"Our Love Song" - bản tình ca của chúng ta - không chỉ là một giai điệu, mà là nơi cất giữ những khoảnh khắc yêu thương. Mỗi khi vang lên, nó khiến trái tim rung động như lần đầu biết yêu, nhắc ta rằng dù thời gian trôi qua, tình yêu ấy vẫn chưa từng lạc nhịp.…
Nghe bảo TBT vs DHY mập mờ được hẳn 1 năm mà thế quái nào yêu 3 tháng đã chia tay ???OOC, text, bad words, lowercaseChút xàmTruyện và nhân vật đều là của tác giả, không liên quan đến đời thật…
Thiều Bảo Trâm, sinh viên năm cuối ngành kỹ sư nông nghiệp cùng người bạn thân trở về quê để kiến tập, không biết kiến tập có tốt không chứ thấy Trâm hốt luôn cô út nhà người taSinh viên × Chủ vựa lúa…
Sinh viên năm cuối một đêm mất ngủ lên mạng kiếm bạn trò chuyện cho vơi nỗi buồn. Sau 3 tháng đã hẹn gặp nhau ngoài đời, không ngờ người mà Phương thấy lại chẳng hề giống tưởng tượng?…
" -Thích tôi đến thế cơ à, Phan Lê Ái Phương? -Lan Hương à, Tôi yêu em đến chết đi sống lại, nếu như nỗi nhớ nhung có hình dạng, Tôi sẽ hoá chúng thành những nốt nhạc rồi gom hết lại thành một bản tình ca, dành chỉ riêng em !"-------"Em có thể ở cạnh Phương đến bao giờ?-Đến khi nào em muốn!"-------Couple Gấu Mèo…
Plot: Sau khi được Xuân Nghi hôn má, Kiều Anh nhận ra mình không thể chôn giấu tình cảm đơn phương được nữa.Note: Truyện được lấy cảm hứng từ chương 3 của Bắt Vợ Miền Tây viết bởi tác giả @wavevoices và tập trung vào Kiều Nghi. Vì tôn trọng tác giả nên phần đầu sẽ giữ nguyên tên dân tộc Thái của Kiều Anh (Bók Sương), Xuân Nghi (Dong Siêng), Bảo Trâm (Chướng Piến) và Thùy My (Pọng Sáy). Tên dân tộc Kinh sẽ được sử dụng khi bốn nhân vật xuống thành phố. Truyện chỉ mang tính chất giải trí, không nhằm xúc phạm bất kỳ tổ chức, cá nhân hay địa điểm nào.…
Đây là cuốn hồi ký của một "công tử Hà Nội trắng trẻo" lần đầu được nếm trải cái vị mặn mòi của biển cả và sự gai góc của những phận người theo nghề bám biển. Đến Cửa Tùng với một chiếc máy ảnh, mong muốn tìm thấy những cảm hứng nơi vùng đất xa lạ. Nhưng thứ tôi tìm thấy lại không nằm trong những khung cảnh huy hoàng, mà trong ánh mắt của hai người con gái: một người mang trong mình nỗi buồn của thi ca, và một người là hiện thân của đại dương - dữ dội, dịu dàng và đầy bí mật. Họ, bằng chính câu chuyện của mình, đã dạy cho tôi hiểu rằng đằng sau một bức ảnh đẹp không phải là một khung cảnh, mà là một số phận. Và đây là câu chuyện về mùa hè năm ấy, mùa hè của những cơn bão, của một món nợ với biển cả, và của một mối tình trăn trở, kẹt lại giữa làn khói sóng.…