Vào khoảng thập niên 60s của thế kỷ trước, chiến tranh ở Việt Nam bùng nổ rất mạnh và đã lấy đi biết bao nhiêu sinh mạng của những con người Việt Nam. Và thậm chí nó còn lấy đi tình yêu. Và trong đó có 1 mối tình rất đẹp vốn không trọn vẹn và đầy tan thương, nhưng nó vẫn đọng lại cho người đời 1 cảm xúc rất thật về tình ỵêu thực sự. Dẫu chiến tranh, dẫu bao hiểu lầm xảy ra, nhưng cô ấy vẫn chấp nhận hi sinh để đem lại điều tốt đẹp cho người mình yêu . Và cuốn truyện "Đừng Hỏi Em" này sẽ cho các bạn cảm xúc ấy. Khôi…
Sau khi trở thành nô lệ tư bản nhiều năm Hạ Thược quyết định từ chức về quê dưỡng lão. Không ngờ mới mở mắt cô đã xuyên tới thập niên 60 thiếu ăn thiếu mặc lại còn được nguyên cái nón xanh đội đầu.Cô ngàn dặm xa xôi đuổi tới Quan Đông thì người ta lấy vợ có hẳn hai đứa luôn rồi. Gia đình hôn phu cũ sợ cô làm to chuyện nhanh tay giới thiệu mối mới cho cô. Đằng trai cao to đẹp trai may mắn không đen hôi lại còn có người thân làm lãnh đạo lớn, Hạ Thược yêu rồi. Nhưng gia đình hôn phu cũ không nói đằng trai lạnh lùng ngầu lòi này là boy phố ở quê anh, Hạ Thược rước được người về xong không chỉ giặt quần áo nấu cơm lại còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, cuộc sống đau khổ này còn chưa kết thúc đâu. Hạ Thược còn chưa nói trước khi xuyên tới cô xem một quyển tiểu thuyết mà nam chủ giàu có được kính trọng là người chồng mới của cô! Mà chế độ cộng hoà ở Trưởng Tử chưa mất nên giờ mảnh đất này mọc đầy công xưởng ngập tràn cơ hội. Cô được gả đến cũng có thể kiếm được công việc ổn định còn không cần phải làm thêm giờ, ngày tốt đang ở phía trước. Nhưng mà cô không ngờ, tư bản còn chưa bắt cô tăng ca mà ông chồng giàu của cô đã bắt cô tăng ca rồi... Được ánh mắt lạnh lùng và giọng nói trầm khàn dỗ dành cô cố gắng lên, cô chỉ muốn hỏi: Giàu để làm gì mà không chịu về nhà đòi tăng ca? Giàu thế mà cuồng công việc không muốn hưởng thụ nhân sinh con người bình thường hả?!Tác giả: Nịnh Mông CửuEdit: VanhThiết kế bìa: Vanh (Truyện này được đăng nhằm mục đích để chính là đ…
-Noémie 8 tuổi, mất cả cha lẫn mẹ trong một vụ tai nạn giao thông. Noémie không biết điều gì sẽ xảy ra phía trước, tương lai của em sẽ như thế nào khi em thẫn thờ dựa đầu vào bên cửa kính của tàu hỏa mà nghĩ suy, hướng mắt nhìn khung cảnh Paris có lẽ là lần cuối cùng em được ngắm nhìn.-Noémie 8 tuổi lần đầu cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi lòng người.-Noémie, ở nhà mọi người gọi em với rất nhiều cái tên, khi thì ngắn gọn là Noé, phiên âm là nô-é, khi thì là "mày", "con ranh", nhưng em chỉ thích được gọi đầy đủ là Noémie, và người đáp ứng được điều đó là chị Renée và Renée cũng thích em gọi chị ấy là Renée, đầy đủ mà không tắt như cách Renée gọi em.-Noémie trong một lần tung tăng quanh thị trấn, em tìm ra được một khu vườn nhỏ, nhiều hoa, hoa nào cũng đẹp, nhiều lá, lá nào cũng xanh, nhiều cỏ, cỏ rậm rạp vô cùng. Em mê đắm và yêu thích khu vườn vô cùng, một khu vườn nhỏ dành cho riêng em. Khu vườn là nơi em trải mình ngắm nhìn trời cao và xanh, là nơi mà những lúc lơ đễnh trốn việc mà nằm ngắm hoa và hưởng gió, là nơi mà những lúc cảm giác đơn côi và hiu quạnh xâm chiếm lấy thể xác em, thể hiện bằng những giọt lệ tuôn. Em chỉ muốn nằm mãi nơi đây, hòa mình vào hoa lá, thơ thẩn nhìn những dạt mây trôi để không phải quay về ngôi nhà đó, nhưng mà còn chị Reneé thì sao...nhưng mà em ưu tiên ước muốn của bản thân mình hơn...và quả thực ước muốn của Noémie đã thành hiện thực khi trong một buổi chiều tà, linh hồn và thể xác em của em đã nằm lại mãi nơi đây, giữa hoa và lá.....Ảnh bìa : từ Pinterest.…