Cậu và hắn, hai mảng trời khác nhau, hai đẳng cấp khác nhau, duyên tới họ gặp nhau, yêu nhau, khiến thân thể cả hai hòa làm một, dù sóng gió ra sao nếu có duyên nhất định sẽ quay trở về bên nhau !Không quan trọng níu giữ nhau ra sao, quan trọng là nếu trong lòng có nhau vốn dĩ có thể coi như cả đời nằm trong tim nhau.........Có H, happy ending, ngược Kyung :v .......…
Sau ánh đèn rực rỡ của fan meeting, nơi tiếng hò reo vẫn còn vang vọng nơi hậu trường, có hai người không vội bước ra ánh sáng. Chỉ một cái liếc mắt là biết đứa kia đang định giở trò. Một lời nũng nịu, một nụ hôn trêu đùa, rồi lại hóa nghiêm túc đến nghẹn tim. Ở một góc tối, giữa thế giới náo nhiệt, Auau và Save tìm được một khoảnh khắc chỉ dành cho hai đứa. Và lần này, P'Auau thắng. Nhưng em nhỏ... cũng chẳng buồn phản kháng.…
ー một đám học sinh giỏi bị lôi kéo vào đường dây gian lận học đường với đầy rẫy những rủi ro. nhưng đi liền với nó cũng là cơ hội kiếm tiền tỷ trên một bài thi.…
+Diệp Thiên Anh (Zen- nó, 18 tuổi) chìm đắm trong quá khứ vì thứ tình cảm giả tạo, bẩn thỉu, của tên giả dối đó- Vũ Minh Quân... chỉ vì nó nũng nịu hắn, lúc nào cũng bám hắn, nó lúc nào cũng ngây thơ.. vô tội.. không muốn trao nó cho hắn mà hắn nói nókhông hợp với khẩu vị của hắn sao? ---- --------------Ở nhà của hắn _______________( 1 năm trước)"...... Tôi chỉ chơi với cô, giả nai, nũng nịu, bám riết lấy tôi, cô không phải loại người tôi yêu, không hợp khẩu vị" Nói xong anh ném cả xấp tiền vào người nó nói : " Đây là tiên tôi đã bố thí cho cô, thích thì cầm hết đi, rồi cút ngay cho tôi, chia tay cho đỡ rắc rối" hắn nói xong liền bỏ nó ở đấy... nó chợt khóc.. tự hỏi nó đã làm gì sai mà phải chịu những điều này...? Tại sao nó lại đau thế này? Tại sao? nó chạy ra khỏi căn biệt thự đó mà lòng đau như cắt, thấy kinh tởm cái loại người như hắn...(1 năm sau)------------Ở công viên___________Hắn (Ken) người yêu nó vô cùng.. nhưng nó lại không chịu quan tâm hay liếc nhìn hắn dì chỉ 1 chút, hắn liều thử tán nó mà không biết mình rơi vào lưới tình khi nào... "Zen, sao em không thế quan tâm dù chỉ một lần?" nó vẫn bước đi không quay đầu lại, hắn chợt chạy lại nắm lấy đôi tay nó, cố giữ nó lại, hỏi: "Trong tim em... có tôi không?" nó quay đầu nhìn hắn nói ....…
Nếu ta gọi một thứ bằng một cái tên khác thì thứ đó vẫn cứ là chính nó. Bản thân thứ đó sẽ không thay đổi, chỉ có ý nghĩa của nó là thay đổi mà thôi.Người ta đặt tên cho một thứ chỉ để gọi, nhưng đồng thời, dù ngay cả chính người đó cũng không biết, cũng trao cho nó một ý nghĩa để tồn tại. Nói cách khác, "Tên" chính là thứ trói buộc một thứ với cuộc sống và với những thứ khác. Sợi dây xích đó bền vững hơn tất cả, níu giữ ta lại cõi đời này.Vậy, có khi nào bạn tự hỏi, nếu sợi dây xích đó biến mất, thì chuyện gì sẽ xảy ra không?…
