Quỳnh dịu dàng nói với Vy. - "Vy nè, Vy hứa với tui một điều được không?" - "Tui làm được thì tui hứa với Quỳnh." - "Vy hứa với tui, nếu có kiếp sau hãy đến gặp tui ở gốc cây ấy vào mùa thu nha. Tui sẽ đợi Vy dù là ở kiếp nào tui vẫn đợi."Vy cố nén nước mắt mà nghẹn ngào. - "Ừm, Vy hứa, Vy hứa với Quỳnh là Vy sẽ đến, Vy sẽ gặp Quỳnh vào mùa thu nào đó không xa." - "Vy hứa rồi đó, Vy mà không thực hiện là tui giận Vy luôn."Nước mắt cả hai chảy dài trên gò má trong mùa đông lạnh lẽo nhất cuộc đời.…
---📚 Giới thiệu truyện - Bản chính thức (dùng đăng MangaToon, Wattpad, NovelToon, v.v.)> Họ gặp nhau vào những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ.Cô là An Ngọc Anh - nhẹ nhàng, có phần yếu đuối, nhưng luôn kiên định với cảm xúc của mình.Cậu là Trần Mặc - lạnh lùng, lý trí, nhưng cũng là người duy nhất dịu dàng vì cô.Tình yêu bắt đầu từ những khoảnh khắc nhỏ nhất: một ánh nhìn, một lời cảm ơn, một lần che ô dưới mưa.Nhưng thanh xuân luôn đi kèm lựa chọn - và không phải lúc nào tình yêu cũng thắng.Liệu sau tất cả, họ có thể tìm lại nhau?❝ Vì cậu là định mệnh mà tớ chẳng thể nào bỏ lỡ. ❞---…
🌻 Ngoan, đừng sợ - Anh ở đâyTác giả: An Niệm ( đây là bút danh của tớ á hongg phải tên tác giả đâu ạa )💤Cô - mạnh mẽ ngoài mặt nhưng tim đầy vết xước , từng co ro trong góc tối của thế giới.Anh là một kẻ mang trong lòng quá nhiều vết thương, đến mức tưởng chẳng còn niềm tin vào ánh sáng.Hai người gặp nhau không phải trong một câu chuyện cổ tích, mà giữa những ngày bình thường nhất , khi mà chẳng còn một ai trong số họ tin vào hai chữ " bình yên ". Cô bước vào cuộc đời anh như một tia nắng - nhẹ nhàng, dịu ấm, rồi dần dần sưởi ấm những phần anh đã nghĩ mình sẽ mãi mãi đánh mất.Anh từng hỏi:"Tại sao lại là anh?"Cô mỉm cười:"Vì anh là người đầu tiên không bỏ rơi em."Từ hôm ấy, anh gọi cô là "mặt trời nhỏ của anh".Và cô, mỗi lần nhìn anh, đều biết:Dù quá khứ có nhiều đau thương, nhưng tương lai... em sẽ cùng anh bước tiếp.Ấm áp. Có nước mắt, nhưng nhiều hơn cả... là ánh sáng.…
Truyện kể về một người con gái dịu giàng như cánh hoa , con của một gia đình thương nhân họ Liễu . Được gả cho một vị Vương Gia , tại đây cô gặp nhiều biến cố trắc trở . Và phu quân cô ra sa trường mãi không quay lại ..... mời các bạn hãy đón xem…
Khoảnh khắc sinh li từ biệt bạn mới hiểu đữợc giá trị vĩnh hằng từ tình yêu chân thực mang lại..Tình yêu nhẹ nhàng đến như ánh nắng ban mai khẽ gõ cửa trái tim bạn nhưng bạn cũng rất dễ tuột mất nó theo thời gian nếu tình yêu ấy không được vun vén hằng ngày..Nhận đây,tôi muốn kể cho các độc giả một câu chuyện tình khá lôi cuốn...Hắn- Đế vương của thế giới đêm,hắn tuyệt tình tàn khốc ...một tay có thể che phủ cả bầu trời khiến mọi người run rẩy ..Bất cứ thứ gì không cần biết nó thuộc sở hữu của kẻ nào ,chỉ cần hắn muốn thì những thứ đó lập tức trở thành đồ của hắn..Còn cô - nhà thiết kế trang sức hàng đầu thế giới vừa đi du học từ anh quờc trở về. ...Trong mắt người khác cô là một thiễn thần..Xung quanh cô luôn tỏa ra ánh hào quang dịu nhẹ làm cho người ta không nhịn được muốn đến gần người con gái ấy..Tuy cô không thuộc vào hàng quốa sắc thiên hương nhưng khuôn mặt cô thanh tú thoát tục..