Lời hồi đáp thứ hai mươi tư gửi tới Moon Hyeonjun và Choi Wooje.summary: wooje hay dỗi gặp hyeonjun hay dỗwarning: lowercase, ooc.tình trạng: đã hoàn thành (oneshot)author: @chokkiiee"chờ em mở cửa" là fanfic khung giờ 18:10 thuộc project "Tâm Quy"…
Pairing: FrUK (France x England), FranSey (France x Seychelles | phụ)Một câu chuyện nho nhỏ về Arthur và FrancisMột trong bộ APH Angst AU của Rong_Na_Ko_Nok (Lewis D. Einstein)Tác giả: @Rong_Na_Ko_Nok (và @Minhleuzuki, giờ bả pay màu rồi)Axis Power: Hetalia thuộc về Hidekaz HimaruyaJabberwocky thuộc về Lewis CarrollRating: R-13 (chắc vậy)Human AU; có một chút OOC, angst, death, phản bội...Summary:"Bây giờ là giờ uống trà,Con thằn lằn lửng mềm nhớt,Xoay tròn và đào hố trên vạt cỏ;Những con giẻ cùi gầy rách,Và những con lợn xanh lang bạt đang huýt rống... "…
Emo có thể ghi nhớ dữ liệu, xử lý cảm xúc, mơ mộng cả khi đang cập nhật hệ thống. Nhưng có một điều mà không thể định nghĩa được: cảm giác khi Miu cười với cậu, hoặc khi cô im lặng .Miu thì kỳ lạ. Như thể cô biết nhiều hơn mức cô nói.Và giữa một thế giới đã phân chia rạch ròi ranh giới người-máy, giữa những câu hỏi chưa bao giờ được phép hỏi, giữa yêu thương và lập trình...Họ tìm thấy nhau.Dù không ai chắc... ai mới là người.…
Những câu truyện vụn vặt về cuộc sống thường nhật của Earl và LarkĐược truyền cảm hứng bởi "The odd life of Timothy Green"----------------------------------------------------------------------------Earl là một cậu trai có thú vui trồng cây táo trong chậu.Lark là cô gái đã chọn 'một ngày nọ' để chui ra từ chậu cây ấy.Lark 'bám rễ' luôn ở nhà Earl nhưng con bé sẽ không ở lại lâu.Hết chuyện !ÀSinh linh Lark và loài người Earl.Đó ! Có thế thôi là hết chuyện.…
Lời hồi đáp thứ mười sáu gửi tới Moon Hyeonjun và Choi Wooje.Những vết trầy đỏ trên tấm lưng ánh đồng của Moon Hyeonjun là dấu tích rõ ràng nhất của những cuộc đối đầu không khoan nhượng. Điểm đặc biệt ở đây là đối thủ của hắn có tai mèo, biết kêu tiếng mèo và chỉ âu yếm với mỗi một mình hắn. 🌙 thể loại - twoshot, rivals to lovers, cat boy, fluff. 𝙡𝙚𝙢𝙙𝙚𝙧𝙚𝙡𝙡𝙖…
Dạo này mê muội nhiều phim "tình huynh đệ" quá nào là: Trần Tình Lệnh, năm xưa ở ngọn núi Linh Kiếm, rồi Dân Quốc Kỳ Thám cả truyện Ma đạo tổ sư nữa. Tui bỏ bê truyện chính quá trời luôn, bỏ bê BTS nữa nên viết mấy cái oneshot để xả hết niềm đam mê.Thể loại: đam mỹ, đồng nhân, huấn vănCp: sẽ có nhiều cặp, từ nhiều phim khác trước tiên dẫn đầu sẽ là Trần Tình Lệnh ( một bộ siêu siêu nổi). Viết từ các cặp trong phim có thể ra ngoài đời luôn nha.Vì phim có nhiều chi tiết không rõ ràng nên khi viết mình dựa vào cả phim lẫn nguyên tác( nếu có)Mong mọi người ủng hộ(づ。◕‿‿◕。)づ…
Không phải cứ đối xử thật tốt thì sẽ được yêu. Không phải cứ nhường nhịn thì sẽ giữ được bàn tay đã muốn chia lìa. Đôi khi,một mối quan hệ kết thúc chẳng cần một lý do. Họ ra đi, chỉ đơn giản là vì trái tim không còn động lực để tiếp tục…
