Anh không phải kẻ sở hữu vương tọaNhưng anh có thể trao em ngai vàngAnh thuộc về emLuật lệ của anhCái gì??? Koon thay đổi?!Em là ánh dương thuần khiết nhất không ai tư cách xâm phạm.Tôi muốn vấy bẩn em.++++Bộ này au rất thích mở rộng mấy cp phụ nữa cơ. Hé hé 乁( • ω •乁)Cp phụ: Lo Po Bia Yasratcha x Baylord DoomNguồn ảnh lụm trên gg, ai pít của ai cho tui thêm vài tấm chứ ưng quá…
Thể loại: hiện đại, hào môn thế gia. Truyện gốc : tiểu phú bà (Hoa Hoa Điểm Điểm)Trong cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới, Kim Taehyung cho vợ mình nghĩ khẩu hiệu cổ động.Có phong viên hỏi:"Kim tổng, nghe nói trước khi phu nhân quen ngài cũng đã là người rất giàu có?"Taehyung cười: "Cô ấy vẫn luôn là phú bà."Phóng viên tò mò: "Trong nhà ngài ai quản tiền?"Kim Taehyung liếc liếc mắt nhìn vợ đang đứng cảnh mình, không nhanh không chậm trả lời: "Tiền hay tôi đều là cô ấy quản."…
Ở đây tôi bế Trần Đăng Bống Làm người thì ai cũng có ước mơ, ước mơ của tôi là một thế giới nhẹ nhàng và dịu dàng với người tôi thươngTuyển tập Oneshot nơi mà Trần Đăng Dương nằm dưới :)…
truyện viết vì đam mê.lưu ý:- tập trung về nhà IZ - Ooc tính cách- có chứa từ ngữ thô tục- không toxic đục otp dưới mọi hình thức- Không theo cốt truyện chính.- Mash theo phe phản diện sẽ ra sao?- Lưu ý phản diện sẻ là Bias nhiều người cẩn thận trước khi đọcAuthor: Lithia (Aster Grethis)…
Đang yên đang lành, bùm một cái, Quinn bị chuyển sang một thế giới khác, mà thế quái nào lại phải trở thành hầu nữ của cái gia đình mà ai cũng không bình thường vậy?? Được cái là thành viên trong gia đình này ai cũng mạnh, ừm, mạnh ai nấy báo.Tóm lại là, sống ở đây thì khổ, mà chết cũng không được nên cô đành chấp nhận cái cuộc đời đầy sóng gió này mà ở chung với cái lũ lúc vui thì thôi, lúc buồn thì chém. Ai ngờ đâu cô lại nảy sinh tình cảm...______Nói chung là vậy đó.…
I woke up to a sound.It wasn't loud, nor urgent, just a soft, deliberate knock against wood. The kind that lingers, waiting to be acknowledged.Knock, knock.The room was dark, except for the faint glow of streetlights bleeding through the curtains. Everything looked the same: the walls, the ceiling, the bed I was lying on.Nothing was out of place.And yet, something felt wrong.Knock, knock.The sound wasn't coming from the front door. It was closer. Much closer.Right outside my bedroom.The room stayed still, wrapped in darkness, thick and suffocating, with only the tick of the clock echoing through the quiet. I didn't move, didn't turn on the light. I just lay there, listening - letting the sound drift through the rhythm of my breath.I had locked the front door. My smart lock made sure no one could enter without the code.So then... who was standing out there?…