Author: liluwritesTranslator: Rosalie ChoiSummary:Trong suốt cuộc đời của mình, Thương Tế Nhụy đã biểu diễn vô số kịch bản khác nhau. Y đã đeo hàng ngàn khuôn mặt, trở thành vật chứa cho nhiều linh hồn khác nhau nên thường quên mất đâu thực sự là bản thân mình và đâu là nhân vật trên sân khấu. Y đã sống, yêu và chết qua từng vở kịch của mình, và điều y học được từ tất cả những thứ đó, chính là: Tình yêu đi đôi với bi kịch.Đó là lý do tại sao khi Trình Phượng Đài lùi lại, y đã tiến đến hôn hắn thêm một lần nữa.Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không re-up.…
Khi mùa thu nhuộm vàng những con phố cổ kính, trái tim Taehyun dần mất đi phương hướng trong sự im lặng đầy bí ẩn của người con gái ấy. Liệu anh có thể tìm lại chính mình giữa những ký ức ngọt ngào và nỗi đau không thành lời?…
Bắc Bình năm 1933, là nơi náo nhiệt nhất toàn Trung Quốc. Sự náo nhiệt này khác hẳn với những nơi khác, không phải về ăn chơi trụy lạc, người Tây đông đúc, mà là một loại huyên náo đẹp lạ thường, côn khúc Kinh kịch, bang tử loạn đạn , Tần khang đại cổ , khoái bản bình thư, bất kỳ nghệ thuật truyền thống nào ta có thể tưởng tượng ra đều dung hợp tại nơi này -- đây là võ đài Lê viên ngàn năm huy hoàng nhất, cũng là nơi cuối cùng một vị thủ khoa Lê viên Thương Tế Nhụy chiếm hết phong lưu.Một tiếng gọi trên sân khấu, một buổi gặp mặt ngẫu nhiên, khiến Trình Phượng Đài Trình Nhị gia từ Thượng Hải tới, làm quen được vị danh linh dường như sống ở trong lời đồn đại cùng truyền kỳ này, hắn tháo xuống bông hồng mai trên vạt áo Thương Tế Nhụy, cười một tiếng, cắm vào nơi cài hoa trên âu phục mình. Giữa lúc hai mắt chợt nhắm chợt mở, người đã ở Trường Sinh điện. Thương Tế Nhụy hát, nào nào nào, tôi và Nhị gia cùng bước một lần. Trình Phượng Đài lại nói, chỉ cần em chịu, tôi sẽ luôn ở bên em. Hai người kết duyên bởi kịch, lời bày tỏ cũng nói giống như đôi câu kịch. Sau đó, có tài tử phong lưu thuật lại câu chuyện của hai người bọn họ, để các vị khán giả có thể tỏ tường, chính là vở《 Bên tóc mai nào phải hải đường đỏ 》đây.…
Author: liluwritesTranslator: Rosalie ChoiSummary:Mắt Tế Nhụy hơi híp lại khi mỉm cười với hắn. "Em là bùa may mắn của anh.""Phải," hắn hít thở, đột ngột ngừng lại vì cổ họng đau rát. "Em vẫn luôn là bùa may mắn của tôi. Em đã mang hạnh phúc lại cho tôi."Chầm chậm chầm chậm, bàn tay Thương Tế Nhụy lần theo ánh sáng phản lại trên áo khoác da của Trình Phượng Đài, đặt lên gò má hắn. "Nếu vậy sao trông anh lại buồn thế?"Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không re-up.…
Author: Nhược Minh ThùyPairing: Hải Đặc Lam - Ngô Hải, Trương Tinh ĐặcEdit từ Mẹ gửi cho một nhóc con cùng nhàFANFIC LÀ SẢN PHẨM TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ.FANFIC LÀ FANFIC, KHÔNG ÁP LÊN NGƯỜI THẬT.CẢM PHIỀN KHÔNG ĐEM ĐI NƠI KHÁC.…
Nguồn: http://wikidich.com/truyen/trung-toc-chi-tuyet-doi-sung-ai-WwzGte8h7BN397HFHán Việt: Trùng tộc chi tuyệt đối sủng áiTác giả: Trung Tính BútTình trạng: Còn tiếpCảm ơn: 0 lầnThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Sinh con , Tinh tế , Chủ công , Cường cường , Thăng cấp lưu , Tiền hôn hậu ái , Nam nam thế giới , 1v1Brande thức tỉnh, thịnh phóng hắn thân thể chính là một ngụm pha lê quan tài.Toàn bộ Trùng tộc vừa múa vừa hát, vui vẻ chấn cánh bay cao, chúc mừng Trùng tộc