Điều khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt đen như mặt nước phẳng lặng ẩn dưới hai hàng mi dài cong vút như cánh quạt...lông mày lá liễu tinh tế tạo nên một đường cong tuyệt đẹp.. Điều gì sẽ xảy ra nếu thiên thần ánh sáng gặp gỡ ác qủy thế giới bóng đêm ..bạn đọc hãy theo dõi tiếp diễn biến câu chuyện nhé!…
Tác giả: Thanh Thanh Thùy TiếuThể loại: Ngôn tình, đô thị, trọng sinh.Bị đầu độc mà qua đời, hình ảnh cuối cùng mà Quý Noãn nhìn thấy chính là bóng một người đàn ông cao lớn bước tới bên cửa phòng giam, đó không phải ai xa lạ mà chính là Mặc Cảnh Thâm - người chồng mà mười năm trước cô dùng việc tự tử để buộc hắn ly hôn.Mở mắt tỉnh lại, Quý Noãn bất ngờ phát hiện mình đã sống lại ở thời điểm mười năm về trước, đó là khi cô còn là bà Mặc - người phụ nữ xinh đẹp, kiêu ngạo và có cá tính nhất Hải Thành, khi ấy cô rất coi thường người khác và đặc biệt không thích sự liên hôn giữa hai họ Mặc - Quý.Trong quá khứ, cô đã tự cắt cổ tay để ép Mặc Cảnh Thâm ly dị, ép anh phải thề không được xuất hiện trước mặt cô, để rồi sau đó, nhà họ Quý sụp đổ, cô lang thang phiêu bạt, bị bọn buôn người bắt đi, bị vu oan rồi chết trong nhà giam, còn Mặc Cảnh Thâm trở thành người đứng đầu Tập đoàn Shine, giữ đúng lời hứa, mười năm không một lần quay lại Hải Thành.Vận mệnh cho Quý Noãn cơ hội được sửa chữa sai lầm, bởi vậy, cô không thể bỏ lỡ. Cô ra sức níu giữ cuộc hôn nhân đã từng bị chính mình đẩy đến bờ vực đổ vỡ, cô tìm cách kiên cường, độc lập, trả thù những ai từng muốn hại cô và nhà họ Quý. Đối với Mặc Cảnh Thâm, cô lại càng trân trọng, bởi khi tĩnh tâm nhìn lại, cô mới nhận ra Mặc Cảnh Thâm chính là người đàn ông luôn đứng sau bảo vệ mình, dù cô ngông cuồng, bất chấp lý lẽ, anh vẫn sẽ dịu dàng, che chở và bao dung mọi thứ.…
Khúc Mộng Dưới Làn Sương Sớm là một câu chuyện mang hơi thở của mộng và ký ức, nơi ranh giới giữa thực tại và giấc mơ trở nên mong manh đến mức khó phân biệt. Câu chuyện xoay quanh em — một cô gái dịu dàng, sống giữa vùng đồi tĩnh lặng ngập trong sương sớm, và chàng kỵ sĩ — người xuất hiện giữa bình minh như bước ra từ một truyền thuyết xa xưa.Cuộc gặp gỡ của họ không có khởi đầu cũng chẳng có hẹn ước, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đẹp đến nao lòng. Trong ánh sáng của buổi sớm, trong hơi thở của cỏ non và sương mỏng, hai con người lạ lẫm chạm vào nhau bằng ánh nhìn, bằng im lặng, bằng một đóa hoa trắng nhỏ bé — biểu tượng của sự tinh khiết, mong manh và định mệnh.Không có lời hứa, không có tên gọi, nhưng trong khoảng lặng giữa họ lại tồn tại một cảm xúc sâu sắc đến lạ, như thể linh hồn họ đã từng gặp nhau ở một kiếp nào đó. Chàng kỵ sĩ ra đi khi hoàng hôn buông xuống, để lại em giữa đồng cỏ, tay còn nắm chặt đóa hoa và tim vẫn vương nhịp đập của một giấc mộng chưa tan.“Khúc Mộng Dưới Làn Sương Sớm” không chỉ là một chuyện tình thoáng qua — mà là bản giao hưởng của sự cô đơn, của định mệnh và của vẻ đẹp mong manh trong những điều không trọn vẹn. Đó là nơi người đọc tìm thấy sự dịu dàng của yêu thương, nỗi buồn của chia ly, và cái đẹp của những điều chỉ có thể tồn tại trong mơ.…
