Quang Hùng là người chậm chạp, không hề phát hiện ra hành động nhỏ này, đã vậy còn đưa tay nắm chặt lấy tay áo Đăng Dương, cơ thể cúi về phía trước."Vậy anh, anh có thể dạy em được không?" Quang Hùng hỏi, "Em cũng muốn trưởng thành."…
Đăng Dương tức giận đánh người, vô tình đập chai rượu vào đầu học trưởng- Quang Hùng- người đã lặng lẽ yêu cậu suốt nhiều năm. Để bù đắp cho việc làm hết sức vô tình của mình, Đăng Dương quyết định đáp ứng một yêu cầu của Quang Hùng- Hẹn hò với anh trong vòng 3 tháng.…
" Đa số chúng ta đều nghĩ rằng tình yêu sẽ bù đắp hết tất cả những tiếc nuối trong cuộc đời, nhưng ta đâu nào biết được điều tạo ra tiếc nuối nhất đó chính là tình yêu "…
Chuyện là khi kết thúc atsh anh hùng và em dương đã hẹn hò được 1 tháng và mọi người phát hiện ra trong tim người anh đáng yêu này có nhiều vết xước, vết xước đó cụ thể tên là yêu em hai ngày và a đến ắ, đây là hai cái dằm lớn nhất nhưng cũng là kim bài dỗi ngược của lê quang hùng. Còn đăng dương có thể là khóc rồng mỗi khi anh người yêu nhắc đến 2 bài hát kia của mình, cậu tự hỏi liệu giờ mình xoá cái MV còn kịp ko? Chứ khổ quá khổ rồiTruyện có lòng một số mmt cực đáng yêu của hai con người này và lồng thêm một số chi tiết ảo của người vẽ chuyện là tui…
Note: Truyện tiên hiệp, sd chất liệu Trung Hoa, k thuần việt!Tiểu sư đệ của Lê Quang Hùng gần như không thể gần gũi, luôn tìm cách hãm hại anh ta. Tuy nhiên, đến khi Lê Quang Hùng bước vào cõi chết, anh mới nhận ra sự tin cậy và tình yêu thầm kín của sư môn. Sư huynh, sư đệ và sư tôn đều có những hành động rủi ro nhằm giúp ythoát khỏi cơn ác mộng và trở về sống lại.Sau khi được sống lại, Lê Quang Hùng chỉ còn hai ý nghĩ: trả thù và đối xử tốt với Trần Đăng Dương.…
Tiệm bánh ngọt "SayHi" x Tiệm kẹo ngọt "Baocon"Hai tiệm đối diện nhau, chủ của hai tiệm cứ như chó với mèo ýƠ nhưng mà tiệm bánh ngọt lạ thậtGiữa một dàn A như thế lại lọt thỏm một bé O dễ thương quá đi ~~~"Trừ nó ra...anh cấm đứa nào bén mảng sang tiệm bên đó""Nhà bên lại phái gián điệp sang nhà mình kìa""Đằng ấy ngọt gắt quá. Không bằng đằng này""Nhà này cũng không béo bằng nhà kia đây"…
"anh ơi, em không có như ảnh đại diện!" ..."plot twist dưới quần em"Tag : #r18 #vườntrường #họcđường #yêuquamạng #lậtxe #giảgái #songtính#sannhu #cósữa…
Bà xã anh number one....number one!!!Câu Hùng với cậu Duy khéo dạy chồng quá"Thôi, tao thèm cơm thịt kho với canh chua vợ tao nấu" "Tao thèm món cá bống kho tiêu ăn với cơm trắng vợ nấu"Note: truyện viết theo trí tưởng tượng của tác giả, mọi tình tiết trong truyện không có thật…
Là một trong những nhân vật thụ chính trong truyện, Lê Quang Hùng thành công tránh được những tình tiết máu chó và có một cuộc sống bình yên trong ngôi trường quý tộc tư thục.Nhưng có một số việc trốn được một lần, chứ không trốn được cả đời.Khi kẻ công lược bị Trần Đăng Dương chơi đến xoay mòng mòng, gã giận dữ kể ra hết cốt truyện nhằm lôi tất cả các nhân vật trong truyện chết chung. Lúc này kẻ xấu mới chợt nhận ra rằng trong cái ngôi trường bình thường này có một con cún nhỏ thuộc về hắn.Yếu đuối, xinh đẹp nhưng quá xảo quyệt, có thể trốn ngay dưới mắt hắn tận ba bốn năm liền - Lê Quang Hùng.Hồi ký của ác ma: Không biết tại sao em ấy cứ khóc miết, mình có làm gì đâu, mới có nhìn thấy em ấy, bắt được em ấy, cầm tù em ấy... Sau đó ăn sạch vào bụng thôi mà.…
"Ngàn thước tơ đỏ trên tay, trói chặt nhân duyên ba kiếp..."Tương truyền rằng có một đôi "Hoa và Lá", sinh ra để yêu nhau, nhưng trời đất lại chia rẽ. Hoa phải rực rỡ rồi úa tàn; Lá phải xanh rồi rụng xuống. Chúng chưa bao giờ được ở bên nhau trọn vẹn trong cùng một mùa... Quang Hùng , một cành lá trong thân phận người, mang ký ức ba kiếp tìm lại "người kia" - một đóa hoa từng cười với y trong giấc mộng đầu tiên. Đăng Dương , một học giả lạnh lùng ở hiện đại, đột nhiên nhìn thấy ảo ảnh mỗi khi chạm vào một cánh hoa mẫu đơn đỏ: ánh mắt ai đó gọi tên hắn trong cơn mộng dữ, giọt lệ rơi bên cầu Vong Xuyên, và một nỗi đau như đang gặm nhấm linh hồn."Là ai nói hoa và lá không thể tương phùng?""Là ai nói sinh và tử chẳng thể dính líu?""Ba kiếp trôi qua, ta vẫn luôn tìm kiếm bóng hình ấy, mãi chẳng thể quên"…