text fic ! lee minhyung x ryu minseokminhyung yêu minseok đến dại, chứng kiến em bị tình yêu đối xử tệ mà chẳng thể chen chân vào làm nó đau lòng không thôi. vậy nên, nó luôn tìm mọi cách để khiến em hạnh phúc.lưu ý : lowercase, occ, chửi tục..…
năm cuối cấp quan trọng vậy mà riki còn ăn chơi đàn đúm không chịu học nên mẹ nhờ hẳn anh trai nhà hàng xóm sang làm gia sư"người gì đâu đã khó tính lại còn cho bài khó""ăn nói cộc lốc nhưng cũng cuti-"…
"Yu Jimin, chị đi nhanh quá rồi đó, không đợi em gì hết""Bé yêu à, đi sắm đồ cưới thì phải nhanh tay nhanh chân lên chứ"Tình đầu của bé Minjeong là chị tiền bối Jimin cùng trườngCategory: Thanh xuân vườn trường, ngọt hơn cả bẫy ngọt ngàoVừa có văn xuôi vừa có text instagram, hi vọng mọi người sẽ không bị khó chịu và ủng hộ tui hết mình ạ…
Moon Hyeonjoon và Choi Wooje là bạn thân chí cốt từ sau cái đợt quân sự năm lớp 10 ấy. 1 năm sau, sau 1 tuần lăn lộn cùng nhau ở cái nơi nắng mưa có hơi thất thường, ban ngày nắng đến bỏng da ban đêm lại lạnh tới rét run cầm cập, hai thằng cốt đầu óc bị chập mạch hay sao đó mà từ bạn nhảy vọt lên thẳng người yêu.…
Có thể sẽ OOC 80% văn xuôi 20% textficSẽ có hint nhẹ của các cp như:WhiteOzin,KuroKira,KreshKen,KisaKijay,...TRUYỆN ĐANG ĐƯỢC SÁNG TÁCCảm ơn vì đã đọc truyện của mình…
Book 1 of Café EN- series Ni-ki không muốn Sunoo đơn thuần chỉ là một người anh trai lớnShip: Sunoo X Ni-ki 💞Boyxboy ⚠️Bạo lực❗Có chửi thề Book 2 = Company [Jaywon] Book 3 = Maiden [Jakehoon] ----------Start: 11-12-2021End: 06-01-2022 Đây là bản dịch của bộ truyện 'Brothers [SUNKI]✅'Tác giả gốc: @BilliSVTĐược trans bởi: @_yoonzy_ BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ GỐC, vui lòng không mang đi đâu khi không có sự đồng ý của mình :33Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!…
Moon Hyeonjoon có thói quen đặt tên cho những nỗi buồn của mìnhNhưng Choi Wooje là nỗi buồn duy nhất mà Moon Hyeonjoon không biết dùng mỹ từ nào để viết thành lời.…
I woke up to a sound.It wasn't loud, nor urgent- just a soft, deliberate knock against wood. The kind that lingers, waiting to be acknowledged.Knock, knock.The room was dark, except for the faint glow of streetlights bleeding through the curtains. Everything looked the same-the walls, the ceiling, the bed I was lying on.Nothing was out of place.And yet, something felt... wrong.Knock, knock.The sound wasn't coming from the front door. It was closer. Much closer.Right outside my bedroom.The room stayed still, wrapped in darkness, thick and suffocating, with only the tick of the clock echoing through the quiet. I didn't move, didn't turn on the light. I just lay there, listening - letting the sound drift through the rhythm of my breath.I had locked the front door. My smart lock made sure no one could enter without the code.So then... who was standing out there?…