Mây và gió Kẻ vô tình người hờ hữngMặc kệ cây kia buồn mãi đứng chờ Mây lang thang, mây mang nhiều tâm sựGió rì rào gió cứ đến rồi điCó biết chăng nơi này cây vẫn đợiĐợi một ngày gió mây cùng về đây một người chỉ biết lẳng lặng chờ đợi trong vô vọng thì có phải chăng được gọi là ngu ngốc ...... Là điên là dại...... Nhưng có ai hay rằng ở trên chiếc cây nhỏ kia vẫn luôn tồn tại một niềm tin rằng có một ngày: mây sẽ ùa về hôn lên từng khe láGió thôi từng cơn dịu dàng ôm lấy cây.…
Giới thiệuCâu chuyện này được nảy sinh từ một ý tưởng bất chợt của mình. Nếu như Gaia không kết hôn với Uranus nóng tính mà là với Pontus dịu dàng thì sao? Nếu không có chuyện chồng ném con xuống vực sâu, liệu Gaia có nảy sinh ý định truất ngôi Thần Vương rồi hạ xuống lời nguyền cay nghiệt với ngôi vị Thần Vương hay không? Nếu tình yêu là vững bền, liệu thế giới thần thoại Hi Lạp có tràn ngập cây củ cải hoa tâm như trước không?Câu chuyện ngắn này là một giả thiết của mình dựa theo một vài chuyển ngoặt trong câu chuyện thần thoại Hi Lạp mọi người vẫn biết.Mình viết vẫn còn non tay, nhưng mình hi vọng các bạn sẽ yêu thích câu chuyện này. (灬ºωº灬)♡Ps: Trong văn có đủ bg, gl, bl, nhưng sẽ không miêu tả cặn kẽ, vẫn xin chuẩn bị kĩ trước khi vào, nếu không thì xin mời click back. Mình sẽ không chịu trách nhiệm cho tổn thất tinh thần bạn có thể sẽ gặp phải đâu nhá. (*≧ω≦)ノ…
Tuyền là 1 cô gái dễ thuơng Hát hay thân thiện là E của người lạ mặt Thi là 1 cô gái hot girl, lun bênh vực lẽ phải Mon là 1 chàng trai nhảy giỏi hát hay là Em của Likio Nơ: là 1 chàng hot boy, nghịch nghợm đẹp trai ráp giỏi Ley là 1 cô gái dịu dàng hòa đồng và rất giỏi tiếng Anh Haha là 1 cô gái có thân hình dáng chuẩn nết na diệu dàng Kira là 1 cô bé rất ngây thơ và dễ thuơng T-up là 1 ngừoi đẹp trai cao to và chs đàn gitar giỏi Kenji: là 1 chàng trai nhảy giỏi và biết chs nhạc cụ Gina là 1 cô gái dịu dàng và hòa đồng vs mọi ngừoi…
Nguồn: o0okanakao0o (Cảm ơn chủ nhà đã share)Thể loại: Cưỡng chế ái, ABO, NP, Song tính.【12 nguyệt ABO trưng văn 】 khẩu thị tâm phi bạch liên hoa nên bị ngày chết ở trên giường OvO【 văn nghệ văn án 】Cừu: Một loại thường thấy chăn nuôi động vật. Thân thể đầy đặn, xúc cảm mềm mại, sờ lên liền sẽ lệnh nhân ái không buông tay.Cừu không có giác hoặc chỉ có thật nhỏ giác, màu lông vì bạch, tính tình khiếp đảm, dịu ngoan, dễ thuần hóa, không có công kích tính, thiên địch rất nhiều. Hàng năm động dục, nhiều ở mùa thu, mùa đông động dục.Cừu có thể vì nhân loại cung cấp thịt sản phẩm, bọn họ thịt chất tươi mới, phi thường ăn ngon.【 đơn giản thô bạo văn án 】np, khoác văn nghệ văn án tiểu thịt văn, sáu chỉ công OvO, từng con từng con xếp thành hàng ~Warning: xôi thịt cuối năm. Công về sau hắc hoá tiễn thụ đi luôn…
