả thời không, vượt qua cả giới hạn chữ "YÊU". Nhưng đáp lại tình cảm đó của hắn là một lưỡi kiếm Katana chém ngang cổ, dứt khoát và tàn nhẫn, giống như chém một con thú vậy. Đó cũng chính là câu trả lời của Minamoto.Thứ tình cảm dị biệt này không được phép tồn tại trong xã hội thời bấy giờ...Nhát chém kết thúc tất cả, kết thúc cuộc đời đấy đau khổ và bất công của Fujiwara...…
Tô Chúc Chúc xuyên thành nguyên thư trung hội tự sát tiểu vật hi sinh, đang tìm tìm nguyên chủ tự sát bí mật trung cùng nguyên thư nam nhị Chu Mộ trở thành ảo người yêu.Tô Chúc Chúc mỗ ngày khởi phát hiện chính mình giãy không ra kịch tình, vì phòng ngừa chính mình làm ra cùng nguyên chủ giống nhau cực đoan hành vi, cùng Chu Mộ đưa ra chấm dứt trò chơi.Chu Mộ: Tuyệt không khả năng!Tô Chúc Chúc: Ta... Ta nói cười !Nội dung nhãn: Nữ phụ dốc lòng nhân sinh xuyên thư vườn trườngTìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Tô Chúc Chúc, Chu Mộ ┃ phối hợp diễn: Bạn cùng phòng nhóm ┃ cái khác:Một câu giới thiệu vắn tắt: Tô Chúc Chúc không ngừng vươn lên!…
> "Một người hát giữa mùa mưa,Một người ngồi gõ phách thưa đợi chờ..."Ở làng Trúc Ẩn nhỏ bé, nơi những cánh sen nở muộn và mưa thì không bao giờ dứt, có một mái hiên tranh nơi người ta không hát vì sân khấu, mà hát để giữ lấy chính mình.Liễu Mân Tích - một chàng trai với giọng ca trầm nhẹ, mang dáng dấp đào nương giữa đời thực, trở về từ phố thị trong một lần hội làng, không để làm rạng danh, mà để tìm lại một nơi được là mình mà không cần xin phép.Lê Minh Hùng - một người lặng thầm, chẳng hát hay, chẳng nổi bật, nhưng lại là người duy nhất sẵn lòng ngồi trong mưa mà đợi một tiếng ca.…
"Có những lời nói ra tưởng chừng vô nghĩa... nhưng lại khắc sâu mãi trong tim người."Cô nói dối, chỉ một câu tỏ tình ngu xuẩn trong khi mất bình tĩnh, phần vì bất lực, muốn mượn sức mạnh của anh để sống sót qua những tháng ngày bị dồn ép, bị tổn thương. Một câu nói tưởng chừng bâng quơ ấy đã đưa cô bước vào cuộc đời anh, như một cơn gió lặng lẽ luồn qua khe cửa, nhẹ nhàng mà day dứt khôn nguôi."Vì em từng chỉ là gió... nên không có quyền ở lại."…
Kha Viễn Khanh không nghĩ tới tình cảm anh em có sâu nặng đến mấy cũng vì gia sản mà giết hại lẫn nhau. Hắn vốn dĩ đã bệnh tật từ nhỏ lại được trời cho tư chất thông minh hơn người mà nổi bật hơn tất cả anh em trong nhà. Lại không ngờ cũng chỉ vì hai chữ thiên tài mà bị chính người thân mình hãm hại. Hắn không cam tâm, hắn đã từ bỏ quyền thừa kế mà hắn nên nhận cớ sao vẫn không cho hắn một cuộc sống an nhàn như bao người.Kha Viễn Khanh cứ nghĩ cuộc đời tới đây là chấm dứt, không ngờ tới mở mắt ra tỉnh dậy lại xuyên thành "Kha Viễn Khanh" mẹ mất sớm, cha không thương lại có kế mẫu độc ác còn tính kế đem hắn bán gả cho người khác. Người trong thôn đều nói, nửa đời sau của hắn cũng đừng nghĩ sống yên ổn, có khi lại bị kẻ kia hành hạ tới chết. Nhưng hắn chưa bao giờ hối hận vì ngày ấy đồng ý đi theo người kia, cũng chính vì lần gặp gỡ khi ấy mới có thể thay đổi cuộc sống của hắn sau này, có một người ở bên đến cuối đời.