Anh không muốn làm bạn! Làm ny anh đi
[0309] và nhiều diễn viên khác!…
[0309] và nhiều diễn viên khác!…
Tôi tin vào kiếp trước, kiếp sau, cũng tin vào số phận. Dù thế tôi vẫn muốn tìm cách nào đó để đi ngược lại số phận. Tôi luôn tự ti về sống khép mình cho đến khi người đó bước tới và làm tôi từng ngày thay đổi .Mỗi lần anh tán tỉnh tôi, Tôi thường nói với anh rằng: -Anh yên tâm đi em sẽ không bao giờ yêu anh. Có 2 lí do, thứ nhất anh là hoa đã có chủ, thứ 2 là tim anh có quá nhiều ngăn, anh có thể lừa dối cô ấy vậy sau này cũng sẽ tới lượt em thôi Anh nói : - Nếu một ngày nào đó em yêu anh thì sao, liệu em có đợi anh về không .- Dù có yêu, em cũng sẽ không đợi, em là người dễ yếu lòng, anh biết mà, 2 năm quả thật rất dài, em sợ không chịu được mà ngã vào vòng tay khác. Vả lại đợi anh đâu chỉ có mình em.…
truyện không dành cho những người có bệnh tim , và các chứng liên quan đến mất máu, sốc và co giật nhéđọc kĩ hướng dẫn trước khi đọc…
Tóm tắt: Câu chuyện kể về hành trình diệu kỳ của Xuân, và những cuộc gặp gỡ bất ngờ của anh…
"Anh biết không! Hôm nay là ngày tròn 10 năm em yêu anh. Vốn dĩ muốn yêu thương anh thật nhiều...""Anh à! Có lẽ em sẽ rời xa nơi này một thời gian. Nhưng sẽ không lâu đâu, anh yên tâm. Khi trở về, nhất định em sẽ đi tìm anh đầu tiên.""Anh! Thực ra mây và nắng vốn có thể gặp, nhưng không thể ở cạnh nhau. Mây rất yêu nắng, nhưng...chỉ có gió mới có thể bên nắng mà thôi" "Anh...em không muốn làm mây nữa, em nên hóa mưa thôi. Nếu có kiếp sau, em chỉ ước mình là gió. Gió sẽ đứng chờ ở cuối đời, đón nắng. Anh! Em hứa đấy.""Anh! Nhưng...đừng quên em...em không cần nhiều đâu, chỉ cần giữ một khoảng nhỏ thôi, em bé lắm, chật chội em chịu được mà...chỉ không chịu được cô đơn. À không! Chỉ cần nhớ tên em thôi cũng được...Kiếp sau, Mây này không phải em nữa...E sẽ là Gió, đường đường chính chính ở bên anh..." "Anh...Xin lỗi...đời này chỉ có thể yêu anh 10 năm thôi...Anh...em chúc anh một đời hạnh phúc. Mây sẽ cầu trời mong anh một đời...An yên."Cả một đời.Giang Thảo Nguyên chỉ yêu Hứa Vĩ Thành.Cả một đời.Hứa Vĩ Thành mãi nhớ Giang Thảo Nguyên.Mắt đen kịt vào rồi. Không cảm nhận được cái đau nhói của kim tiêm khi chạm vào da thịt nữa. Thảo Nguyên bây giờ không có cảm giác, không cảm nhận được ai. Não bộ cũng sắp tê liệt hoàn toàn rồi...Cô dần mất đi ý thức...nhưng cô nhận ra Vĩ Thành, chàng trai cô đã dành cả một đời để yêu, cô không hối hận, mang những điều tốt đẹp nhất của cô dành cho anh. Là tình yêu thuần khiết, trong veo như đôi mắt của cô. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, để Mây hóa thành Mưa...rơi xuống…
xoay quanh nhóm bạn học sinh cùng bắt tay nhau thoát khỏi vùng đỏ :( ừm tóm lại là vào đọc đi là vừa 👌…
"Rồi con lại ngồi với cậu, nghen cậu Ba"…
thoạt nhìn qua thì có vẻ giống truyện kể về những điều kì lạ và ảo ma nhưng thực chất đây là chuyện về một thứ gọi là "đấu thẻ bài". Thời thơ ấu của mỗi con người chúng ta đều có một trò chơi rất gắn bó đúng không? Trò thẻ bài cũng là một trong những thứ tạo nên tuổi thơ của nhiều người. Tất nhiên thì để biết thêm chi tiết câu truyện thì nên đọc dần dần, nội dung truyện sẽ trôi khá chậm nên mong mọi người không quá buồn ngủ rồi mơ một giấc luôn ('''0w0)…
Đây là nơi tôi review lại những tiểu thuyết đam mỹ tôi từng đọc. Hy vọng các bạn sẽ thích.…
Đoản do tự tui viết nên không được mặn. Mong có người đọc.Không reup dưới mọi hình thức.…
İlk Alsel kurgumla karsinizdayim . Umarım begenirsiniz .…
Thiên đường và địa ngục, hai đầu cán cân của tình yêu, anh và em mãi mãi không thể gặp nhau ở cùng một thời điểm…
Đọc rồi biết…
Gọi em là thần thoạivì không phải ai cũng tin vào em…
Trả test lí thuyết cho Đường Muối Team nạ❤️…
Boylove, thanh xuân vườn trường, 3P, 2×1, AOB…
Vân Khải là học sinh gương mẫu của trường và luôn là đứa con ngoan trong mắt mọi người. Cuộc sống yên bình ấy tưởng sẽ kéo dài mãi cho đến ngày cậu gặp học sinh mới chuyển vào. Một chỗ ngồi cạnh nhau, một căn phòng bất đắc dĩ, và mọi thứ từ bình lặng biến thành cuộc đấu trí không hồi kết. Bí mật giữa hai người dần hé lộ, liệu khoảng cách sẽ xóa nhòa hay càng đẩy họ ra xa ? Hai đường thẳng tưởng chừng chẳng bao giờ song song... có thể tìm thấy điểm chung không?…