'' Khi yêu người ta hứa rất nhiều.Người ta hứa về tương lai, về một gia đình và những ấm êm.Người ta còn hứa sẽ yêu nhau mãi mãi, là duy nhất của nhau đến suốt cuộc đời này.Có lẽ khi yêu cuộc đời này thật tươi đẹp và những khoảnh khắc tươi đẹp ấy người ta chỉ muốn thuộc về nhau thế nên chẳng ai tiếc những lời hứa.Và khi người ta thất hứa, người ta rời xa ta. Thì cũng đừng bao giờ tiếc nuối hay níu kéo. Vì đâu ai chỉ yêu mãi một người. Điều đấy khó lắm, cũng vĩnh viễn chẳng có. ''…
Trương Quỳnh Anh là nhân vật chính trong câu truyện này. Kể về hành trình tìm người thay thế bản thân để chăm sóc cô gái Phạm Thảo Ngọc. Quỳnh Anh năm nay 26 tuổi còn ngọc 25 hai người bên nhau 8 năm nhưng những năm gần đây hai người thường xuyên cãi nhau. Nhưng Quỳnh Anh vẫn cố gắng níu kéo mối quan hệ này nhiều lần cô đã có suy nghĩ tự tử nhưng nghĩ đến Ngọc nên lại thôi để rồi hôm nọ trên đường đi đến phòng khám của bác sĩ tâm lý thì bị xe tông mà hay sao hôm ấy chính là kỷ niệm 8 năm bên nhau ...Ý kiến từ một người xa lạ: đừng tin tác giả:)))…
"Có hai thứ tôi quan trọng hơn cả mạng sống của mình, đó chính là tuổi trẻ cùng với và em. Em là tất cả với tôi. Dù có lẽ với em tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng với tôi đó là tất cả những gì tôi có. Vì ngày mai tôi sẽ đi xa,có lẽ sẽ không trở về quê cũ nữa, mà có khi lúc tôi trở về, em đã bên ai rồi. Tôi muốn níu em ở nơi đây là vì để đời em bớt khổ ,để quê hương bao bọc em,để tôi che chở em. Nhưng có lẽ đó chỉ là giấc mơ xa vời, ngày mai em cũng đi, tôi cũng vậy, có lẽ em sẽ quên tôi, phải không em."…
Viết cho anh. Một người, em cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Như lời em từng bảo từ cái lúc mà đối phương đã bắt đầu nhận thấy thất vọng trong người kia "Nếu mình chia tay, em sẽ viết cho anh, một câu chuyện. Chẳng phải để níu kéo anh về. Chỉ là một món quà nhỏ cuối cùng, em có thể tự tay dành tặng cho thanh xuân. Chỉ để em nhớ câu chuyện của chúng mình, cho một tuổi 16 thật đẹp"Có thể ngu ngốc, khó chịu, phẫn nộ hay ghét em, sao cũng được, đây là em khi yêu anh và em tự hào vì điều đó.Viết cho anh, anh ạ. Một mình anh thôi.…
Thanh xuân của chúng ta, nay chỉ còn là những mảnh vụn vỡ. Người đã đi qua rồi, không thể níu lại được. Hà cớ gì mà phải nhớ nhung đến đau khổ, đến dằn vặt bản thân mình vì những chuyện không đáng?Thanh xuân năm ấy, đúng thật là có quá nhiều tiếc nuối đã xảy ra. Và lần đầu tiên trong cuộc đời tôi, tôi biết bản thân sống giả tạo thế nào. Mãi núp mình trong vỏ bọc mà quên đi thực tại. Chính vì thế, tôi và cậu đã lướt qua nhau như hai kẻ lạ mặt. Written by Bội.…
