Tinh dầu - quý tộc - người hầuAuthor Yvesnguyen390"Giữa chốn quyền mưu và những dạ tiệc hoàng gia, một nữ quý tộc lạnh lùng và một nữ học giả dịu dàng cùng nhau viết nên bản tình ca giữa thảo mộc và máu. Khi yêu thương không còn là lựa chọn, liệu họ có đủ mạnh mẽ để phá vỡ định mệnh?"…
Cậu bước tới che ô cho tớ ngày mưa, bảo vệ tớ khi giông bão tới, sưởi ấm tớ khi đêm xuống.Cuối cùng cậu bỏ tớ lại khi ta sắp đón bình minh.---------------------------------------------Cre idea: NagiIsa_cfs177 https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=pfbid02hDhZWzXqBXsE9xJDhbdPKVbef5MKA2CkwpQiu75895ZVotwLXxHWg6v2Q7aNfQqXl&id=100092433943179&mibextid=Nif5oz…
Cô, người con gái bình thường như bao người, người ta nghĩ cô chỉ đơn thuần là một cô gái ngây thơ như trẻ lên ba nhưng mấy ai biết cô đã trưởng thành thế nào? Cô đã có người thương nhưng cũng chỉ là qua facebook 😀Anh, chàng trai 23 tuổi mà cô thương sâu sắc hơn cả bản thân mình. Một chàng trai bình thường như mọi ngườingười nhưng anh có được trái tim của cô. Tính cách của anh lạnh lùng với người ngoài, nhây nhây lầy lầy với người thân và bạn bè. Anh và cô quen nhau chỉ qua Facebook nhưng vốn dĩ anh chưa từng cho cô một chỗ dù chỉ là 1 phần nhỏ trong tim anh 🙂Cuộc sống mà 😂 đôi khi crush phải lầy lầy tí mới dễ thương 😂 đây là chuyện có thật nhaaaa 😂 và NaBinie cũng góp mặt đóooo 😂 mong mọi người ủng hộ nha 😂Author : NaBinieThể loại: Ngôn Tình cực nhẹ, Hành Động tí xíu, Nói chung là lum laMong mọi người ủng hộ ạ…
Tên truyện: Always you, always goneNguồn: https://archiveofourown.org/works/67213363Tên tác giả: livinginsteadSummary: Touya mang trên lưng những năm tháng dài dằng dặc, đầy rẫy ký ức mà trong đó, Keigo luôn chết. Lần nào cũng vậy. Cứ gặp nhau là y như rằng người kia sẽ rời đi mãi mãi, để lại hắn một mình với trái tim nhầu nát như áo mưa cũ.Vậy nên lần này, khi số phận trớ trêu lại để hai người chạm mặt, Touya hoảng. Không phải sợ Keigo-mà sợ chính mình. Sợ lại mềm lòng, sợ lỡ miệng nói thương, sợ một cái chạm tay sẽ kéo theo cả định mệnh trượt dài xuống vực.Nhưng yêu thì có bao giờ biết sợ. Tình yêu gõ cửa-gõ nhẹ thôi, mà vang đến tận hồn. Hắn không nỡ khép lại. Cứ để nó bước vào, ngồi đó, pha trà, lặng lẽ chờ chết chung.Dù trong góc tối kia, cái kết cũ vẫn đang chực chờ. Nhưng kệ. Yêu mà, có mấy ai tỉnh táo sống lâu.Truyện dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi đâu!!…