| all x 16 typh | m.
học cách yêu cho đàng hoàng.start: 231227end: 240510một sản phẩm tự trả hàng cho bản thân, mang đi nhớ nhắn.…
học cách yêu cho đàng hoàng.start: 231227end: 240510một sản phẩm tự trả hàng cho bản thân, mang đi nhớ nhắn.…
Tên truyện: Mèo Iu Và Sen Lỏ: Khi Bad Boy Trở Thành Simp Quốc DânThể loại: Hài hước, ngọt sủng, lãng mạn, showbiz, đời thường, Bad boy yêu mèo, simp lỏ, ghe khùng khen điên, Sơn Thạch - ca sĩ bad boy đình đám của showbiz, nổi tiếng với vẻ ngoài cool ngầu và phong cách sát gái, hóa ra lại là một simp lỏ chính hiệu khi đứng trước Neko - vị đạo diễn tài năng, lạnh lùng nhưng cũng đỏng đảnh chẳng kém một "mèo chúa".Mối tình của họ bắt đầu từ những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn ghen tuông hài hước, cho đến một lễ cưới "quốc dân" khiến cả fan lẫn truyền thông náo loạn. Từ donate điên cuồng trên livestream đến những lời thề tình yêu khiến cả showbiz phải cười lăn, câu chuyện này sẽ đưa bạn qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, từ ngọt ngào, hề hước cho đến cảm động.Liệu bad boy Sơn Thạch có giữ vững được hình tượng khi làm sen cho mèo? Và Neko có chịu "hạ cố" để cho anh sen này một cơ hội? Hãy cùng theo dõi hành trình "lầy lội nhưng đầy tình yêu" của cặp đôi vàng này nhé!…
Ito (糸) nghĩa là sợi chỉ. Sợi chỉ vô hình buộc giữa những người có duyên với nhau. Ito là hành trình của hai linh hồn từng thuộc về nhau - và có lẽ, vẫn còn thuộc về nhau, dù là bao nhiêu kiếp người đi chăng nữa.ĐÂY LÀ FANFICTION. ĐÂY LÀ FANFICTION. ĐÂY LÀ FANFICTION.…
"Tôi là mợ cả, còn cô - chỉ đi vào bằng cửa sau."Ngày đó, cậu cả Huỳnh Sơn cưới Anh Khoa về làm mợ cả không phải vì cha mẹ sắp đặt, mà vì yêu.Mợ cả đẹp như tranh, dịu dàng như gió xuân, từng là niềm kiêu hãnh của cả phủ họ Nguyễn. Nhưng tình yêu nếu không giữ, thì hoa cũng phai, gấm cũng tàn.Một lần bị phản bội, Khoa chọn rút lui, không ồn ào - mà để lại lời cảnh cáo khiến cả nhà phủ không ai dám ngẩng mặt.Đến khi cậu cả nhận ra... thì người đã không còn là "mợ cả" nữa. Chỉ còn là Khoa - người cậu phải học cách yêu lại, bằng tất cả sự nhẫn nại và chân thành.…
Yêu thầm,HE.…
AU thế giới song songNgười trở về x ông chủ doanh nghiệpDịch fic với mong muốn lưu trữ, bản dịch không chuẩn xác.Tên fic gốc : 5114 | 春日见Tác giả : Wiyyyy (AO3)…
Cách yêu của Vương Sở Khâm thật ra rất khác với cách yêu của Tôn Dĩnh Sa. Sở Khâm ấy mà, khi hắn muốn được ăn cùng Dĩnh Sa, hắn sẽ nấu thật nhiều thật nhiều vô, sau đó liền cứng họng mà nói "Hôm nay anh nấu bị nhiều quá, em phải ăn giúp anh thì khi xuống địa ngục mới không bị phạt" Trái lại, Tôn Dĩnh Sa thì khác. Cô biết mình đáng yêu, lại càng rõ hơn việc đối phương luôn chiều chuộng cô vô điều kiện, cũng vì thế cho nên mỗi lần muốn cùng anh ăn, cô sẽ làm nũng mà đòi anh mua đồ ăn cho. Tất nhiên, dù không ai nói, nhưng toàn bộ đồ ăn được đặt về đều không có hải sản "Anh ơi, chúng mình ăn cùng nhau nhé? Em muốn được ăn cùng anh" Vương Sở Khâm có chết cũng chẳng chịu nói ra cảm xúc thật của mình, mà Tôn Dĩnh Sa thì lại là kiểu người có gì nói đó. Vậy câu nói "Anh thích em", liệu hắn có đủ dũng cảm để nói, hay lại một lần nữa giấu nhẹm đi những cảm xúc rung động đầy mãnh liệt của một người con trai?*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…
#Chia tay rồi vẫn phải làm đồng đội thì làm sao?#Tất nhiên là giấu đi rồi!"Để tôi chỉnh lại một chút, chúng tôi không phải là người yêu cũ, chúng tôi là vợ chồng chính thức.""Cả thế giới đều nghĩ chúng tôi chia tay rồi, nhưng thật ra chúng tôi đã đăng ký kết hôn."…