________- Tác giả: Cesar- Mình chỉ lấy cách tổ chức hành chính, nội dung khoa cử, trang phục đan xen giữa thời nhà Lê và nhà Nguyễn còn lại truyện không hề mang yếu tố lịch sử, thời đại và đất nước đều hư cấu và phi logic. - Tác giả tay non, văn bản có sạn đều đến từ kĩ năng của tác giả, rất mong sự góp ý nhẹ nhàng đến từ các bạn đọc.…
Oản Oản từng là danh chấn thiên hạ nữ ma đầu.Một khi thân tử, sống lại đến tiểu vật hi sinh trên người, nàng có sư tôn, sư huynh, sư đệ, tiểu sư muội, nhìn qua như thế mỹ mãn, lại cảm giác hoang đường đến cực điểm.Làm nàng xúc phạm môn quy, yếu chỗ lấy cực hình.Cao cao tại thượng sư tôn trước mắt lãnh đạm: "Ngươi thật sự là rất làm cho vi sư thất vọng rồi."Đại sư huynh tê điệu nho nhã hiền hoà da, ngữ giống như đao nhọn: "Ngươi thực bẩn."Sư đệ chột dạ lảng tránh ánh mắt của nàng, "Sư tỷ tha thứ ta, không cần cung ta đi ra."Đồng môn: "Oản Oản như vậy tư chất, cấp tiểu sư muội xách giày cũng không xứng."Lạnh lẽo theo tứ chi bách hải nhanh chóng lan tràn, Oản Oản làm một cái quyết định.Nếu nàng này phế vật không tư cách được đến tình yêu, thân tình, hữu tình, kia liền toàn bộ dứt bỏ điệu đi.Từ nay về sau, nàng không bao giờ nữa cùng tiểu sư muội cãi, không hề e ngại bọn họ mắt, không hề giống cái ngu ngốc giống nhau vô điều kiện trả giá.Oản Oản rời đi cực phẩm sư môn, những người đó lại hoảng, trong lòng tràn ngập hối hận cùng chua sót, một đám cầu nàng trở lại bên người.Oản Oản ôn nhu cười, "Các ngươi nhận thức cái kia ta, đã sớm đã chết."…
Tác giả: Thiên Sơn nguyệt Văn án Có được chinh phục hắc ma đầu năng lượng nhân đem vu thứ bảy nguyệt chấm dứt khi sinh ra...... Hắc ma đầu đem tự tay dấu hiệu hắn... Hắn lại ba lượt từ hắc ma đầu trong tay đào thoát...... Hắn có được hắc ma đầu tối kinh hoảng cùng tối hướng tới lực lượng, nhưng là hắn không thể chưởng khống kia lực lượng...... Hắn đem thanh tẩy Vu Sư giới... Dùng kia lực lượng......Như đề, phong ấn hoàn Cửu vĩ Đệ tứ ống liên quan thi quỷ cùng bán chỉ Cửu vĩ bị thời không phong bạo quyển đến hp thế giới, đầu thai Malfoy gia trở thành nhị thiếu gia......Chú: Nhân vật chính tại nguyên tác ba năm cấp nhập học;Hắc lão Dum, thiên xà viện;Nguyên tác nhân vật chính như v đại, Harry? Porter, Ron? Weasley đẳng luân vi người qua đường giáp;Chủ cp: Severus × Suimon, không thay đổi;Không thích ngộ nhập.Nội dung nhãn:Tìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Suimon • Malfoy [ Namikaze Minato ] ┃ phối hợp diễn: Severus • Snape, Lucius, Draco, Dumbledore, mặt khác hp chúng ┃ cái khác:hp, Naruto Ninja…
