Tác giả: Lúa" Rốt cuộc một tình tri kỷ có thể đẹp đến mức nào? Liệu nó có phải như người ta hay ngưỡng mộ rằng tri kỷ sẽ sát cánh bên nhau trên mọi nẻo đường, cùng nhau làm tất cả mọi thứ hay nó giống như một sợi dây, chỉ cần một chiếc kéo thật sắt là sẽ bị cắt đứt? Rốt cuộc tri kỷ là thế nào mà sao ai ai cũng ngưỡng mộ và ao ước tìm được một tri kỷ đời mình?"P/s: acc kia mất gòi... tui đăng bản mới nè.…
Sau một tai nạn "ngã lãng mạn", tớ - Kiều An - tỉnh dậy trong một hệ thống xuyên nhanh kỳ quái. Nhiệm vụ: xuyên qua các thế giới, khiến những nam phụ u mê nữ chính quay đầu vì một tình yêu thật lòng.Chỉ có điều... tớ chưa từng yêu ai.Tớ chỉ giỏi diễn.Và càng éo le hơn khi nam phụ ở thế giới nào cũng... có cùng một gương mặt.Không ai nói cho tớ biết hắn là ai.Không ai nhắc cho tớ nhớ mỗi lần xuyên qua, tớ sẽ quên sạch ký ức.Chỉ còn lại trái tim - vẫn lỡ nhịp vì cùng một người.Tớ là diễn viên. Là trà xanh thượng hạng.Và là người duy nhất có thể cứu vớt trái tim cô độc ấy - theo đúng nghĩa đen.…
mai việt gửi lại hoàng nam bản tình ca cùng một lời hứa.gửi lại cả ánh mắt trong vắt màu thiên thanh, như màu của sông hương nơi phố huế và như màu của bầu trời ngày anh nói lời từ biệt. xanh, xanh ngắt và xanh mãi màu nước mắt.…
Tôi chẳng nhớ gì cả có lẽ tôi là trẻ mồ côi vì khi tôi tỉnh dậy đã ở đấy rồi ..... năm nay tôi 17 đến lúc tự lập rồi vì nhà trẻ làm sao có đủ tiền cho tôi ăn học nên tôi quyết định tự lập nhưng ..... "aaaaa điên mất" đã 2 năm rồi tôi chẳng làm được gì tiền đem theo sắp hết vào lúc bối rối tôi đã giặp được cô ấy người mà sau này sẽ là tất cả của tôi .- Lần đầu giặp " Này "...." Làm sao ??"" Là m.aa.aa... sa...ooo " * Bốp*" Hừ ... không phải tôi là tiên nữ""....." - Sau này" Đứng lại "" Chị em cũng muốn đi "" Cậu mà đi theo tôi liền đuổi cậu ra khỏi đây "" ò... không theo nữa " *ủ rũ*.... *rầm*(đóng cửa)Trong nhà vệ sinh " cái quái đi vệ sinh cũng đòi theo..."Lời của tác giảe hèmmm Mình đây là truyện đầu tay nên có gì sai sót mong m.n thông cảm nhé m.n có ý kiến gì thì cứ bình luận thoải mái để mình rút kinh nghiệm cho những chap sau nhé.…
- objection! (phản đối) là một luật sư, quy tắc chủ chốt quyết định bùi thế anh có thắng kiện hay không chính là mức độ tin tưởng của gã vào người mình đang bào chữa, trần thiện thanh bảo. không cần phải nói, em chính là đức tin duy nhất của gã.…
Nguyễn Ngọc Hoàng Minh là một cậu học sinh cấp 3 như bao cậu học sinh khác. Vào đầu năm học 12, một cô gái chuyển từ Nha Trang vào lớp cậu với tên Phan Than Mỹ gợi lại cho cậu nhiều kỉ niệm từ mối tình đầu 6 năm về trước...…
Đã lâu rồi tôi không còn thấy anh xuất hiện, không phải chứ nhỉ... Chúng tôi lạc nhau năm tôi mười tám tuổi và từ khi anh lên đại học chúng tôi không còn giữ liên lạc với nhau nữa.Đã từng thế nào? Rất thân! Đứng trước mặt anh hiện tại, con tim tôi như thắt nghẹn và dường như nó sắp không thể thở nổi nữa. Ngột thở đến uất nghẹn, tôi tự cảm thấy sống mũi mình cay cay... Chắc hẳn bây giờ trông tôi khó coi lắm, hai hốc mắt chưa gì đã đỏ lên, ánh nhìn bị che phủ bởi một lớp nước lớn. Cảm giác, tôi chỉ cần chớp mắt một cái là ngay lập tức nước mắt chảy ra thành dòng.Cố nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong, thật sự đấy, tôi không muốn anh thấy tôi lại là một con bé yêu đuối và chỉ biết núp sau lưng anh như thời còn chung trường cấp ba.Tôi đã trưởng thành và lớn rồi."Em là thành viên mới của câu lạc bộ truyền thông à?" Anh mỉm cười, cái nụ cười mà từ rất lâu rồi tôi không còn nhìn ngắm."Vâng." Tôi quay mặt đi hướng khác, và lén lút như một tên trộm lau đi nước mắt."Lại trẻ con, lại khóc rồi à?" Anh nhìn chăm chăm vào tôi, và anh đang dần tiến đến gần. Tôi trở nên căng thẳng, không biết vì gì? Vì bị anh nắm thóp hay vì khoảng cách giữa tôi và anh đang dần được kéo gần lại."Có bất ngờ không? Lại gặp anh ở đây rồi." Anh tiếp tục ngân lên cái âm thanh từ lâu tôi vẫn khao khát muốn lắng nghe. Không biết nên giải thích thế nào nhưng giọng nói của anh ấm áp và nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm.Tôi cố né tránh ánh nhìn của anh, không thành... Anh ôm lấy khuôn mặt tôi, và tôi cảm nh…