Tác giả: 一条普通狗Chưa có sự cho phép của tác giả.Edit: Flueming - Không biết tiếng Trung. Đây không phải là bản dịch, không đảm bảo sự chính xác cao. Tiêu đề là Hồng Tú Thanh Tùng (红锈青松), vì không biết tiếng Trung nên mình không hiểu được một cách rõ ràng, mình không dám cắt nghĩa sang Tiếng Việt, chỉ để tiêu đề là phiên âm Hán Việt. Tách nghĩa từng chữ trong tiêu đề như sau: Thanh Tùng là cây thông xanh, cũng là trong tên Lưu Thanh Tùng. Hồng là màu đỏ, Tú là gỉ sét, han rỉ. Thông xanh rỉ đỏ.Cảm ơn bé Dâu, My, bác Chin và chị Caf (những người sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của chiếc fic này) vì đã giúp đỡ em trong quá trình dịch.…
AU, HE, Lâu ngày sinh tình.…
Tác giả: Diệp Ức LạcTình trạng bản gốc: Hoàn (682 chương + 43 phiên ngoại)Tình trạng bản edit: OngoingThể loại: Xuyên qua, đam mỹ, cổ đại, hiện đại, tình cảm, tiên hiệp, dị thế, tu chân, xuyên việt, trọng sinh, song khiết, chủ công, hào môn thế gia, sảng văn, thế giới song song, HE, thanh thủy vănEdit: Méoo~Beta: Đường (đến chương 57) + Méoo~ (tiếp)____________________Văn án:"Ta muốn cưới hắn!""Diệp thiếu, người ta là phú nhị đại, hồng tam đại, quý công tử nổi danh của kinh đô, hắn sẽ không gả cho ngươi.""Vì sao lại không? Ta anh tuấn tiêu sái, thông tuệ hơn người, nhìn xa trông rộng!""Diệp thiếu, Bạch tam thiếu không phải là người ngươi có thể mơ tưởng."____________________Méoo~: Bản edit được đăng với mục đích phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ được đăng trên wordpress và wattpad của Dream House.Nguồn cv: khotangdammyfanfic.blog.comP/S: Bạn editor không giỏi văn, không giỏi xã hội, một chữ tiếng Trung cũng không hiểu, nếu có chỗ não sạn quá mọi người có thể nhắc nhở nhẹ nhàng cho bạn editor, bạn editor xin được cảm ơn rất nhiều (❤ฺ→艸←)~Méoo❤ฺ~…
Cô ấy nói: "Vương Sở Khâm, em sẽ không bao giờ từ bỏ anh, em mãi mãi tin tưởng anh. Vì vậy, anh cũng hãy tin vào chính mình, tin vào chúng ta."Tôn Dĩnh Sa chính là mặt trời trong cuộc đời tôi. Mặt trời mang đến sức sống, ánh sáng của nó là hy vọng.Tôi thật sự biết ơn vì mình đã chọn bóng bàn, hoặc có thể nói bóng bàn cũng đã chọn tôi. Chính bóng bàn đã giúp tôi trở nên tốt hơn, và cũng chính nhờ nó tôi đã gặp được Tôn Dĩnh Sa.Hai thứ tình yêu tôi luôn tìm kiếm trong suốt cuộc đời này, tôi đều đã có được.Tình yêu dành cho bóng bàn, và tình yêu mãnh liệt dành cho Tôn Dĩnh Sa.…
Làm ruộng / Cổ đại ngôn tình / Xuyên qua / Không gian / Sủng thê( đoàn sủng + ngọt sủng + nhẹ nhàng + ấm áp sủng văn )---Xuyên qua thành nông gia nữ, trọng nam khinh nữ, căn bản không tồn tạiGia gia yêu thương, nãi nãi quán, một nhà mười mấy khẩu người đều sủng nàng, duy nhất khuyết điểm chính là nghèo một chútMay mắn nàng có một cái bách khoa hệ thống, biết làm ruộng, thức bách thảo, học y thuật, làm giàu không phải mộngChính là không nghĩ tới cái này hệ thống bão nổi giống nhau, làm chính mình kiếm tiền, mua sơn, mua đất, cuối cùng cư nhiên muốn cho chính mình thành lập một cái tân triều đại.Ta trời ạ!Nàng đến tìm cái hoàng gia công tử chỗ dựa thực hiện cái này vĩ đại nhiệm vụ."Di! Vị công tử này, ta có rất nhiều tiền, ta bao dưỡng ngươi, muốn hay không cùng nhau ngồi cái long ỷ chơi một chút?"…
Hiện đại, gương vỡ lại lành, HE, OOC…