Từ nhỏ, họ đã luôn bên nhau như hình với bóng, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn mà chưa ai dám thổ lộ rằng tình cảm trong lòng đã vượt qua ranh giới của tình bạn. Một người âm thầm yêu, luôn quan tâm, bảo vệ nhưng đối phương chỉ xem đó là sự gắn bó thuần khiết của thanh mai trúc mã. Cho đến khi một người rời xa, trái tim của cả hai mới nhận ra khoảng trống không thể lấp đầy. Người từng yêu thầm quyết định buông bỏ, nghĩ rằng đối phương xứng đáng với một người tốt hơn. Nhưng chính lúc sắp mất nhau mãi mãi, người kia mới hiểu được rằng tình yêu chưa bao giờ rời đi - chỉ là họ chưa từng đủ dũng cảm để giữ lấy nó. Liệu rằng số phận có cho họ cơ hội để quay về bên nhau? Bởi lẽ, tình yêu thật sự, một khi đã tồn tại, sẽ luôn vĩnh cửu…
Diệp Nguyệt vì muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của mình và cô cũng muốn đầu thai để sống cuộc sống sung túc. Nên đã nhận lời của Quách Tùng bậc thầy giải phong ấn và bắt ma chuyên nghiệp, xuyên không về thời cổ đại thay đổi số phận cho vương gia đen đủi. Nàng cải trang thành nam nhi từng bước từng bước giúp vương gia thay đổi số phận. Và rồi cuối cùng khi hắn thật sự hạnh phúc thì nàng lại trở về hiện tại. Liệu chuyện tình của nàng và vương gia có thể nào..." Nguyệt Thất! Ngươi lại vì năm lượng bạc mà bán ta cho nữ nhân kia! Ta thật là tin lầm ngươi rồi!"" Nguyệt Thất! Sao mặt mũi ngươi lại đỏ bừng thế kia? Lẽ nào ngươi trúng xuân dược. Không được! Ta phải đưa ngươi đến thanh lâu giải độc!"" Vương gia tiểu nhân muốn ăn thịt vương gia cơ? Cho tiểu nhân cắn người một miếng!"Nói dứt lời nàng cởi bỏ xiêm y và tiến về phía hắn. Hắn kinh ngạc rồi cười nhếch mép:" Nguyệt Thất thì ra ngươi là nữ nhân!"…
Tên khác: 친구끼리 이러는 거 아니야Tác giả: 쟈화Truyện được dịch từ sau manhwa ss1 là từ c59 novel, những chương trước đó sẽ được dịch sau khi truyện hoàn thành hoặc khi t đuổi kịp bản anh.Tên nhân vật được đồng bộ với bản dịch manhwa của Nova's Zone Team để dễ theo dõi.Tôi đã quyến rũ người thừa kế của công tước Lissianthus. Anh ta âm thầm nắm lấy tay tôi. Tôi thở dài rồi nhẹ nhàng giật tay ra."Bạn bè không làm thế với nhau đâu""Lien à, mới nắm tay tí đã xấu hổ rồi sao?"Dù suy nghĩ thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể tin được lời nói ấy được thốt ra từ Carcion, người với khuôn mặt đỏ bừng để 'nắm lấy ta tôi'."Lien, tớ có thể làm nhiều hơn như này nữa"Lời nói thật trôi chảy, thế mà đôi mắt màu xanh lơ kia lại chẳng dám đối diện với tôi. Vậy nên, dù tôi có nói lời nào với khuôn mặt ngượng ngùng này cũng vô dụng. Cái thằng này!***Nữ công tước lấy một cái túi từ trong lồng ngực ra."Cô có tiền không? Cô cứ nhận số tiền này và chia tay Carcion đi. Ta đã bỏ vào đây để cô không cảm thấy buồn"Tôi nhìn chằm chằm vào cái túi dày mà nữ công tước đưa ra mà chẳng đáp lại lời nào. Sau đó, tôi tựa cằm vào hai bàn tay đang siết chặt với ánh mắt nghiêm túc."Chúng con không hề hẹn hò mà chỉ là bạn bè thôi. Vậy từ hôm nay, con sẽ cắt đứt quan hệ với Carcion nhé?"Nữ công tước run rẩy đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Liệu bà ấy có định tát tôi không ta? Hoặc tạt nước?"Thông qua!""Vâng?"Khuôn mặt tôi hiện lên sự bối rối. Gì vậy chứ? Phản ứng này tôi chưa nghĩ đến.…
