Một Thiên Vũ đẹp trai , lạnh lùng , phong độ . Một Diệp Huy ấm áp , dịu dàng , triết lý . Liệu An Nhiên sẽ chọn ai ? Hãy cùng đón đọc và hoà mình vào cốt truyện :'> Lời tác giả : đây là lần đầu tiên tớ up truyện lên wattpad :3 mong các bạn góp ý :)))…
Có thể xem đây là một quyển nhật kí ghi lại những câu chuyện vui buồn lẫn lộn của cô nàng Tư Hạ - chính là nhân vật "tôi" và người bạn đời của mình - bác sĩ Chấn Đông.Mọi người hãy ủng hộ nhé 🥺…
"Hóa ra em mới là kẻ thứ ba" là câu chuyện thanh xuân nhẹ nhàng như nước. Dịu dàng bước vào cuộc sống thanh xuân của nhau rồi cũng bình lặng bước ra khỏi thế giới mang tên trưởng thành. Ngọt ngào có, bất ngờ có, vui vẻ có, đau lòng có, xót xa có, chỉ thiếu mỗi lời chào tạm biệt.…
Tác phẩm :[ All27 / KHR ] Gánh HátVăn Án :Gió lùa tóc em bay bay,Khiến tâm hồn như được gội rửa,Nhìn xem ánh mắt của ngài,Là mê luyến cỡ nào,Em chỉ là con hát,Nói lên tiếng lòng trong chốn phong trần,Một kẻ phàm phu nào dám mơ xa.Tiếng hát văng vẳng bên tai cùng tiếng đàn Tam Thập Lục, âm thanh dịu dàng cũng giọng hát cao vút, như sự xoa dịu linh hồn.…
Từ nhỏ tới lớn, Lục Diễm và Trình Dực là kẻ thù không đội trời chung.Hai thiên tài học bá, hai nam thần sáng láng vừa giỏi vừa đẹp, bước chân vào giới thương trường lại trở thành đối thủ truyền kiếp. Họ như mặt trăng và mặt trời, luôn so kè nhau từng chút, từng dự án. Cả thế giới đều biết: hai người này mà gặp nhau là có chuyện....Nhưng chẳng ai ngờ, một vụ tai nạn giao thông bất ngờ cướp đi sinh mạng của Trình Dực....Và hắn mở mắt ra trong một thế giới ABO điên rồ.…
Truyện ngược GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:Cao Lãng :tổng tài lạnh lùng ít nói Vương Thiệu Huy : cũng là tổng tài nhưng lớn vui vẻ hòa đồng Tạ Hân Nghiên : xinh đẹp dịu dàng Hứa Giai Di : phóng khoáng ung dung tự tại với vẻ…
Đây chỉ là một con fic với mấy cái truyện ngắn dài tùy hứng dễ thương viết về anh Hái Thứ Hiêu và anh Xái để thỏa mãn cơn đói hàng của mình, mong mọi người đọc một cách vui vẻ vui vẻ hoan hỉ hoan hỉ 💖💖TẤT CẢ CHỈ LÀ TƯỞNG TƯỢNG!! KHÔNG LIÊN QUAN GÌ ĐẾN ĐỜI THẬT!!…
Dẫu em chẳng phải công chúa,dù vậy nhưng vẫn có người chịu làm hiệp sĩ của em.Người ấy sẽ bảo vệ,bao dung,yêu thương,xoa dịu những tổn thương em phải chịu.Chính người ấy sẽ biến em thành cô công chúa hạnh phúc nhất thế gian này.!…
TL: EABOcặp: GeminiFourth,AouBoom,NamtanFilm, PerthChimon,OhmNanonvà những nhân vật khácsẽ có vài tình huống mình sai xót nên mọi người hãy thông cảm cho mìnhCòn khi nào ra chap mới thì tùy vào tâm trạng của mình nghen💪🏻🧝🏻♀️Mong mọi người ủng hộ nha😼💸…
Chuyện kể về Lâm Bách Kiên một cậu bạn luôn tự ti trầm mặc lúc nào cũng khép kín với mọi người, những năm đầu vào cấp ba anh đang trên đường trở về nhà thì nghe tiếng kêu cứu của một cô gái ở gần đó, anh bạo gan cứu cô gái đó một mạng từ đó trở về sau Trịnh Vân Gia Ái liên tục theo đuổi anh cùng anh đi học cùng anh trở về nhà mặc dù không được anh chú ý nhưng cô vẫn kiên trì đi ở phía sau anh mỗi ngày dường như cuộc sống của Lâm Bách Kiên cũng đổi mới vì cô.Đến lớp 12 cô vì quá ngỗ nghịch nên được chuyển qua học cùng lớp với anh từ đó về sau cô trở nên dịu dàng cố gắng học hành vì đã hứa sẽ cố gắng đậu cùng trường đại học với anh, nhất định không để anh phải thất vọng về mình............…