Một tiểu cô nương được sư phụ nhận nuôi và trở thành sát thủ bậc nhất kinh thành. Nhiều biến cố xảy ra khiến bí mật bị thời gian chôn vùi dần trỗi dậy. Nàng vì sư phụ không tiếc mạng sống, cớ sao chỉ vì .... sư phụ lại giết nàng... nhưng là nàng không hối hận vẫn thủy chung yêu người như trước, nhẹ nhằng nhắm lại đôi mắt nặng trịch nàng nhẹ gọi "sư phụ".Gió thổi càng mạnh tuyết rơi càng nhiều Ngạo Thiên vẫn đứng nhìn nấm mồ trước mặt nhẹ nhàng vuốt tấm bia lạnh gắt, ánh mắt mông lung như đang nghĩ tới một khoảng thờ gian trước đây luôn có một cục bông đỏ rực nhỏ chạy lại chỗ hắn miệng nhỏ không ngừng kiều "sư phụ" Rồi là một đại cô nương luôn nhìn hắn bằng ánh mắt tình ý nồng đậm vẻ mặt thẹn thùng nói yêu hắn Bỗng trước mắt hắn thấy hình ảnh thân hình nhỏ bé của nàng đang bị tuyết trắng vùi lấp, những bông tuyết thấm đỏ bởi máu nàng vẻ mặt nàng thanh thản cứ vậy bỏ lại hắn xa mãi Nhẹ hôn lên bia mộ nàng, hắn nhẹ nói "xin lỗi,Nguyệt nhi" Hắn thấy thân ảnh đỏ rực của nàng nhẹ dắt hắn cùng đi về phía vực. Hắn thấy nàng vẫn nở nụ cười thiên chân như xưa miệng nhỏ vẫn không ngừng gọi dịu ngọt hai tiếng "sư phụ" khiến lòng hắn ấm áp, nhẹ nở nụ cười khiếm hoi trên mặt hắn bước từng bước theo nàngSau này giang hồ truyền miệng nhau về câu chuyện bi thương của họ nhưng đó là một tình yêu đẹp....…
Một cô gái luôn vui vẻ, hòa đồngMột cô gái nghiêm khắc, luôn giữ cho mình một vỏ bọc hoàn hảoMột cô gái xinh đẹp chỉ biết chăm chút cho vẻ ngoài của mìnhMột cô gái mít ướt chỉ biết khóc nhèMột cô gái dịu dàng, luôn vui vẻ giúp đỡ mọi ngườiMột cô gái rất thích phát minh, luôn cho mình là thiên tàiPhải chăng họ luôn sống trong sự yêu thương, bảo bọc của gia đình?Hay phải sống một cuộc sống mà sự yêu thương là sự dối trá...Nào chúng ta cùng nhau tìm hiểu..…
"Thời đi học của Linh Viên" là một bộ teenfic nổi tiếng trên diễn đàn. Chuyện kể về quãng thời gian ngồi dưới mái trường với những mối tình ngọt ngào thoáng qua để rồi nhận ra đâu mới là tấm chân tình thật sự của nàng thiếu nữ Hoàng Linh Viên. Những tưởng chỉ đơn thuần là một câu chuyện lãng mạn của tuổi thanh xuân nhưng thời gian càng trôi qua, người ta càng nhận ra nhiều điều không đúng. Tình tiết phi lý đến nực cười, kiến thức sai trầm trọng, nữ chính được buff quá đà lại chẳng ngây thơ như những gì thể hiện mà thậm chí còn có phần xảo trá, tự cao, hoang tưởng bị hại, hành động thiếu suy nghĩ,... từng thứ từng thứ được bóc trần tựa như một quả chanh chua bọc đường, nhìn thì đẹp mắt, ăn vào thanh dịu nhưng càng nghiền ngẫm lại càng chát chua.Chỉ là... sẽ ra sao nếu bộ tiểu thuyết kia là một thế giới có tồn tại nhưng lại xảy ra những điều mà ngay cả tác giả giấu mặt cũng chẳng thể nào lường trước? Nam chính trọng sinh từ mười năm sau.Nữ phụ phản diện là dân xuyên không đến.Bạn tốt của nữ chính tình cờ đọc được "Thời đi học của Linh Viên".Bạn thân nam chính có khả năng đọc suy nghĩ.Nam phụ mờ nhạt luôn bảo vệ nữ chính lại bỗng chốc đứng về phe phản diện, xem nó như kẻ thù.Và một nhân vật chưa từng tồn tại bỗng dưng xuất hiện.Sáu người kỳ lạ tụ họp lại với nhau, cùng nhau thoát khỏi vòng tay của "Nữ thần vận mệnh" trong quyển tiểu thuyết "vì để hợp lý hoá nhiều chi tiết mà gượng ép thêm vào yếu tố hư cấu" kia để rồi đến cuối cùng nghĩ lại, thời thanh xuân của họ rố…