Đến một lúc nào đó, trong thành phố rộng lớn này, anh sẽ nhận ra em từng tồn tại ở đó, từng hít thở khí trời êm ả mà anh và cô gái nào ấy đang chung thân cuộc đời này....🙇🏻🙇🏻🙇🏻#ngườithươngđơnphươngngườikhác…
萌妻高高在上"Cầm thú, ngươi muốn gì chứ, ta mới mười bát tuổi!" "Đêm tân hôn không động phòng, ta này trượng phu mới là cầm thú không bằng." Nàng chính là nữ phẫn nam trang tham gia một hồi "Tuyển phi yến", lại không liêu chính mình thành mỗ cầm thú cá trong chậu. Lục Tự Hành, D thị bát đại hào môn Lục gia Tam công tử, hắn phong độ chỉ có, tao nhã tự phụ, tao nhã nội liễm... Tuy nói cấp trên còn có hai cái ca ca, lại bị truyền sớm là Lục thị tập đoàn tài chính điều động nội bộ người thừa kế. Thoả mãn cơm ăn no, hắn bộ thượng dục bào, thon dài ngón tay mang theo thuốc lá, hai chân vén, nuốt vân phun vụ, một bộ ra vẻ đạo mạo quý công tử phái đoàn. Chỉ có nàng biết, tiền một giây hắn có bao nhiêu sao thú tính cùng thô lỗ! Lời nói ác độc, phúc hắc, cộng thêm có độ cao khiết phích, đây là của nàng thiểm hôn lão công Lục Tự Hành. Xinh đẹp, xinh đẹp, xinh đẹp... Ngô, đây là hắn tân hôn tiểu thê tử Nhiễm Vũ. sủng thê thiên 】 Lục phụ: "Tự Hành, ngươi vợ lại đem ba trân quý cảnh thái lam bình hoa cấp đánh nát ." Lục Tự Hành: "Gia gia cũng chưa lên tiếng, ngươi gấp cái gì?" Lục mẫu: "Tự Hành, có thể hay không quản quản ngươi vợ, dạy chủ nhiệm điện báo nói , nói hôm nay nàng lại ở trong trường học cùng người tiêu xe." Lục Tự Hành: "Trường học chuyện tình ta quản không được." Lục Nam Thành: "Tam nhi, ngươi vợ..." Lục Tự Hành: "Ta quán , làm sao vậy?" Lục Nam Thành: "... Ta chỉ là muốn nói, ngươi vợ ở phòng bếp thiết hoa quả, không chú ý bắt tay cấp vết cắt ." Lời còn chưa dứt, nguyên bản ưu tai hư…
Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: "Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào." Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải tránh móng vuốt của Hà Lạc: "Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?"Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: "Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?"Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: "Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó."Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi găng tay của Hà Lạc ném đến, cười mà nói: "Lấy oán báo ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời."Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: "Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, anh cũng muốn bên em cả đời."Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ ngần ngừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút, từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cất giữ cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân.…