Trong màn đêm dày đặc của số phận, chúng tôi lạc lối giữa những bí ẩn, những vết thương cũ và những cảm xúc chẳng thể gọi tên.Phương-một người mang trong mình quá khứ chằng chịt những bóng tối. Cô không cho phép ai đến gần, nhưng lại không thể rời mắt khỏi Ân-một kẻ kiên trì như ánh lửa nhỏ giữa cơn bão, vừa dịu dàng vừa bất cần.Huy và Dương, hai đường thẳng tưởng như chẳng bao giờ giao nhau, lại bị cuốn vào vòng xoáy định mệnh khi cố chạy trốn quá khứ.Những linh hồn lang thang trong cuộc đời này, liệu có tìm thấy bến đỗ? Hay rồi cũng chỉ là những kẻ đi lạc, mãi mãi mắc kẹt giữa thực tại và ảo vọng?…
Đôi mắt nàng ấy rất đẹp, nhưng nó cũng thật đau khổ, đôi mắt u buồn ấy giống như một màn đêm tĩnh lặng, luôn dịu dàng và ấm áp.~người con gái ấy thật đẹp, đẹp đến mê hồn~nàng là ngoại lệ của ta, người con gái mà ta trân trọng ta sẽ bảo vệ nàngyêu thương nàng hết mựcchỉ cần nàng ở bên ta cho đến hết cuộc đời là đượcnhưng hà cớ chi chỉ vì một chút hiểu lầm,nàng lại ko chấp nhận ta, thật buồn làm saota đành phải ép nàng sống mãi bên ta, bên trong cơ thể này, sống hạnh phúc mãi mãi…
Hồng nhan hóa thành hắc nhan, yêu thương hóa tương tàn, chỉ có nàng, đến phút cuối vẫn đỡ cho hắn một dao. Giờ phút này hắn chỉ biết ôm nàng trong lòng, lần đầu tiên kể từ đêm đó, nước mắt cứ tuôn dài, vẫn là chỉ có nàng trước khi nhắm mắt, vươn tay ôm lấy má hắn thật cẩn thận, thật dịu dàng, như thể hắn là vật trân quý nhất đối với nàng."Minh chủ, trước đây thuộc hạ từng thề, sẽ bảo vệ người đến hơi thở cuối...", Cố Quân Giao cố giữ chút hơi tàn để mỉm cười, cuối cùng cũng một lần nữa chạm vào nhau, nàng muốn hình ảnh mình trong mắt hắn phải thật đẹp: "Thuộc hạ... đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, có thể hoan hỉ đến gặp những huynh đệ đã đi trước...". Rồi thời khắc ấy cũng đến, trong vòng tay run rẩy của Bạch Tử Hy, Cố Quân Giao thấy bóng tối của cái chết đang ập xuống, nhưng không hiểu sao nàng lại thấy thanh thản, nàng lại cười, nụ cười tươi tắn rạng rỡ nhất mà cả đời này có lẽ mới xuất hiện lần đầu: "Bạch Tử Hy... ngay cả gọi tên người... cũng khiến ta run rẩy, ta chưa từng dám mơ tưởng xa xôi, nhưng nếu đã đến nước này..." Quân Giao lần đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, dịu dàng trong mắt nàng khiến trái tim của hắn như vỡ nát "Quân Giao yêu người, Quân Giao chưa từng làm tổn thương người, cho đến ngày cuối cùng của mãi mãi, Quân Giao cũng sẽ không bao giờ..." Nàng không nói tiếp được nữa, nhưng vòng tay siết chặt của hắn đã trả lời nàng, hắn biết...Giọng cười điên loạn từ đối diện vang lên khiến người ta ghê tởm, một con dao giống hết như con đã đâm vào tim Cố Quân Giao giờ…
