Pairing: Victor/Yuuri Tag: slice of life, comedy, romanticHigh school auSummary:Victor- thầy giáo tiếng Nga mới nhậm chức, gặp chút khó khăn trong việc hoà đồng với học sinhcủa mình. Đó là khi anh để ý tới Katsuki Yuuri- cậu học trò có phần rụt rè, trầm tính, nhưng lại mang sức quyến rũ khó cưỡng với Victor.…
Bộ truyện đầu tay, rất mong các bạn ủng hộ. Mình làm cái này theo trào lưu, nói về những hài hước lẫn tình yêu của cuộc sống Tanjirou. Đây là Boylove! Tình yêu của nam với nam, ai không thích vui lòng click back. Đây là truyện tự viết không liên quan đến cốt truyện thật. Truyện thật là "Kimetsu no yaiba" cho những bạn cần. Không có H+ Mong các bạn ủng hộ ♡♡…
Chiếc fic đầu tiên của tớ mong các cậu ủng hộ! Nhớ tim cho tớ nhé! Tóm tắt fic : Choi Soobin - Đại tư tế , cậu là thần từ thần Redrin tạo ra,trong thế giới của cậu có một Ma Vương đang muốn chiến đấu cùng cậu , có những người bị Ma Vương điều khiển ,( những ai có đôi mắt màu đỏ thì đều bị Ma Vương điều khiển). Khi cậu đang Chiến đấu với Ma Vương thì bỗng nhiên đầu cậu đau nhức đến ngất xỉu.Khi cậu tỉnh dậy không biết nơi này là nơi nào, và cậu đi hỏi các nhân viên ở đó thì họ nói cậu là một Idol tên Choi Soobin , cậu hoảng hốt cực kì . Đoán xem diễn biến gì xảy ra tiếp theo nhé!💓(HE)…
« Có một sức hút từ trường bao quanh ánh mắt của chàng diễn viên tóc vàng nọ, như thể Chris là Cực Bắc, còn Tom chính là một mũi kim bé nhỏ trong chiếc la bàn. »…
"Nếu không thể ngẩng đầu, vậy thì cúi đầu mà sống sót. Nhưng liệu cúi đầu bao lâu thì mới có thể bước đi bằng chính đôi chân mình?"Sinh ra nơi đáy bùn của xã hội, cô không có tên, không có quyền, không có tiếng nói. Chỉ là một món hàng từng bị bán, bị chà đạp và bị lãng quên giữa dòng người. Nhưng rồi số phận đưa đẩy, cô bước chân vào một phủ đệ quý tộc đầy quyền lực và âm mưu - nơi chỉ cần một bước sai cũng đủ bị vùi dập không dấu tích.Giữa những buổi tiệc xa hoa, những cái nhìn khinh miệt và những âm mưu ngầm gài bẫy, cô - Tuyết Uyển Nghi - từng bước gắng gượng tồn tại, học cách sống, học cách ngẩng đầu.Còn hắn - Đông Chiến Đức, người đàn ông lạnh lùng với ánh mắt như dao tước đoạt sinh mệnh, không ban cho cô chút thương hại nào, chỉ đẩy cô vào ranh giới sinh tử.Nhưng giữa những va chạm như nước và lửa, dường như cả hai đều giấu một trận cờ trong lòng.Một cuộc chiến không đơn thuần là sống còn. Mà là giữa con người và nhân tính, giữa khao khát được yêu và nỗi sợ bị tổn thương....…
Em dành những năm tháng thanh xuân của mình chờ đợi anh... Anh dành những năm tháng thanh xuân ấy của mình, rũ bỏ bao tình cảm em dành cho anh... Anh khiến em cười, khiến em khóc, anh cho em nhiều kỉ niệm khó nhạt phai... Nhưng... Đến cuối con đường, em chỉ xin anh một điều... Don't go...…
"Thái dương Rực rỡ mà chói lòaVĩ đại nhưng cũng bao dungMột thái dương không bao giờ lặn , một thái dương vĩnh viễn chói lọi và tuyệt mĩNhững kẻ quyết tâm theo đuổi ánh sáng nhiệt liệtPhải có can đảm khi thân thể và linh hồn bị thiêu thành tro tàn ! "( tình tiết không giống nguyên tác )…
Bạn có thi thoảng nhớ tới mối tình đầu của mình? Suy nghĩ xem anh ấy đang làm gì? Bên cạnh đã có một cô gái xinh đẹp chăm sóc hay chưa? Tôi có.Vương Y Bối không ngờ có ngày cô sẽ lại trở về đây, trở về với thành phố đã ôm ấp những năm tháng thanh xuân tràn ngập nụ cười và nước mắt của cô, thành phố đã ghi lại bao nhiêu kỉ niệm in sâu trong tâm trí cô, vĩnh viễn không bị phai mờ.Cô thật sự đã gặp lại Trần Tử Hàn rồi.Anh có công việc ở Hoàn Quang, anh càng ngày càng tỏa sáng, bên cạnh anh đã có một cô gái, mà cô gái ấy lại chính là tình địch thời cấp ba của cô.Ông trời không nghe được lời cầu xin của cô.Anh sống rất hạnh phúc...Cô không muốn thừa nhận, rằng mình không cam lòng...Mười lăm tuổi gặp nhau, bây giờ đã hai lăm tuổi...Nếu như phải đặt một cái tên cho thời thanh xuân của mình, cô nhất định sẽ gọi nó là Trần Tử Hàn.…
Req by @YTue__Đêm độc thân cuối cùng, Mikey vô địch muốn người tình bé nhỏ của mình được nghỉ ngơi dưỡng sức vì ngày mai sẽ có nhiều việc phải làm. Nhưng em lại bắt gã phải thức cùng mình cả đêm, làm cái chuyện mà ai cũng biết. Em hư quá, gã đành phải phạt em thôi.…