hoàng tử chết mà sống lại!Nhưng mà, Brande lại vui vẻ không đứng dậy.Brande:...... Xong đời, ta giống như mất trí nhớ!Có trùng nói: Nơi này là đặc lãng đức tinh cầu, chúng ta là nhất kiêu dũng thiện chiến Trùng tộc.Brande: Sâu?Có trùng đáp: Ân ân, Trùng tộc!Brande:......Có trùng nói: Ngài là bị ngài kia tâm địa hiểm ác thư hầu hại thành thực vật trùng!Brande: Thư hầu?Có trùng đáp: Yên tâm, đã bị quan tiến địa lao, nhậm ngài xử trí! Vô luận là roi da, vẫn là roi ngựa, địa lao bên trong cái gì cần có đều có! Ngươi muốn đối thân thể hắn làm cái gì liền làm cái đó!Brande:...... Không, ta chỉ nghĩ phải biết rằng thư hầu là cái gì...... Bất quá ta tưởng, ta hiện tại đã biết.Tóm lại, đây là một cái mất trí nhớ trùng đực làm bộ không mất trí nhớ, lần lượt trang bức thành công chuyện xưa._____________Tiểu kịch trường:Gần đây, nhà hắn thư hầu cử chỉ càng ngày càng quái dị, cụ thể thí dụ có thể bày ra vài giờ.Đệ nhất, thư hầu nắm nhà bọn họ chỗ rẽ thang tay vịn, đối với hắn ninh bám lấy đôi mắt.Đệ nhị, thư…
văn ánPhạm Hoàng Khoa cùng Vũ Đức Thiện là hai người bạn thân với nhau từ bé cả hai là hai thám tử có tiếng của thành phố, trong một lần tình cờ Đức Thiện có mua được một quyển tiểu thuyết ngôn tình khá hay nhưng xui xẻo thế nào hai nam chính lại chết thảm thế là anh Thiện âm mư... à nhầm nhầm âm thanh nhà ta tức quá quăng m* nó quyển sách qua bên khác thầm rủa ông tác giả viết ra bộ sách này. Hoàng Khoa thấy người bạn thân như vậy cũng bó tay lớn già đầu rồi mà còn như trẻ con thế kia là dở rồi, vì quá tức tối nên Thiện đã chỉ tay ra cửa sổ hướng bầu trời mà hét lên rằng nếu có thể cho gã và anh vào cốt truyện đó gã sẽ thay đổi nó. Và rồi chuyện gì đến cũng đến hai người lại được vào cốt truyện đó thật quý vị à, cả hai vào cũng như cốt truyện làm HLV và giám khảo cho rap việt mùa 1 rồi cố ghép đôi cứu vớt nam chính không chết mà thế nào nam chính lại động lòng với hai người từ tiểu thuyết ngôn tình hóa tiểu thuyết đam mỹ bách hợp. tác giả: BNtên truyện: RikBin/RhymTee-Xin Lỗi Bọn Tôi Chỉ Là Nam Phụngày viết: 22/07/2023ngày hoàn: 09/08/2023reup lại…
✨ MÔ TẢ TRUYỆN :> Họ từng là hai cái tên sóng gió trong cùng một khung hình.Họ từng yêu, từng xa, từng nhìn nhau qua ánh đèn sân khấu mà không thể chạm.Nhưng rồi, thời gian không chia tách họ - mà lặng lẽ đưa họ về chung một mái hiên.Không đám cưới. Không lời xác nhận. Không danh nghĩa.Chỉ là hai người, mỗi sáng pha hai tách trà, sống cùng nhau cho đến khi một người không còn thở nữa.Đây không phải là truyện tình.Đây là một đời người.Một đời... họ đã yêu âm thầm, bền bỉ - như thể sinh ra là để sống bên nhau.✧ Một hành trình tình yêu được kể theo dòng thời gian từ 2024 đến 2079.✧ Một fanfiction dành riêng cho những ai tin: có tình yêu không cần gọi tên, nhưng luôn biết đường quay về. ❗ LƯU Ý CHO NGƯỜI ĐỌC:Đây là fanfiction hư cấu, giả tưởng và quan sát tinh tế từ tương tác thật của nhân vật.Câu chuyện đi theo từng mốc thời gian năm, phản ánh diễn biến cảm xúc, sự nghiệp và lựa chọn sống của cả hai.Không theo motif "happy ending" cổ tích, mà là dạng love-as-living - tình yêu tồn tại như không khí: thấy rõ nhưng không thể chạm tay.Có thể khiến bạn:☁️ Nhẹ lòng🥀 Nhói tim🍵 Và sau cùng, mỉm cười - như thể bạn vừa được chứng kiến một đời người yêu nhau mà chẳng cần phải gọi là "người yêu".…