VĂN ÁNTên truyện: Trẫm Chỉ Cần NàngThể loại: Ngôn tình cổ trang - cung đình - sủng - ngược nhẹ - một chút chính trịNam chính: Lý Thừa Vũ - Hoàng đế Đại TấnNữ chính: Tô Uyển Như - con gái thầy thuốc, xuất thân dân thường⸻Ba năm trước, giữa một mùa đông khắc nghiệt, nàng từng cứu một nam nhân bị thương bên rừng mận trắng. Hắn lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng trong cơn sốt mê man lại để lộ ánh nhìn dịu dàng hiếm hoi.Nàng gọi hắn là "công tử", hắn chẳng buồn xưng tên.Nàng chỉ nghĩ đó là một cuộc gặp gỡ lướt qua đời mình như một cơn gió nhẹ. Nhưng không ngờ... nàng cứu một người, lại rung động một đế vương.Ba năm sau, hắn là vua.Hắn ngồi trên ngai vàng, trong tay nắm quyền sinh sát thiên hạ, nhưng trong tim... vẫn giữ hình bóng cô gái năm nào.Đến khi gặp lại trong kỳ tuyển tú nữ, hắn nhận ra - nàng đã quên hắn."Công tử năm xưa, nay là quân vương Đại Tấn.""Còn nàng, nếu đã quên... trẫm sẽ bắt nàng khắc ghi lại, từng chút một."⸻Nàng không muốn vào cung, không muốn trở thành một phi tần trong hàng ngàn người đẹp chỉ để tô điểm cho ngai vàng lạnh giá.Hắn lại muốn giữ nàng bên mình, dù phải phá bỏ cả hậu cung, dù phải nghịch ý trời.Giữa tình yêu và quyền lực, giữa tự do và số mệnh, ai sẽ là người buông tay trước?"Thiên hạ này, trẫm có thể không cần. Nhưng nàng - trẫm nhất định không để mất."⸻👉 Nếu bạn thích, mình có thể tiếp tục các chương theo hướng tình cảm - đấu trí - nhẹ nhàng chữa lành hay ngược tâm sâu sắc. Bạn muốn Tô Uyển Như ban đầu phản kháng mạnh mẽ, hay là người âm…
Nàng nhìn thật sâu vào mắt hắn, như đang cố tìm kiếm ôn nhu cùng sủng ái trc kia. Nhưng trong đó chỉ có sự lạnh lùng vô tình, nàng trong đôi mắt đó như bị nhấn sâu vào một cơn xoáy nc, vùng vẫy ko có lối ra. Nàng cười thật tươi, thật ngọt ngào sau cái thở dài sâu kín, giọng ns thanh thanh dịu dàng như ngày đầu gặp mặt: -Dương à, Hoa Hoa ko sai, nàng ta bị oan. Nàng ta cũng ko giả khùng giả điên mà bị người ta bức đến phát điên. Nàng cũng ko tự tử. Thiếp ns nhiều rồi, chàng ko hề tin thiếp, thậm chí ko để vào tai, nàng bị người ta giết hại. Chàng cho ta 3 ngày, đc, ta dùng 3 ngày này chứng minh ta bị oan. Nếu sau 3 ngày ta ko thể, ta đáp ứng chàng, phế bỏ đôi bàn tay này, nửa đời sau mãi mãi ở trong biệt viện, ko rời nửa bước. Dương, nếu ta chứng minh đc là ta vô tội, chàng đáp ứng ta, cho ta hưu thư được chứ?Hắn lạnh lùng nhìn nàng, khẽ gật đầu đáp ứng:-Được.Một tiếng "đc" của hắn khiến tâm nàng đau như bị phế. Hắn ko yêu nàng, vốn dĩ là ko yêu, ko thương nàng. Ngay từ đầu hắn đối với nàng chỉ là sự hiếu kì, rồi đến quý trọng tài năng của nàng. Nàng từng nói với Hoa Hoa: vô tình nhất