"Sehun à, chúng ta chia tay đi. Em không thích anh nữa, ngày nào anh cũng bám theo em hết, em còn phải tập luyện cho ngày thi sắp tới nữa, đừng hẹn gặp em nữa"- Cô gái đó thẳng thừng nói những lời lm tổn thương cậu trai đó"Kẹo bông à, em nói gì vậy? Em có biết là anh đang buồn lắm không? Ba mẹ anh quyết định li hôn rồi, giờ đến em cũng bỏ rơi anh thì anh biết phải làm sao đây?"- Chàng trai ấy lên tiếng"Em không biết, đó là chuyện của anh, em cũng phải lo cho bản thân em nữa chớ, làm sao em lo cho am đựơc, chuyện nhà anh anh tự giải quyết đi, em phải về đây"- Cô gái ấy dứt khoát rời đi bỏ mặc lại chàng trai đang tuyệt vọngHôm đó chính là Noel, là cái ngày mà những đôi tình nhân hẹn hò tay trong tay hạnh phúc vui vẻ, nhưng đối với cậu trai này thì hôm nay chính là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời cậu. Tối hôm đó, cậu đi lang thang khắp các con phố, những nơi cậu và người con gái đó từng đi qua rồi hồi tưởng lại. Đêm đó cậu sốt cao, nằm bẹp giường suốt gần 1 tháng trời, ba mẹ tưởng cậu không qua khỏi nhưng đến ngày thứ 28, cậu có tiến triển và hạ nhiệt. Nhưng từ đó, cậu không còn là cậu nữa, không còn là 1 Oh Sehun ấm áp luôn lạc quan mà thay vào đó là một Oh Sehun lạnh lùng ít nói, luôn cách biệt với thế giới…
Thứ ta theo đuổi bất quá chỉ là hôm nay, mà điều này, chỉ như ánh sao ngọc tinh không, không một ai có khả năng làm chủ mệnh ta! ------ Lăng Phong.Lời dịch giả:Một thế giới về võ.Một thế giới Cự Linh.Một thiên tài ngự trên vô số cường giả.Lăng Phong, thiếu niên thiên tài, đồng thời cũng được coi là phế tài vì Cự Linh không thức tỉnh. Vào một ngày nọ, một lão già thần bí tiến vào thức hải Lăng Phong, cộng sinh cùng hắn, giúp hắn có được Kiếm Linh, trở thành Thuật Luyện Sư thần bí tôn kính, dần dần, từ một thiếu niên không thể thức tỉnh Cự Linh bước vào con đường tu luyện, nhìn khắp thiên hạ, kẻ nào dám đứng trên ta. Tinh Ngự, ngự tinh mà đi, dưới khung trời này, duy ngã độc tôn. Mời các bạn đón đọc hành trình trở thành cường giả của Lăng Phong.Xếp hạng qidian: Liên tục giữ hạng 2 trong nhiều tháng!Đánh giá của dịch giả: chuyện miêu tả tu luyện tốt, văn phong mạch lạc hồi hộp, bất ngờ, hoành tráng, lôi cuốn không dứt ra được.Một số khái niệm trong truyện:1. Chân Võ Quyết: là công pháp tu luyện tại Thần Vẫn đại lục, được chia làm Nguyên Tố Chân Võ Quyết và Vật Chất Chân Võ Quyết. Lúc chân võ giả tu luyện thì sản sinh năng lượng được gọi chân nguyên lực chứa đựng trong thức hải và chân lực trong đan điền.2. Thiên Hành Giả: người thức tỉnh Cự Linh đều được gọi là Thiên Hành Giả.3. Nguyên tố Thiên Hành Giả: là người có nguyên tố Cự Linh, chủ yếu tu luyện nguyên tố Chân Võ Quyết, có thể sử dụng được ma pháp mà Nguyên lực ấn chính là chiêu thức của ma pháp.4. Vật chất Thiên Hành Giả:…