"Cùng nhau trưởng thành qua bao giông bão, nhưng lại chọn một ngày đẹp trời để rời đi. Người ta chẳng sợ phải đi đường dài, chỉ sợ đi mãi cũng chẳng đến đích""Cậu ấy không còn là thiếu niên, quyết định cũng không còn nông nổi, em phải nhận ra rằng trong sự trưởng thành và tương lai của cậu ấy đã không cần có em"Giá như anh một lần nhìn về phía em...…
Cảm ơn tuổi thanh xuân đã cho chúng ta gặp được nhauYêu và HậnLiệu sau này có thể có cơ duyên đi cùng nhau lần nữa?Liệu chúng ta có thể dắt tay đi đến cuối con đường?…
Cp: LayBaek, KrisYeol, HunHanThể loại: Nhân sủng (người x thú), hiện đại.Độ dài: 40 chương + 3 phiên ngoạiLà thể loại người với thú nên bạn nào dị ứng thì xin hãy cân nhắc trước khi lọt hố này nha.…
Em đã quen khi có anh ở bên... chăm sóc em... cười với em... làm con tim em hạnh phúc ...nói em ích kỉ cũng được em chỉ muốn ở bên cạnh anh có được không??? Xin anh đừng rời xa em được không??? ....Mùa xuân hoa có thể không nở. Mùa hè trời có thể không nóng. Mùa thu lá có thể không rơi. Mùa đông tuyết cũng có thể không xuất hiện. ....Nhưng con đường em đi không thể không có hình bóng của anh. Anh biết không???? #ParkJimin…
nếu không đem lòng yêu một tên tội phạm, có lẽ em sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơnThể loại : longfic, char x reader, 18+.Tác giả: Mễ Mễwarning: OOC, truyện mang màu sắc không mấy trong sáng, tích cực, nên lưu ý trước khi đọc nhé!!…
Đây là chiếc oneshot ngẫu hứng trong lúc nghe bài Thiên Nhược Hữu Tình (bản cover của En). Mọi người trước khi đọc có thể mở bài này lên để feel hơn nhé.Để bù lại cho vibe tâm lý nặng nề trong chiếc Longfic kia khiến tôi bị suy và đói đường, tôi đã viết nên chiếc oneshot ngọt ngào này. Nếu không có Vô Phong, chắc chắn Thượng Quan Thiển và Cung Thượng Giác sẽ là khung cảnh tình chàng ý thiếp, hòa thuận một nhà, hạnh phúc một đời.…
em cứ nghĩ chỉ cần em cố một thì em sẽ là một khoảng nhỏ trong lòng anh. Nhưng hóa ra anh ơi, em lại ảo tưởng thật rồi chẳng qua em chỉ mang cái bóng của cô ấy! em thua thật rồi anh à…
1 cô gái chuyển tới trường mới và đã chót yêu chàng trai với bí mật của anh nhưng không may chính anh là người khiến cô phải chịu sự đày đọa và cô biến mất khỏi đó mãi mãi không muốn nhìn thấy anh , liệu họ có còn gặp lại nhau không , đương nhiên là .....…
Câu chuyện sau có đủ những yếu tố: chi tiết tượng hình thực tế, một chút bí ẩn, thêm thắt nghệ thuật ma mị huyễn hoặc và tất nhiên- là thông qua toàn bộ khả năng truyền tải “Sự thật” của Au. Có lẽ khi bạn theo Dun Di bắt đầu câu chuyện này, nhiều bạn sẽ không tin vào những gì xảy ra kể từ dòng đầu tiên cho đến trang giấy cuối cùng. Không ép nhau được, Như trong một quyển sách Au rất tâm đắc của nhà văn Cecelia Ahern- “Nhật kí của ngày mai” có nói. Đa số con người trên trái đất này có đầu óc như một bó cây, nảy chồi đơm hoa khi nhận thêm một kiến thức mới, nhưng chúng không bao giờ hé nở, không khoe sắc. Họ là những người quen với những câu chữ có dấm chấm hoặc chấm than hoàn chỉnh, thay vì các câu có chấm hỏi hoặc có ba điểm chấm cuối. Cứng nhắc, khô khan, thực tế và không bao giờ tin vào những thứ mà quan điểm họ cho là không thể tồn tại. Thay vào đó, cũng có nhiều người với đầu óc vô cùng phóng khoáng. Như một nụ hoa nho nhỏ, sẵn sàng thích nghi với mưa rơi, ánh mặt trời chiếu rọi, luôn đặt câu hỏi, thu nhận một cách cởi mở và chấp nhận những điều phi lý nhưng đôi khi lại chính là sự thật trần trụi. Để được chọn, Dun thích làm kiểu người thứ hai hơn. Tất nhiên, câu chuyện Dun sắp kể, đủ để kích thích mọi sự tò mò của bất kể người nào. Nhưng việc “đặt câu hỏi” và đi tìm từng miếng ghép cho bức tranh thủy tinh cả khi có những miếng ghép quan trọng nhất đã bị đập vụn ra ở đâu đó, là việc của Biện Bạch Hiền. Chúng ta không thể làm gì khác hơn ngo…