mingyu see tình em wonwoo nhà kế bên"đồng ý lấy anh làm chồng thì em sẽ có tất cả"_⛄ Notice: The fiction title has been renamed to 사랑 빵집 _⛄ Readers can also call fiction by these names : • 케이크/ keikeu / • bakery lover/ main title on cover /_⛄ Classify: retrouvailles series_⛄ Please forgive me for this inconvenience !________lowercase…
Đây chỉ là một tự truyện về cuộc đời của tôi. Nó không thú vị cũng chẳng có gì nổi bật, nhưng rất bình thản và tự nhiên. Khi viết lên những dòng chữ này tôi chỉ cảm thấy là mình cần phải làm gì đó để ghi lại những kỉ niệm hay suy nghĩ của mình về một thời còn trẻ để sau này khi đã trở nên già nua và quên hết mọi thứ vẫn có thể lật ra được những kỉ niệm cũ và cười mà nhớ lại. Lời văn của tôi thật sự chẳng hay chút nào (cười ) nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để diễn tả. Với ai không có hứng thú xin hãy nhấn back, còn với những ai đang đọc tôi xin chân thành cảm ơn.…
Matthias von Herhardt - kiệt tác của gia tộc Herhardt, vị chủ nhân của nơi tựa như thiên đường mang tên Arvis. Matthias von Herhardt - kẻ tàn sát những chú chim xinh đẹp. Một cuộc sống hoàn hảo như vậy, thế mà lại bị nuốt chửng, nghiền nát bởi chú chim đẹp đẽ ấy, Leyla Lewellin. Matthias chưa bao giờ khao khát, mong mỏi để có được thứ gì cho đến khi gặp Leyla Lewellin.ੈ✩‧₊˚ tớ đọc novel bản Anh trên web novelcool.com và quyết định dịch lại và tớ cố gắng dùng vốn từ tự nhiên nhất có thể để không bị cứng nhắc như bản dịch Việt trên mạng nên nếu có sai sót gì thì mọi người thông cảm nhé.…
Đối với Viễn Tịch, tình yêu là dư vị của thanh xuân, tươi đẹp và đầy năng động, cùng với những suy nghĩ trông mong vào tương lai của cô và người ấy. Còn đối với Thẩm Phiến, tình yêu của anh cũng chẳng phải là thứ gì quá sôi nổi, quá nhiệt lượng mà chỉ đơn thuần là ở bên cạnh Viễn Tịch, yên lặng trầm ổn, bao dung và yêu thương cô hết mực. " Khoảng cách của thời gian không đáng sợ, đáng sợ là em không muốn cùng anh rút ngắn khoảng cách ấy ".…
" vì sao hai người lại làm như vậy chứ? " Tịch Nhiễm ngồi rạp xuống sau cánh cửa, trước mắt cô là cảnh hoan ái của bạn trai và ả bạn thân cô, là hai người mà cô hết mực tin tưởng. Nước mắt tuôn trào, cô che miệng khóc, mặc cho bên trong căn phòng kia có những âm thanh mờ ám đang phát ra, khiến cho người khác nghe thấy phải tai đỏ tim đập. Phải rồi, Tịch Nhiễm cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì đã luôn tự lừa dối bản thân mỗi lần thấy Vân Song không về phòng cả đêm, gọi Thừa Tước nhưng không nhấc máy, và những lần vô tình đọc được những tin nhắn của hắn và ả. Vậy mà cô vẫn luôn ngu ngốc bao che giúp ả đến phòng của bạn trai mình mỗi đêm, tưởng Vân Song ở cùng với bạn trai của cô ấy mà ai ngờ lại đang dây dưa cùng với chính bạn trai của cô? " Chắc là không phải vậy đâu, cậu ấy đã nói là không có gì rồi, chắc là hai người chỉ đang đùa thôi mà...phải không?" Nhưng thực tế đang trước mắt cô, ở trong căn phòng kia, trên chiếc giường kia, là bạn thân của cô và hắn, người đã nói chỉ yêu mình cô, đã cùng cô thề non hẹn biển, đã nói một ngày nào đó sẽ khoác lên người cô một bộ váy cưới trắng tinh khiết, sẽ đeo lên ngón tay cô một chiếc nhẫn màu vàng đồng... -------- " Chúng ta chia tay đi! " cô cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong. Cô muốn khóc lắm, nhưng lại không thể, vì cô đã tự nhủ với lòng mình, hắn không đáng để cho cô phải rơi thêm một giọt lệ nào nữa.--------- " Tôi thích em "Cô sững sờ, người vừa nói ra câu đó lại chính là giáo sư của cô, Dịch Cảnh Lăng?!…
Kí ức đối với Severus là những mảng hình ảnh lẫn lộn, đau thương, một mớ hỗn độn mà hắn chẳng thể nào thoát ra nổi. Đối với một số người là như thế, họ chăm chăm sống cho quá khứ, để rồi cuộc đời họ gói gọn trọn hai từ "giá như".…
Nói về một ngày "lằng nhằng" của tôi!!! Chỉ thế thôi.Nhưng cuốn hút lắm đó nha!!!!!😘😍😍❤️ Cấm copy dưới mọi hình thức. Hãy làm người đọc có lương tâm bằng cách vote cho mình nhé!!!…