Hai con người qua bao nhiêu kiếp người đi tìm kiếm nhau mà chỉ như hai đường song song. Định lí hai đường thẳng song song liệu có còn đúng khi tình yêu dù xa cách cả không gian- thời gian. Giây phút gặp nhau liệu có lần nào chậm lại... để ta níu giữ người...…
Đề danh: Hoàng hậu vạn phúc kim anTác giả: Thích Thích Thích Chiếu Lạc TuyếtTag liệt biểu danh sách: Bản gốc, thuần ái, lịch sử vô căn cứ, ái tình, cung đình hầu tước, ông trời tác hợp cho, sống lại, báo thù hành hạ cặn bã, tác phẩm thị giác: Chủ công, tác phẩm phong cách: Nhẹ nhàng…
"Anh xin lỗi, anh lại thất hứa rồi ! Nếu được sống thêm lần nữa, anh nhất định... sẽ không yêu em... Nhưng mà... anh vẫn muốn gặp được em. Anh như vậy tham lam đúng không? Jihoonie... " Lee Sanghyeok khép hờ đôi mắt, anh dùng chút ý thức còn sót lại nhìn Jeong Jihoon lần cuối... Lee Sanghyeok đi thật rồi! anh bỏ lại Jeong Jihoon, bỏ lại hết thảy thứ tình yêu anh từng nâng niu hơn cả mạng sống của mình mà đi...…
Tác giả: Nga B@ (SunshineBeanie)Chuyển Ver: Vương ÂnLink gốc: https://www.wattpad.com/story/80082071-fanfic-th%E1%BA%BF-th%C3%A2n-chanbaek-t%E1%BB%89nh-m%E1%BB%99ng "SeIn yêu anh, anh cũng yêu anh ấy. Và, em cũng yêu anh. Anh vì anh ấy mà đau lòng đến độ này, tại sao anh không nghĩ cho em? Em cũng biết yêu, cũng biết đau lòng, em cũng như bao nhiêu người khác thôi. Vậy mà anh lại xem em như một tảng đá không hề có cảm xúc gì, anh sẵn sàng chà đạp em. Có lẽ, người chết phải là em mới đúng. Em là kẻ thừa thãi, là kẻ xấu xa, em không đáng sống. Trong mắt em, anh là cảnh đẹp nhìn mãi không chán, nhưng trong mắt anh, em là cái gai anh dùng mọi cách mà không thể nhổ bỏ được. Thật sự em cũng chán ghét bản thân, chán ghét cuộc sống này lắm chứ. Nhưng em lại không thể chết được. Em sống một cách hèn hạ như vậy cũng chỉ để níu kéo thế giới này, bởi trong thế giới này có anh."…
Tác giả: Eunmin aka Tử VũThể loại: cổ trang, ngược, cung đình.Trích lời bài hát từ: Tự Tâm - Canh Ba và Nước chảy hoa trôiNhân vật: Bốn con người trong phim ngắn Nước Chảy Hoa TrôiCảm hứng lấy từ cả ba sản phẩm, mọi thứ chỉ là suy nghĩ và cảm xúc của tui, ai không thích có thể không đọc. KHÔNG WAR, không xúc phạm bất kì ai. Đây chỉ là một câu truyện để thỏa đam mê.----------- Văn án----------"Dòng nước mắt tuôn rơiTình như cánh hoa nhẹ trôiTheo bóng người về nơi cuối chân trờiNát tan cõi lòng ta,yêu thế nhưng cơ màChỉ nhận lại bao nhiêu xót xa Mặc Quân nhìn theo bóng lưng của vị đế vương cao ngạo kia xa dần, giữa trời phủ đầy tuyết trắng chỉ còn lại thân hình mảnh mai của cô gái ấy. Nàng gào khóc trong sự tận cùng của tuyệt vọng, nhưng chẳng thể níu giữ lại người nam nhân ấy. "Chỉ còn mình ta nơi đây đau đến tận cùng.Dặn lòng không còn thương, còn nhớ, nhưng chẳng thể nào ngăn trái tim lạiChưa một ai thật lòng thương taDặn lòng không còn thương, còn nhớ, cớ sao hy vọng đến