là đế vương gia. Tại sao ta lại quên? Những tưởng ta đã nhìn thấu sự đời, hoá ra lại kp. Kẻ nào yêu trc kẻ đó thua. Phải ta thua rồi, ngay từ đầu ta đã thua rồi. ***-Vy Vy, nàng vừa ns gì với Hoàng tổ mẫu vậy? Nàng ns gì ta nghe ko hiểu.Nàng nhìn xuống bàn tay to đang nắm chặt lấy tay nàng, rồi lại ngước nhìn đôi mắt hoang mang đang dại đi cùng khuôn mặt đang dần tái mét của hắn. Nam nhân nàng từng yêu, nam nhân từng thuộc về nàng. Bây giờ…
Tên truyện: [Xuyên Sách] Ngày Ấy Mắt Mù Cầm Nhầm Kịch Bản Ngược Luyến VănTag: 1vs1, cưới trước yêu sau, nam trọng sinh nữ xuyên không, ngôn tình, hiện đại, giới giải trí,...Văn án:Tô Vãn ngước cặp mắt rưng rưng nước, đau đớn thổn thức che miệng nức nở. Cơ thể mảnh như mai của cô yếu ớt run lên bần bật, nước mắt lã chã như châu ngọc lã chã rơi trên sàn gỗ. Cô như hèn mọn mà cầu xin:"A Kỳ, xin anh, xin anh đừng bỏ rơi em có được không? Em chấp nhận mà. Em đồng ý giống ngày trước, làm thế thân cho cô ấy, bình bình lặng lặng mà ở cạnh anh..."-- Mới có quỷ ấy! !-- Ai muốn ở cạnh mi hả Nguyên cặn bã? Mà sao tên này lại không ném cho mình một cọc tiền rồi bảo mình cút đi xa nhỉ? Trong tiểu thuyết đều viết như thế mà? Bạch nguyệt quang thằng cha này về bố nó rồi còn đâu, thằng cặn bã này không tung tăng nhảy nhót theo cô ta mà cứ dây dưa mãi với mình làm gì nhỉ? Không phải thích mình đó chứ?-- A mình nhổ! Ôi buồn nôn chết mất đi thôi! Sao mình lại có thể trôi chảy nghĩ ra kịch bản như thế này nhỉ? Chẳng lẽ mình sống lâu với tên này rồi nên liêm sỉ quyết định bỏ mình ra đi? ? Không ổn! Tô Vãn mình là một cô gái đằm thắm rụt rè, sao có thể như vậy được? Phải mau mau rời xa thằng cha này thôi!-- Nào! Anh đến đây đi! Hãy vứt tiền vào mặt nữ nhân không biết xấu hổ là tôi mau lên! ! !Thần sắc bấy giờ của Tô Vãn đột nhiên kiên định lại, phảng phất như cô đã mới vừa đưa ra một kiên quyết quyết định nào đó. Ánh mắt cô nhìn người đàn ông trước mặt vốn đã nhu hòa nay lại càng thêm dịu dàng, thế …
Khi mở mắt, tôi ngỡ rằng mình vừa thoát khỏi một cơn ác mộng dài. Mọi thứ xung quanh vẫn quen thuộc - căn nhà cũ, những cánh đồng gió và nụ cười dịu dàng của Minh Dạ - người mà tôi từng tưởng đã mất liên lạc.Anh xuất hiện bên cạnh tôi, đã từng ngày dẫn tôi đi qua những nơi chứa đầy ký ức, nói rằng tất cả sẽ ổn thôi. Anh khẽ chạm vào má tôi, nhưng tôi đã không thể nhìn rõ gương mặt anh nữa.Khoé mắt tôi bỗng dưng ươn ướt, không biết đã từ bao giờ mà rơi lệ. Tôi gượng ngồi dậy, cảm giác như thời gian đã qua cả ngàn thập kỉ khi tôi thiếp đi. Lúc tôi dụi mắt, cũng là lúc hình bóng đó đang lụi tàn.Ánh trăng qua khe cửa chiếu sáng căn phòng tôi. Ở đó, ngoài ban công, lại là anh, nhưng tôi chỉ có thể thấy bóng lưng của anh. Như thể anh muốn rời đi, bỏ lại tất cả phía sau, bỏ lại tôi."Xin đừng bỏ em đi."Tôi bất chợt lên tiếng, mặc cơ thể vẫn đang ốm yếu của bản thân mà chạy đến bên anh, ôm chầm lấy anh vào lòng."Nếu chỉ là giấc mơ, vậy thì xin anh, hãy cho em mơ thật lâu...thật dài để được bên anh...lần nữa."…