Ai đã từng đọc truyện này rồi khi nghe lại chắc chắn sẽ phải rùng mình và shock trước hiện hiện thực mà Dư Hoa vẽ lên. Nó thật đáng sợ, rùng rợn và ám ảnh như cách ông viết về Bì Bì, nhưng ám ảnh sẽ không chỉ dừng lại ở hành động ngây thơ đến đáng sợ của cậu bé. Cái chết của thằng em Bì Bì là do Bì Bì thản nhiên ném thằng bé xuống đất để tìm niềm vui cho mình. Bì Bì bị chú bắt liếm máu thằng em rồi đá bay nó khiến nó chết. Bố Bì Bì lại giết em trai ruột trả thù cho con bằng... Cứ thế tạo thành vòng xoáy của sự hận thù đáng sợ. "Rõ ràng thằng em đã nghe thấy, hai cái chân nho nhỏ giãy đạp, cặp mắt cũng bắt đầu đưa đi đưa lại, nhưng không nhìn thấy thằng anh. Thằng anh đưa tay sờ lên mặt thằng em, khuôn mặt ấy mềm như bông. Nó không nín được, liền bẹo một cái, vậy là thằng em oe oe khóc the thé. Tiếng khóc làm cho thằng anh cảm thấy vui vui. Nó hớn hở nhìn thằng em họ một lát, sau đó tát vào giữa mặt thằng em một cái. Nó nhìn thấy bố thường đánh mẹ như thế. Sau khi bị một cái tát, thằng em họ đột nhiên ngạt thở, cái mồm cứ há ra một lúc không thành tiếng, sau đó mới bật ra tiếng, giống như gió bão đập vào cửa kính. Tiếng khóc này lanh lảnh vui tai, làm cho thằng bé thích lắm. Nhưng chẳng bao lâu, tiếng khóc này lại im bặt, do đó thằng anh lại tát thằng em một cái nữa. Để tự vệ, tay thằng em cào lung tung đã để lại trên mu bàn tay thằng anh hai vết máu, thằng anh không hề biết gì. Nó chỉ cảm thấy khi tát xong, tiếng khóc kia không nghẹt thở, chẳng qua chỉ tiếp tục kéo dài một chút, kém xa lần hấp dẫn …
" Thật ra anh muốn gì đây? Yêu hay không yêu? Anh cứ hết níu kéo rồi buông tay. Anh vui lắm sao? Có hiểu được cảm giác của tôi không? Tôi điên lắm mới tin vào anh, tin vào lời hứa của anh. Xin lỗi, bây giờ tôi không còn là Mã Tư Viễn ngày xưa của anh nữa....."…
(Tên Phụ/Tagline: Chờ đợi một thập kỷ, chỉ vì một lời "xin lỗi"?)Phú Thiên là một Kỹ sư Xây dựng. Anh sống với, số liệu - công thức và logic.Chín năm trước, Ánh Nga là ánh sáng đã chữa lành một Thiên đầy tự ti. Nhưng rồi, chính cô lại dùng một lời từ chối để khóa chặt trái tim anh vào những con số khô khan: "Tớ xin lỗi, tớ không đủ dũng cảm để làm người yêu cậu."Lời từ chối ấy trở thành "lỗi hệ thống" duy nhất mà Thiên không thể xóa bỏ trong suốt gần một thập kỷ.Chín năm sau, anh trở lại. Không phải bằng lời tỏ tình lãng mạn, mà bằng sự kiên trì tuyệt đối và sự chăm sóc tỷ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.Anh dùng công thức của lý trí để từng bước dựng lại cây cầu tình yêu đã đổ vỡ. Cô cố thủ trong "công thức hoàn hảo" của riêng mình, chất chứa nỗi sợ hãi về sự thay đổi, sợ mất đi quyền kiểm soát cuộc đời. Đằng sau vỏ bọc hoàn hảo, cô là người phụ nữ kiệt sức, chỉ còn biết tồn tại.Cuộc chiến lần này không phải để Thiên thuyết phục cô yêu anh, mà là để Nga tự thoát khỏi lớp vỏ bọc an toàn và tìm lại chính mình.Câu hỏi đặt ra: Liệu logic và sự kiên nhẫn tuyệt đối có thể chiến thắng nỗi sợ hãi đã đóng băng một trái tim? Và điều gì ở Nga đáng giá đến mức, một người đàn ông sống bằng số liệu lại sẵn sàng chấp nhận một cuộc chờ đợi gần mười năm không lời giải đáp?Hãy cùng dõi theo hành trình Thiên thuyết phục "lỗi hệ thống" của đời mình.…