cố chấpNhạt nhòa bờ mi trong giấc mộng siĐừng chờ nữa ai ơi, họ thương người khác rồi." Anh vẫn lẳng lặng ẩn mình trong bóng đêm nhìn thân hình nhỏ bé của Lam Ngọc độc trong tuyết trắng. Cũng giống như anh của trước đây, chờ đợi một người trong vô vọng dù biết là si mộng. Chờ đợi một người không thuộc về mình."Trần gian vấn vương gìChìm trong đắng cay biệt lyNgười mất rồi bầu trời đêm vỡ đôiKhép tương tư lại thôi, lặng thầm nhìn xa xôiNước mắt rơi cánh hoa vỡ đôi…
Cuộc đời của tôi quá dài và điều đó như bỏ thêm thuốc đắng vào bình độc dược mang tên "mất em" Em yêu dấu! Giá tôi có thể nắm lấy tay em, níu em lại, giữ mùi hương của em mãi quanh quẩn nơi đầu mũi. Giá tôi có thể làm cuộc trao đổi với Chúa, tôi sẽ xin Ngài được ở bên em bằng bất cứ giá nào. Nhưng chẳng có cuộc trao đổi nào cả, cái giá mà tôi phải trả khi cố chấp bên em lại quá đắt, đắt đến nỗi, dù linh hồn mãi mãi bị giam cầm nơi Địa Ngục, tôi cũng không muốn trả...…
Chạy được một đoạn thì Triết Hân gặp Dật Vỹ đang đứng nhìn ra cửa sổ một cách xa xăm. Thấy cô, Dật Vỹ toan bỏ đi thì cô níu tay anh lại-"Anh Dật Vỹ anh phải đi thật sao?"Cô nói-"Đúng"-"Em không muốn xa anh."-"Không thể".-"Em yêu anh."-"Không thể." Nói xong cậu bỏ đi.Triết Hân bật khóc rồi hét to lên sau bóng lưng cậu -"Nhất định là có thể ".…
em là mặt trời, là hạnh phúc của tôi...Đây là truyện của mình cho nên:⭐ KHÔNG CHẤP NHẬN CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC, KHÔNG REUP LẠI Ở BẤT KỲ ĐÂU KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ. CẢM ƠN!⭐ MỌI TÌNH TIẾT TRONG TRUYỆN ĐỀU LÀ GIẢ TƯỞNG, NHÂN VẬT TRONG FIC KHÔNG THUỘC VỀ TÁC GIẢ.⭐ KHÔNG BÌNH LUẬN TIÊU CỰC VỀ CÁC NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN.I'm a member of @genius1809…
Hoá ra yêu một người lại là chuyện đau lòng đến vậy. Một người yêu, người kia hờ hững. Kẻ đứng ngoài rốt cục cũng chỉ nhận tổn thương. Anh đã rời đi, em không níu giữ, lời hứa có sâu đậm đến mấy nhất định rồi cũng sẽ quên. Chúng ta đã yêu cuồng nhiệt, không còn gì phải ân hận. Yêu điên cuồng, ngây dại, ai cũng từng trải qua. Tình yêu đó nhất định sâu đậm, dù cho có chịu bao nhiêu tổn thương vẫn không rời bỏ. Đến khi tưởng chừng đã đến cuối cùng, lại một lời nói rời xa nhau. Vậy là xa mãi mãi. Yêu....…
Thích một người chính là...không phân biệt trước sau, không có thời gian giới hạn, vì thích mà toàn tâm toàn ý dõi theo, toàn tâm toàn ý quan tâm, vì họ mà cố chấp, vì họ mà buồn, vì họ mà đau lòng, vì họ mà hạnh phúc, vì họ mà biết yêu thương. Vì thích họ nên ta ngày càng hoàn thiện hơn, dù những hiểu lầm vu vơ có xảy đến, dù những khó khăn có ngăn cách tình yêu, thì dù sao vẫn một lòng một dạ với đối phương, kiên nhẫn và...chờ đợi!!! Nếu thật sự là của nhau, nhất định sẽ quay về!!!…