Bỗng nhiên, cả hai cùng nhìn nhau cười.Hai bàn tay nắm chặt trong bóng tối ánh sáng lấp lánh trở nên vô cùng chân thật và sâu sắc.Vương Sở Khâm đã đợi được rồi, Tôn Dĩnh Sa đã đặt cược đúng.Hồng Kông sẽ không có tuyết, nhưng Đức thì có ánh nắng ấm áp.Điều không thay đổi là chúng ta. Duyên phận đã đâm rễ và nở hoa, đó chính là chúng ta.…
"Cậu ơi... mùa cưới tới nữa rồi, cậu có chịu cưới em chưa?"Là câu hỏi khờ mà em Khoa lặp đi lặp lại suốt tuổi thanh xuân - không phải để ép cưới, mà để giữ lấy một tình thương chẳng dám nói bằng tên.Một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng giả vờ, lớn dần bằng quan tâm âm thầm, và kết thúc bằng một tình yêu thật - đơn sơ, nhưng bền bỉ như nhịp sống làng quê.cre id : Tui 🥰…
6 năm sau khi chia tay, Jun và Soobin gặp lại tại ATVNCG. Họ lại tìm thấy tình yêu dành cho nhau, hoặc giả, tình yêu ấy chưa từng biến mất sau 6 năm.Thể loại: hiện thực hướng, gương vỡ lại lành.Short fic but can be long.…
Bà Tôn nhìn cô thật lâu, như thể muốn đọc thấu từng góc khuất trong tâm hồn con gái mình. Ánh mắt bà dao động, giữa đau đớn và một tia hy vọng mong manh. Ngón tay bà siết chặt lấy mép khăn, như thể chỉ cần con gái gật đầu, bà sẽ ngay lập tức nắm lấy sợi dây cứu rỗi ấy."Nếu... nếu thằng bé cũng yêu con thì sao?" Giọng bà run rẩy, gần như cầu xin.Lần này, Tôn Dĩnh Sa không thể kiềm chế nữa.Cô bật cười.Một tràng cười bật ra khỏi cổ họng khô khốc, vỡ vụn như thủy tinh nát dưới chân. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nó biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào. Cô đưa tay lên che mắt, nhưng chẳng thể ngăn được dòng nước mắt trào ra, nóng hổi, đau đến tận tâm can."Nếu anh ấy yêu con..."Giọng cô nhẹ bẫng, mong manh như sương khói.Tôn Dĩnh Sa thả tay xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Lồng ngực cô phập phồng, hơi thở gấp gáp như một con chim nhỏ bị mắc kẹt, vùng vẫy giữa lưỡi dao sắc bén của thực tại."Con đã không bệnh nặng đến thế này."*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…
Lời tác giả: Một câu chuyện về "Sở - Sa" gương vỡ lại lành. Dòng thời gian tương lai khi Tôn Dĩnh Sa đã giải nghệ còn Vương Sở Khâm vẫn đang thi đấu. - Tác giả: LaurelBarry- Thể loại: non AU - OOC - Rất rất là xa với nhân vật thật ngoài đời.- Tình trạng - số chương: On-going, 53 chương tổng số. Nhưng đến chương 53 thì gần như HE rồi nên vẫn dịch ạ. - Rating: M - Rất nhiều M, nh đây là đặc trưng của bà tác giả này rồi, bả thích viết H. Mọi người có quyền chọn đọc hay ko nhé. Nhưng ở những chap này cũng bộc lộ kha khá nội tâm thật của nhân vật. - Lời tui: "Quỹ đạo cô tinh" - hay nói cách khác quỹ đạo ngôi sao cô đơn. Trong truyện có thể hiểu cả 2 nhân vật chính Tôn Dĩnh Sa hay Vương Sở Khâm chính là những ngôi sao cô đơn đó. Không ngờ cô đơn ở bên cô đơn lại là hạnh phúc, câu chuyện mang tới cảm giác như cô đơn cũng có thể giao hòa và cộng hưởng với nhau vậy.Đời người thật sự rất ngắn ngủi, chưa kịp thưởng thức bao nhiêu hương vị, bạn đã bước vào năm tháng già cỗi của mình, hoặc đã mất đi sự phồn hoa của tuổi trẻ, nhưng chính trong mười năm ngắn ngủi này, tình bạn, tình thân, tình yêu đã giao nhau tạo nên những chùm pháo hoa rực rỡ nhất.Cô đơn thật ra chỉ là chuyện của một người, nhưng lúc bạn cô đơn, trong cuộc sống nhất định cũng sẽ có một người giống như bạn đang chậm rãi nếm trải sự cô đơn của mình. Lúc hai người gặp nhau, cô đơn cộng hưởng, đáp án cho ra, lại chính là hạnh phúc.…
"tặng em bản tình ca, yêu em hết mùa hạ.trời ngày mưa anh đàn bản tình ca bản tình ca anh dành cho mùa hạ.đôi mắt biếc mang tình anh không trả tiếng mưa, thủ thỉ, người mãi xa."…