Thư gửi chàngYêu chàng từ cái nhìn đầu tiên Nhớ chàng sau một đêm không gặp Chẳng còn mùi hương bên chóp mũi Chẳng còn tiếng nói vẳng bên tai Kỉ niệm xưa giờ xa rồi Ánh mắt chàng nhìn ta đã khác Không còn dịu dàng trong ánh mắt Thay vào đó là sự mỉa mai Thiếp chẳng biết mình đã làm gì sai Hay ai đó khiến đôi ta hiểu lầm Ta tin tình yêu giữa hai ta Sẽ hóa giải được mọi thứ Nhưng ta sai rồi , thực sự sai rồi Chàng không nghe một lời giải thích Chẳng nhìn thấy ánh mắt ta cầu xin Bỏ mặc ta trên nền đất lạnh giá Tuyết đã rơi , ta chẳng hề hay biết Chỉ nhìn về phía xa xa Nơi bóng hình chàng đã khuất Ta ngồi đó chẳng biết tới bao giờ Tim ta đau lắm ! Chàng có biết không ? Có nghe tiếng nó khẽ kêu ? Có lẽ giờ đôi ta xa cách Hai phương trời tách biệt Mãi chẳng tìm thấy nhau Tạm biệt người ta yêu nhất Vẫn yêu chàng dù có ra sao .…
Những năm tháng sau này, điều quan trọng nhất chúng ta cần làm là sống vì bản thân mình. Trách nhiệm, gánh nặng, niềm tin, người thân, tình yêu...một thời tuổi trẻ chúng ta đều đã sống hết mình vì những chân lý ấy, nhưng đến sau cùng, tuổi trẻ đi qua, chúng ta bất giác nhìn lại, có lẽ giữa vòng xoáy cuộc đời, chúng ta lại vô tình bỏ quên mất chính bản thân chúng ta trong những ngổn ngang và vá víu... Ở những năm tháng đen tối nhất của cuộc đời đã có một người xuất hiện và cùng vượt qua , thì sau này họ có ra đi, thì cũng đừng lấy gì mà oán trách? Trên đời này sẽ luôn có những người như vậy, bước vào cuộc đời ta mục đích chỉ là dìu dắt, chia sẻ, nhưng lại không phải là người có thể cùng ta đi đến cuối đời. Ít nhất ở những năm tháng ấy tình yêu của họ đã từng chân thật...vậy thì còn gì để oán trách đây? Cuộc đời đến sau cùng cũng là một hành trình với những điểm dừng và bước ngoặt. Thất vọng, hay là phản bội, suy cho cùng cũng là một bài học. Cho đến thời khắc cuối cùng, tất cả cũng chỉ còn lại hai chữ "hồi ức".....…
Các nhân vật, tình tiết, địa danh, địa điểm trong truyện là hư cấu, không nhằm mục đích khác. Nhân vật trong truyện là người Việt. vui lòng không reup khi chưa có sự đồng ý của tác giả.Tác giả: Do himawarifb: Đỗ Thái Như"Hoàng An không phải tình đầu của tao nhưng lại là người đầu tiên cho tao cảm giác như vậy. Hơn cả sự che chở bao dung, ở bên anh ấy thật sự rất an toàn, rất ấm áp. Sự ấm áp mà cả đời này tao chưa từng có được." Như Ý vừa nhẹ nhàng lật từng trang sách vừa dùng âm giọng dịu dàng nhất kể về Hoàng An.Đã mười năm rồi, Bảo Yến cũng đã gặp được bến đỗ của đời mình, thành toàn viên mãn cho cả con đường sự nghiệp lẫn tình duyên.Tuyết Hương cũng đã rạng danh trên con đường hành hiệp trượng nghĩa, trở thành một luật sư tiếng tăm vang dội.Anh Tử và Quân Điền cũng đã được gia đình hai bên chấp nhận. Họ cùng nhau tha hương lập nghiệp cũng đã sáu năm cuối cùng mọi hy sinh đều được đền đáp."Bảo bối, hồng trà mà em thích uống đến rồi đây"Cũng đã mười năm rồi, có lẽ ông trời thương xót, cô cả đời xui xẻo, lại dồn hết may mắn để gặp được người đàn ông này.…